Chương 05: Đối thoại
"
Tần Mục vừa mới nhảy vào phòng, cửa chống trộm đã vang lên thanh âm mở khóa.
Cửa mở, Tần Phỉ Phỉ và Tịnh Nghi sư thái bước vào.
- Cái này…Có chuyện gì vậy?
Tần Mục nhìn thấy Tịnh Nghi sư thái toàn thân đầy máu, giả bộ kinh hãi.
- Vào phòng em trước đi.
Tần Phỉ Phỉ dìu Tịnh Nghi sư thái vào phòng, Tần Mục cũng đi theo.
- Anh, đây là sư phụ của em. Anh chăm sóc người một chút, em ra ngoài mua một ít thuốc, sẽ trở về ngay thôi.
Tần Phỉ Phỉ nói.
Tần Mục kinh ngạc hỏi:
- Bị thương như vậy sao không đi bệnh viện?
- Anh không biết đâu, sư phụ của em là y sư. Đám lang băm ở bệnh viện làm sao mà có thể so sánh?
- Y sư?
- Anh không cần hiểu, cứ nghe lời của em là được.
Tần Phỉ Phỉ nói xong, liền vội chạy ra bên ngoài.
- Tính tình lúc nào cũng kích động như vậy.
Tần Mục sờ trán.
- Sư thái, người không sao chứ?
Tần Mục tùy ý hỏi một câu.
Tịnh Nghi sư thái nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của Tần Mục, cau mày, trong lòng hơi chút bất bình.
Tần Phỉ Phỉ là đệ tử của bà, thiên phú dị năng xuất chúng. Đáng tiếc lại có một đứa anh chẳng ra gì níu chân.
- Sư thái, tại sao lại nhìn tôi như vậy?
Tần Mục cười hỏi.
Nhìn thấy Tần Mục không tim không phổi, Tịnh Nghi sư thái không thể phát tiết, chỉ lạnh lùng nói:
- Tần Mục, cậu không biết mình không xứng làm anh sao?
- Vì sao sư thái lại nói như vậy?
- Nếu cậu biết suy nghĩ cho Phỉ Phỉ, tôi khuyên cậu tránh xa con bé đi. Vốn tôi muốn mang con bé rời khỏi đây, nhập núi tu hành. Nhưng nó lại lo cho cậu, vẫn không chịu đồng ý với tôi.
Tần Mục nghe xong liền nổi giận. Nhập núi tu hành? Không phải là trở thành ni cô như bà ta sao?
- Tôi cảm thấy bây giờ rất tốt. Đô thị hồng trần so với sơn môn của bà mạnh hơn rất nhiều.
- Ngu muội.
Tịnh Nghi sư thái hừ nhẹ một tiếng, nhưng bà cũng không trông cậy Tần Mục có thể khám phá được hồng trần, hiểu rõ ảo huyền của cuộc đời:
- Cậu không biết rõ tình cảnh của Phỉ Phỉ. Nếu gặp nguy hiểm, cậu có năng lực bảo vệ nó không?
- Ai nói tôi không có năng lực bảo vệ em gái mình? Tối thiểu các người nên nói cho tôi biết việc gì. Tôi có nghĩa vụ phải biết.
Tịnh Nghi sư thái nghe xong, sắc mặt khẽ biến, trầm giọng nói:
- Cậu muốn biết chuyện gì?
- Rất nhiều chuyện.
Tần Mục cười nhạt:
- Tỷ như thân phận dị năng giả?
- Cậu…
Tịnh Nghi sư thái giống như bị hù dọa, nhưng bản thân bị trọng thương, phản ứng mãnh liệt như vậy, khí huyết trong cơ thể dâng lên, đầu váng mắt hoa.
Tần Mục thấy thế, bỗng nhiên bước đến bên cạnh Tịnh Nghi sư thái, một chưởng vỗ xuống.
Phụt!
Tịnh Nghi sư thái phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt kinh hãi, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm bổ tới Tần Mục.
Ầm ầm.
Lợi kiếm ngừng lại giữa không trung.
Chính xác mà nói, thanh kiếm bị hai ngón tay Tần Mục kẹp lấy, không thể động đậy.
- Sư thái, bà là người xuất gia, lại mang theo vật tùy thân nguy hiểm, chẳng phúc hậu gì cả.
Tần Mục dùng ngón tay gẩy một cái, lợi kiếm rời khỏi tay Tịnh Nghi sư thái, cắm vào vách tường.
