Chương 03: Em gái không đơn giản
- Diệp tiểu thư, chúng tôi có ít chuyện riêng cần giải quyết. Mong cô lập tức rời đi.
Hai người này biết Diệp Khinh Tuyết, tuy giọng điệu không khách khí lắm nhưng cũng không quá vô lễ.
- Các người muốn làm gì? Đây là trường học, các người không thể xằng bậy được.
Hai người kia mỉm cười nói:
- Diệp tiểu thư có lẽ cũng hiểu phong cách hành sự của Thanh Long bang chúng tôi. Nếu cô không rời đi, không cẩn thận làm cô bị thương, chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu.
- Tôi không tin hai người các anh dám đụng vào tôi.
- Cô gái ngu ngốc, cô quá nhây rồi. Mau rời khỏi đây đi.
Tần Mục vỗ vai Diệp Khinh Tuyết.
- Tần Mục, cậu điên rồi. Lại còn dám nói tôi nhây?
- Là tôi cảm thấy như vậy đấy.
Tần Mục chân thành nói.
- Được, là do cậu tự chuốc lấy.
Diệp Khinh Tuyết cắn môi, quay đầu chạy ra khỏi phòng học.
Diệp Khinh Tuyết vừa đi, hai gã thiếu niên thở dài một tiếng, bước tới chỗ Tần Mục.
- Quả nhiên là một tên ngu ngốc. Nếu Diệp Khinh Tuyết ở đây, chúng tôi còn lăn tăn một chút. Nhưng bây giờ…
Vẻ mặt Tần Mục vẫn ung dung:
- Kỳ thật thì tôi cũng muốn nói như vậy. Nếu cô bé ngốc kia mà còn ở lại, tôi sẽ rất băn khoăn.
- Ồ, cậu mà cũng có cái để băn khoăn sao? Sợ chịu nhục trước mặt Diệp Khinh Tuyết à?
Tần Mục lắc đầu:
- Không phải cái này. Các người nói có chút việc riêng muốn tìm tôi, không biết là việc gì?
- Ha, cậu còn giả bộ nữa? Cậu học ở trường này lâu như vậy, chẳng lẽ không biết đại tiểu thư Thanh Long bang chúng tôi không bao giờ thân cận với nam sinh sao?
- Thanh Long bang?
Tần Mục im lặng nhìn hai người:
- Các người vẫn còn là học sinh, vậy mà cũng bày đặt phân chia thế lực? Bầu không khí này cũng hay nhỉ.
- Hừ, còn dám dạy đời chúng tôi?
- Nói nhảm với tên này làm gì? Mau đánh gãy hai cái đùi nó, xem nó có còn lớn họng nữa hay không?
- Hai cái đùi lận à? Tàn nhẫn quá đi.
Tần Mục trợn mắt, nói.
- Tàn nhẫn?
Nắm đấm của một người đưa đến gần mặt Tần Mục:
- Ngoan ngoãn đứng im, đừng có mà giãy dụa. Càng giãy dụa thì lại càng đau đớn đấy.
- Đúng thật là ngu ngốc.
Tần Mục đá ra một cước vào xương bánh chè của tên nọ.
Rắc.
Chỉ nghe một thanh âm thanh thúy vang lên, cơ thể người nọ bay lên không trung, sau đó rơi cái bịch xuống đất.
- Ah.
Tiếng kêu thảm thiết như heo chọc tiết phát ra.
- Chà, dường như dùng sức hơi mạnh.
Tần Mục nhìn gã thanh niên ôm đùi phải, nằm cuộn mình dưới đất, trong lòng có chút hơi buồn.
Dù sao ở đây cũng không phải tận thế. Tố chất cơ thể nhân loại còn quá thấp. Vừa rồi hắn chỉ đá nhẹ, nhưng gã thanh niên nhìn thì cao to lại không chịu nổi.
- Lão Yêu, cậu làm sao vậy?
Tên còn lại không ngờ sự việc lại phát sinh như thế. Hơn nữa, lão Yêu phản ứng như vậy không phải là quá khoa trương sao?
Nhìn thân hình yếu ớt của Tần Mục, cho dù bị đá một cước, cũng không có gì đáng ngại mới đúng chứ?
- Đừng kêu nữa, anh ta không đếm xỉa đến anh đâu.
Tần Mục nhìn thấy người kia rõ ràng là đã bị thương.
- Đáng chết, còn dám chủ động ra tay. Tao thấy mày chán sống rồi.
Tên nọ vứt lão Yêu xuống, cầm lấy cái ghế vọt tới Tần Mục.
