Chương 4: Dị năng giả

Chương 04: Dị năng giả

"

Đêm tối như mực, một ánh sáng như sao chổi xẹt qua, trong nháy mắt liền biến mất.

Có lẽ có người chú ý, có lẽ có người không, nhưng tuyệt không ai tin tưởng đạo kim quang này lại là một con người.

Tần Mục hóa thành kim quang, từ cửa sổ tầng năm nhảy xuống mái nhà cao ốc tầng mười đối diện.

Nhắm mắt cảm ứng một chút, Tần Mục một lần nữa nhảy lên, nhảy về phía bắc.

Liên tục mấy cái nhảy, Tần Mục đến một căn nhà xưởng.

- Giang Dật Trần, thì ra phản đồ chính thức chính là anh.

Trong nhà xưởng cũ nát, một lão ni cô bị trọng thương đang ôm ngực, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên trước mắt.

Giang Dật Trần cười to:

- Tịnh Nghi sư thái, người ta nói người xuất gia tâm tư kín đáo nhất, tôi thì thấy không phải. Kỳ thật, từ lúc trước tôi đã lộ ra rất nhiều sơ hở. Khi đó tôi còn sợ bị các người tra ra được cái gì, lại không nghĩ đến cái cuối cùng các người tra ra được lại là một con nha đầu.

Lão ni cô lãnh đạm nói:

- Không phải chúng tôi không hoài nghi anh. Chỉ là cơ hội danh vọng và địa vị của anh trong công hội cực cao, không đáng phải bí quá hóa liều. Trùng hợp Phỉ Phỉ vô tình thức tỉnh dị năng, công hội mới chuyển toàn bộ lực chú ý lên người nó.

- Haha, xác thực là tôi muốn cảm ơn tiểu nha đầu kia. Nếu như võ giả công hội xưa nay cực kỳ mẫn cảm với dị năng giả, sự xuất hiện của nó thu hút tuyệt đại đa số cao tầng công hội, tôi cũng không dễ dàng có được tư liệu này.

- Tại sao? Anh là trưởng lão công hội được người tôn kính, tại sao lại làm việc này?

Giang Dật Trần lắc đầu:

- Bà không rõ phần tư liệu này đại diện cho cái gì đâu.

Tịnh Nghi sư thái nghi hoặc:

- Đây không phải một phần địa đồ của Dược Long sơn trang sao?

- Đúng vậy, đây đích thật là địa đồ của Dược Long sơn trang. Ý của tôi chính là bà không hiểu Dược Long sơn trang đại diện cho cái gì.

- Chẳng lẽ chỉ bằng chút thực lực của anh, còn muốn xông vào Dược Long sơn trang?

Tịnh Nghi sư thái mỉa mai.

- Tịnh Nghi sư thái, với tư cách bại tướng dưới tay tôi, bà không nên nói mấy lời như vậy với tôi.

- Tôi nhổ! Nếu không phải tiêu hao thể lực chiến một trận với Nam Vu, tôi sao có thể bại trong tay anh?

- Tùy bà muốn nói gì thì nói, chính tay tôi sẽ tiễn bà ra đi.

- Dừng tay.

Đúng lúc này, Tần Phỉ Phỉ thở hồng hộc đuổi tới.

- Phỉ Phỉ, con mau đi đi.

Tịnh Nghi sư thái thấy Tần Phỉ Phỉ chạy đến, sắc mặt thay đổi.

Tần Phỉ Phỉ nào chịu đi, trực tiếp chạy đến trước mặt bà, hỏi:

- Sư phụ, tại sao người lại như vậy?

Tịnh Nghi sư thái thở dài một hơi:

- Phỉ Phỉ, là ta làm hại con.

- Tiểu nha đầu, chính cô đã đưa tới cửa, cũng tránh khỏi tôi nhọc công đi thêm một chuyến.

Giang Dật Trần âm trầm cười.

- Giang Dật Trần, tên súc sinh này.

Tần Phỉ Phỉ đứng dậy, hai tay giơ cao, trong lòng bàn tay ngưng tụ một đóa hỏa liên.

- Dị năng giả hệ Hỏa.

Trên nóc nhà, Tần Mục nheo mắt lại.

Khi tận thế, Tần Mục đã từng nghe qua danh từ “dị năng giả”, nhưng chưa từng gặp qua. Đó chính là một truyền thuyết lịch sử đã mất đi mãi mãi.

Dị năng của Tần Phỉ Phỉ mới thức tỉnh chưa được bao lâu, khống chế hỏa liên chưa được ổn định. Khi nện vào người Giang Dật Trần, hỏa liên đã hóa thành một ngọn lửa nhỏ.