Tịnh Nghi sư thái như muốn hôn mê. Đây quả thật không hợp thói thường. Công kích của bà lại bị hóa giải một cách dễ dàng như vậy?
- Rốt cuộc cậu là ai?
Tịnh Nghi sư thái gào lên.
Tần Mục cười nói:
- Xem ra trạng thái của sư thái tốt hơn nhiều. Nói chuyện cũng mạnh mẽ hơn.
Tịnh Nghi sư thái ngừng lại, sờ lên ngực của mình.
- Sao vậy?
Cảm giác đau đớn ngay ngực hoàn toàn biến mất. Khí huyết trong cơ thể bình phục không ít, giống như chưa từng bị thương qua.
- Là nhờ một chưởng vừa rồi của cậu?
- Nội công sư thái thâm hậu, đánh lén của Giang Dật Trần không tạo thành tổn thương quá lớn cho sư thái. Một chưởng kia của tôi bất quá chỉ bài trừ tụ huyết trong cơ thể sư thái ra ngoài mà thôi.
- Thì ra là thế. Không đúng, tại sao cậu lại biết Giang Dật Trần?
Tịnh Nghi sư thái một lần nữa biến sắc:
- Chẳng lẽ người nọ là cậu?
Tịnh Nghi sư thái biết rất rõ, người cứu bà tuyệt đối không phải là Lang Thiên.
Tần Mục giang hai tay ra:
- Tôi là anh trai của Phỉ Phỉ, cũng không thể nhìn các người gặp nạn.
Thần sắc Tịnh Nghi sư thái khó chịu đến cực điểm. Vừa rồi bà mới quở trách Tần Mục không có thực lực bảo vệ Tần Phỉ Phỉ, không nghĩ đến thực lực của hắn lại rợn người như vậy.
- Cậu cũng tu luyện cổ võ?
- Phải mà cũng không phải.
Tịnh Nghi sư thái cho rằng Tần Mục không muốn lộ ra thân phận của mình, thanh âm cảm thán:
- Xem ra là tôi tự cho mình thông minh rồi. Phỉ Phỉ đi theo cậu còn an toàn hơn tôi.
- Chỉ cần tôi còn sống, Phỉ Phỉ sẽ không xuất hiện nguy hiểm. Tôi nghe Giang Dật Trần nói, công hội võ giả đang giám sát Phỉ Phỉ?
Tịnh Nghi sư thái gật đầu:
- Phỉ Phỉ là dị năng giả. Người tu luyện cổ võ như chúng tôi rất bài xích dị năng giả.
- Haha, vậy làm phiền bà trở về nói với công hội võ giả, sau này không được quấy rầy Phỉ Phỉ nữa. Nếu như bị tôi phát hiện, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình.
- Không có khả năng. Tôi chẳng có địa vị gì ở công hội võ giả, bọn họ sẽ chẳng nghe lời tôi đâu.
Tần Mục xoa xoa cằm:
- Vậy thì xem bọn họ có tự giác hay không. Còn dám phái người đến, đến bao nhiêu, tôi giết bấy nhiêu.
Toàn thân Tịnh Nghi sư thái chấn động. Sát ý phát ra từ người Tần Mục thật đáng sợ. Bà thật sự không hiểu được, với độ tuổi của hắn, tại sao lại tu luyện được đến trình độ như vậy.
- Tuy cậu lợi hại, nhưng không nên coi thường công hội võ giả.
- Tôi không xem thường họ, bởi vì tôi hiểu rõ công hội võ giả hơn bà. Huống hồ thế giới này còn phức tạp hơn bà tưởng tượng. Chỉ là một công hội võ giả được coi là gì chứ?
Nếu như người bên ngoài nói lời này, Tịnh Nghi sư thái nhất định không tin. Nhưng từ trong miệng Tần Mục nói ra, bà không thể nào không tin.
Nhưng đồng thời bà cũng có sự nghi hoặc. Công hội võ giả chỉ dùng hai chữ “chỉ là” để hình dung sao?
Đang muốn hỏi thăm, bên ngoài lại vang lên tiếng mở cửa.
- Tạm thời không nói cho Phỉ Phỉ biết về chuyện của tôi.
Tịnh Nghi sư thái khẽ gật đầu, Tần Mục không đề cập đến, bà cũng không nói.