Nhưng không biết có phải tinh thần quá hoảng hốt hay không, gã nhìn thấy cơ thể Tần Mục giống như bị bóp méo, bỗng nhiên lóe lên một cái. Chờ đến khi gã phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy một chưởng Tần Mục đang bổ tới mình.
Vô thức, gã giơ cái ghế lên.
Cách cách.
Một chưởng của Tần Mục giống như cắt đậu hủ, bổ nát cái ghế.
Nhìn mấy tấm ván gỗ rơi trên mặt đất, ánh mắt người nọ vô cùng hoảng sợ. Con mẹ nó, đang quay phim sao?
Chưởng đao dừng lại trước trán người kia, Tần Mục thay đổi một chút, tát một cái vào mặt.
Người nọ lập tức thất điên bát đảo, cả buổi tìm không ra nam bắc.
- Thật sự chẳng thú vị gì cả.
Tần Mục phủi tay, trong lòng có chút thất vọng.
Vốn còn tưởng rằng cô nàng kia có địa vị rất cao, chẳng qua cũng chỉ là con gái của một lão đại thế lực nào đó, lại còn tìm hai tên phế vật đến khiêu chiến với mình.
- Nhớ đem huynh đệ của mình đến bệnh viện đi. Chậm một chút cái chân kia bị phế đấy.
Tần Mục nói xong, hai tay đút quần bước ra khỏi phòng học.
Tần Mục vừa đi vừa huýt sáo, nhưng khi ra đến cổng trường, bỗng nhiên vỗ đầu một cái.
- Cha mẹ nó, bây giờ mình ở đâu nhỉ?
Tần Mục không có trí nhớ của cơ thể này, cho nên hoàn toàn không biết nhà của mình ở đâu.
- Tần Mục.
Một tên mập đầu đổ đầy mồ hôi chạy đến:
- Tần Mục, nghe nói cậu trêu chọc Tả Tư Duyệt sao? Cậu không sao chứ?
- Tôi…
Đầu óc Tần Mục khẽ động, ôm bụng nói:
- Béo, tôi bị người ta đánh đau bụng quá. Làm phiền cậu đưa tôi về nhà.
- Đau bụng?
Thần sắc của Béo có chút cổ quái.
Từ lúc nào người của Thanh Long Bang lại nhân từ như vậy? Trước kia, chỉ cần nam sinh nào có chút thân mật với Tả Tư Duyệt một chút liền bị phế bỏ hai chân ngay.
- Cậu có bị nặng lắm không? Hay là đến bệnh viện kiểm tra trước một chút.
- Không cần, bụng bị người ta đạp mấy cước thôi, về nhà nghỉ ngơi một chút là được.
- Vậy thì được rồi, để tôi cõng cậu.
Không thể không nói, tên mập này đúng là trượng nghĩa, lưng cõng Tần Mục, đi trên đường còn hỏi han ân cần.
Nhà Tần Mục cách trường học rất gần, nên Béo không đi xe bus.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, Béo cõng Tần Mục sau lưng quẹo vào một tòa cư xá.
Lúc này, từ hành lang cư xá bước ra một cô gái mặc đồ đen.
Ánh mắt Tần Mục liếc nhìn cô gái này, mày khẽ nhăn lại, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Khí chất của cô gái này không tệ. Quanh thân như ẩn như hiện quần sáng linh vận, rồi lại như có hỏa diễm đốt lên, cực kỳ thần bí.
Đương nhiên, Tần Mục có thể nhìn ra, còn loại người bình thường như Béo thì không thể.
- Phỉ Phỉ.
Béo gọi cô gái mặc đồ đen.
- Phì Nguyên?
Cô gái quay đầu lại, nhìn thấy Béo thì sửng sốt một chút, lập tức ánh mắt rơi xuống người Tần Mục trên lưng, sắc mặt khẽ biến, bước nhanh đến.
- Có chuyện gì quan trọng không?
- Phỉ Phỉ, anh của em bị người ta đánh.
- Là ai?
- Là người của Thanh Long bang.
Tần Phỉ Phỉ nhìn Tần Mục, khẽ hừ một tiếng:
- Anh lại đi trêu học Tả Tư Duyệt nữa rồi à? Đáng đời.
Tần Mục kinh ngạc nhìn cô gái mặc đồ đen. Vừa nãy Béo mới nói gì vậy?
Anh của em bị người ta đánh.
Thiếu nữ này chẳng lẽ là em gái của hắn?