Giang Dật Trần tiện tay phủi ngọn lửa, cười lạnh một tiếng:

- Tiểu nha đầu, chút trình dị năng đó mà cũng muốn ra tay với tôi. Quả thật là ngu xuẩn.

Tâm trạng Tần Phỉ Phỉ chìm xuống đáy cốc, cắn chặt hàm răng, không chịu khuất phục:

- Có bản lãnh thì giết tôi, không được đụng đến sư phụ của tôi.

- Quá buồn cười. Tịnh Nghi bất quá chỉ là người của công hội phái đến giám sát cô. Hết lần này đến lần khác cô còn không biết, muốn dùng tính mạng của mình để bảo vệ bà ta.

- Không thể nào? Ông nói bậy.

- Tôi nói bậy? Vậy cô hỏi bà ta đi.

Tịnh Nghi sư thái áy náy nói:

- Phỉ Phỉ, ông ấy nói không sai. Võ giả công hội trước nay căm thù dị năng giả. Sự xuất hiện của con đã sớm khiến bọn họ chú ý. Mà ta theo như lời Giang Dật Trần nói, là được phái đến giám sát con.

- Sư phụ, người đã bị trọng thương, đừng nói chuyện nữa.

Tần Phỉ Phỉ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng an ủi.

Tịnh Nghi sư thái ngạc nhiên nhìn Tần Phỉ Phỉ:

- Con không hận ta sao?

- Sư phụ, có một số việc dùng mắt mà nhìn, dùng tai mà nghe là sai lầm. Con có thể cảm nhận được sư phụ sẽ không hại con.

Ngữ khí Tần Phỉ Phỉ rất rõ ràng, nước mắt không khỏi chảy xuống.

Tịnh Nghi sư thái mỉm cười. Sống nửa đời người, có thể gặp được đồ đệ tốt như vậy, còn cái gì tiếc nuối nữa chứ.

- Quả nhiên là một cặp thầy trò cảm động. Đã như vậy, tôi sẽ tiễn các người cùng nhau lên đường.

Giang Dật Trần đã động tâm sát tâm, cất bước đến trước mặt hai người.

Đùng.

Giống như có tiếng súng bóp cò, một thanh âm bén nhọn xé gió lao đến.

- Súng bẳn tỉa.

Bất luận là Giang Dật Trần hay là Tịnh Nghi sư thái, tất cả đều biến sắc. Chẳng lẽ chung quanh có súng bắn tỉa mai phục?

Giang Dật Trần không hổ danh là cao thủ, khi “tiếng súng” vừa vang lên, ông ta đã bắt đầu cảnh giác, cũng chẳng quan tâm việc giết chết Tịnh Nghi sư thái và Tần Phỉ Phỉ, tập trung tinh lực phòng thủ.

Một tay súng bắn tỉa đang ẩn núp trong bóng tối, không cách nào phân rõ phương vị, mặc kệ ai cũng không nhịn được mà sợ hãi.

- Lại bị cho là súng bắn tỉa.

Trên nóc nhà, Tần Mục thở dài. Vừa rồi tất nhiên là hắn động thủ, nhưng chẳng qua là ném đi một hòn đá nhỏ.

Hòn đá nhỏ bị Tần Mục ném xuống, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, sinh ra ma sát kịch liệt với không khí, hoàn toàn cùng loại với súng bắn tỉa.

Nhưng dù sao cũng chỉ cùng loại. Nếu như là người thường xuyên sử dụng súng, đoán chừng lập tức phân biệt ra ngay.

Tần Mục không có khả năng trơ mắt nhìn Tần Phỉ Phỉ bị giết. Nhưng hắn không thể bạo lộ thân phận, không cách nào trực tiếp ra tay. Bằng không, tên Giang Dật Trần này há có thể sử dụng chiêu thứ hai.

- Lão ni cô Tịnh Nghi kia, bà không sợ bị người ta nhạo báng sao? Đường đường là võ giả, lại đi cấu kết với súng bắn tỉa.

Giang Dật Trần có chút run sợ. Tay súng bẳn tỉa này ẩn núp tốt quá. Ông ta tìm không thấy một chút dấu vết nào.

Tịnh Nghi sư thái hơi sững sờ, vốn cho rằng tay súng bắn tỉa này là đồng bọn với Giang Dật Trần, hiện tại xem ra là đang giúp bà.

Nhưng bà chưa bao giờ liên lạc với người trong thế tục, làm sao quen biết được một tay súng bắn tỉa cao minh như vậy?