Tần Mục rút thanh lợi kiếm trên vách tường, Tần Phỉ Phỉ liền xông vào.
- Sư phụ, thuốc đã được mua về rồi. A, có chuyện gì sao?
Tần Phỉ Phỉ nhìn vết máu dưới đất, lập tức thất kinh.
Tịnh Nghi sư thái lắc đầu, cười nói:
- Phỉ Phỉ, sư phụ không sao.
- Cái gì?
Tần Phỉ Phỉ cẩn thận đánh giá Tịnh Nghi sư thái, quả nhiên khí sắc tốt hơn rất nhiều, kinh ngạc hỏi:
- Sư phụ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Tịnh Nghi sư thái liếc Tần Mục.
- Vừa rồi, ta vận hành khẩu quyết tâm pháp Vô Niệm Tông, đem máu tụ bên trong xuất ra bên ngoài. Chỉ cần tịnh dưỡng một ngày là khỏi.
- Thật tốt quá.
Tần Phỉ Phỉ có chút kích động.
- Oạp!
Tần Mục ngáp một cái:
- Không còn chuyện của anh rồi. Anh về phòng ngủ trước, ngày mai còn phải đi học.
Thấy Tần Mục trở về phòng của mình, Tần Phỉ Phỉ áy náy nói:
- Sư phụ, người đừng trách anh ấy. Anh ấy lúc nào cũng vậy.
Tần Phỉ Phỉ biết Tịnh Nghi sư thái luôn muốn cô gia nhập Vô Niệm Tông, nhưng vì Tần Mục, cho nên cô nhiều lần từ chối. Vì thế Tịnh Nghi sư thái rất có thành kiến với Tần Mục.
Tịnh Nghi sư thái cười nói:
- Ta biết, con có một người anh rất tốt. Chờ thương thế ta khỏi, ta sẽ trở về tông môn. Sau này con nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời anh trai đấy.
- Sao?
Tần Phỉ Phỉ ngây cả người.
Tần Mục trở về phòng của mình, liền ngả xuống giường ngủ ngay. Một đêm cứ như vậy mà trôi qua.
Ngày hôm sau, khi Tần Mục thức dậy, phát hiện Tần Phỉ Phỉ và Tịnh Nghi sư thái đã thức.
Có lẽ cả hai không có ngủ.
- Phỉ Phỉ, em không đi học sao?
Tần Phỉ Phỉ cũng học ở trường cấp 3 Vân Lan, nhưng vì thân phận dị năng giả, cô đối với việc học không coi trọng. Cứ ba ngày là trốn mất hai ngày, sớm nổi danh học sinh cá biệt của trường.
- Không, em muốn ở nhà với sư phụ. Anh đi học đi.
- Được rồi.
Tần Mục quay người rời khỏi.
- Anh.
- Cái gì?
Tần Phỉ Phỉ do dự một chút rồi nói:
- Nếu có thể được, anh hãy tận lực thi vào đại học Yên Kinh. Chờ anh tốt nghiệp, chúng ta có thể trở về.
Trở về, tất nhiên là trở về Tần gia ở Yên Kinh.
Tần Phỉ Phỉ chỉ cần khống chế được dị năng của mình là có tư cách đối lập với Tần gia. Có một số việc cũng nên giải quyết.
- Yên tâm đi. Anh nhất định sẽ thi vào được.
Thành tích của Tần Mục ở trường cấp 3 Vân Lan luôn kém. Muốn thi vào Yên Kinh là không có khả năng.
Nhưng Tần Mục hiện nay không còn là Tần Mục trước kia. Chỉ cần hắn nguyện ý, trên đời này không có việc gì là hắn không làm được.
Tâm trạng thật tốt, Tần Mục huýt sáo, một đường đến trường.
Reng reng reng.
Thời gian rất vừa vặn. Tần Mục vừa mới bước vào lớp thì chuông báo vào học cũng vang lên.
- Có mặt.
Tần Mục đứng ngoài cửa hô lên một tiếng.
Một thanh âm không đến nơi đến chốn, nhưng trong tai mọi người lại giống như sấm sét. Vốn phòng học đang huyên náo bỗng nhiên yên lặng. Bao gồm cả giáo viên bên trong, tất cả mọi người đều nhìn Tần Mục.
Không, có lẽ còn một người không chú ý đến Tần Mục. Bởi vì lúc này, cô vẫn như thường ngày, đang nằm sấp trên mặt bàn mà ngủ.