Linh cơ khẽ động, Tịnh Nghi sư thái cười lạnh:

- Giang Dật Trần, nói thật cho anh biết, tay súng bắn tỉa bên ngoài chính là Thư Thần Lang Thiên. Anh có lẽ biết rõ thực lực của Lang Thiên. Nếu cậu ấy muốn bắn lén anh, anh có thể tránh được mấy phát?

- Nói chuyện giật gân quá. Bằng vào bà làm sao có thể quen được Thư Thần thuộc top 3 Hắc bảng?

- Tôi và Lang Thiên tất nhiên là không quen rồi. Bằng không, một phát súng vừa rồi của cậu ta đã lấy mạng của anh. Chỉ là hù dọa anh một chút thôi.

Nhìn thần sắc không sợ hãi của Tịnh Nghi sư thái, Giang Dật Trần có chút do dự.

Thứ quan trọng nhất đã có, mạng của Tịnh Nghi sư thái và Tần Phỉ Phỉ chỉ là râu ria.

- Hôm nay xem như tôi nể mặt Lang Thiên.

Giang Dật Trần không muốn mạo hiểm, cũng không tiếp tục động thủ, quay người nhảy ra ngoài cửa sổ.

Sau khi rời khỏi nhà xưởng, Giang Dật Trần đi nhanh về một phía vắng vẻ.

Nhưng không đợi ông ta đi thật xa, trước mặt bỗng lóe lên một bóng đen, giống như có thứ gì đó chặn trước người ông lại.

- Làm gì mà đi gấp như vậy?

Giang Dật Trần bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, khi ngẩng đầu lên, phát hiện trước mặt mình xuất hiện một thiếu niên ăn mặc bình thường.

Hình ảnh có chút quỷ dị, Giang Dật Trần liền đề cao cảnh giác, quát:

- Tiểu quỷ, mày muốn làm gì vậy?

Tần Mục đút hai tay vào túi quần, từng bước một bước về phía Giang Dật Trần, vui vẻ nói:

- Tôi không phải tiểu tủy mà là quỷ từ địa phủ đến lấy mạng ông. Diêm Vương nói ông làm ác quá nhiều, bảo tôi đêm nay đến mang ông xuống dưới chịu phạt.

- Hồ ngôn loạn ngữ, mau tránh ra, bằng không đừng trách tao không khách khí.

Tuy nói ông ta đường đường là trưởng lão công hội võ giả, bị một thiếu niên tuổi đôi mươi uy hiếp, quả thật có chút mất thể diện. Nhưng Giang Dật Trần cũng không biết tại sao toàn thân sởn hết gai ốc. Gã thiếu niên cả người nhìn như vô hại, nhưng lại mang đến một áp lực không hiểu cho ông ta.

- Cũng được, nhưng ông đưa bản đồ Dược Long sơn trang cho tôi đi, tôi sẽ không làm khó ông.

Tần Mục cảm thấy Giang Dật Trần này đúng là nhát gan, cũng không tiếp tục trêu đùa.

- Bản đồ?

Giang Dật Trần giật mình, dường như hiểu ra, lập tức giận dữ.

- Tiểu hỗn đãn, thì ra giả thần giả quỷ vừa rồi chính là mày. Tao sẽ giết mày.

Khí thế Giang Dật Trần phát ra ngoài, không khí xung quanh dường như bị đông kết, một chưởng hàn băng đánh về phía Tần Mục.

Tần Mục hai tay đút túi quần, đứng im không nhúc nhích.

Trong lúc Giang Dật Trần cho rằng đây là lúc tốt nhất để ra tay, Tần Mục trước mắt bỗng biến mất một cách quỷ dị.

Bành.

Cả người Giang Dật Trần bị một luồng sức mạnh không thể kháng cự đánh bay ra ngoài, nện thật mạnh xuống đất.

- Trình độ này mà cũng lên làm trưởng lão công hội võ giả.

Tần Mục thì thầm một câu, chậm rãi đến trước mặt Giang Dật Trần đang ngã chổng vó, lấy ra một cái túi bìa cứng trong ngực của ông ta.

Xé mở niêm phong, Tần Mục từ bên trong lấy ra một tấm vải.

- Năm trăm năm rồi, cách cục Dược Long sơn trang cũng không thay đổi bao nhiêu.

Tần Mục nhanh chóng nhìn thêm vài lần tấm bản đồ, sau đó nắm chặt, dùng sức ném lên không trung.

Tấm vải giống như tự cháy, rất nhanh bị đốt thành tro tàn.

- Phải trở về trước khi Phỉ Phỉ về.

Tần Mục nói xong, lại nhảy lên mấy cái, trong nháy mắt biến mất trong bóng đêm.