- Phỉ Phỉ, đừng nói nữa, xem anh của em có bị thương gì không?
- Tôi không sao.
Tần Mục nhảy xuống lưng Béo. Gặp em gái rồi thì không cần phải giả bộ nữa.
Béo trừng mắt:
- Nhanh như vậy đã khỏi rồi sao?
- Chỉ bị đạp mấy cước thôi mà. Lúc trước thì hơi đau bụng, bây giờ thì tốt rồi.
- May mắn, may mắn.
Béo nói.
- Chết cũng đáng đời. Lúc thì đeo đuổi Diệp Khinh Tuyết, lúc thì trêu chọc Tả Tư Duyệt. Thật sự không biết trời cao đất rộng.
Tần Mục nhìn Tần Phỉ Phỉ, mỉm cười. Cô em này rõ ràng là ngoài lạnh trong nóng. Ban đầu nhìn thấy Tần Mục trên lưng Béo, biểu hiện của cô vô cùng khẩn trương và quan tâm. Điều này không tránh khỏi ánh mắt của Tần Mục.
- Không có việc gì thì tốt rồi. Bây giờ tôi đi trước.
Béo nói xong quay người rời đi.
Tần Phỉ Phỉ quay người lên lầu, Tần Mục tất nhiên là đi theo đằng sau.
Căn phòng của hai anh em Tần Mục và Tần Phỉ Phỉ gồm có hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp, tọa lạc tại tầng năm.
Mở cửa phòng, Tần Phỉ Phỉ nói:
- Vốn em đang chuẩn bị ra ngoài, để anh tự chuẩn bị bữa tối. Bây giờ anh thấy không khỏe, để em làm cho anh.
Không đợi Tần Mục đáp lời, Tần Phỉ Phỉ đã bước vào nhà bếp.
Tần Mục quay sát căn nhà. Mặc dù hơi nhỏ nhưng lại rất ấm áp, còn có cảnh đẹp ý vui, có được cô em gái biết quan tâm.
Nghĩ đến đây, Tần Mục bỗng nhiên cau mày.
Cô em gái này tuyệt đối không phải người bình thường.
Nhìn tầng hỏa diễm nhảy quanh thân cô gái, Tần Mục cảm giác giống như đã từng quen biết, nhưng nhất thời vẫn nghĩ không ra.
Chỉ một lát sau, Tần Phỉ Phỉ đã từ nhà bếp đi ra.
- Cơm đã nấu xong, anh ăn sớm rồi đi ngủ. Nếu như vẫn không thấy khỏe, ngày mai nghỉ ngơi một ngày.
Tần Phỉ Phỉ nói xong, liền chuẩn bị xuống lầu.
- Phỉ Phỉ, em muốn đi đâu vậy?
Tần Mục cảm giác không ổn, nghe giọng điệu của cô, giống như đêm nay, thậm chí ngày mai cũng không về.
- Chuyện của em không cần anh quan tâm.
Tần Phỉ Phỉ lạnh lùng nói, sau đó cũng không quay đầu lại.
Tần Mục cười khổ lắc đầu, đứng dậy bước vào nhà bếp, bưng đồ ăn ra.
Quét sạch đống đồ ăn, Tần Mục khen không dứt miệng:
- Mùi vị không tệ. Nếu mỗi ngày đều được ăn thì tốt rồi.
Đã xuyên không, Tần Mục quyết định sẽ cố gắng dung hợp cơ thể này, chậm rãi thích nghi với thế giới.
Bước vào phòng, Tần Mục nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm dấu vết để hiểu rõ cỗ cơ thể này nhiều hơn.
Điều khiến cho Tần Mục ngạc nhiên chính là, dưới đáy giường, hắn tìm được một quyển nhật ký, bên trong ghi lại rất nhiều tin tức quan trọng.
Thì ra Tần Mục là con bị bỏ rơi của Tần gia ở Yên Kinh. Nguyên nhân là bị người ta hãm hại, đắc tội với một trong năm đại gia tộc ở Yên Kinh. Tần Phỉ Phỉ là bị Tần Mục liên lụy, phải cùng nhau chạy đến đây.
- Đúng là cục diện rối rắm.
Tần Mục thở dài, nằm trên giường, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, hắn nghe được thanh âm mở cửa, Tần Mục liền tỉnh lại.
Hắn liền nhìn thấy Tần Phỉ Phỉ vẻ mặt suy yếu đứng ngoài cửa, dường như tiêu hao thể lực rất nhiều, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Em có chuyện quan trọng sao?
Tần Phỉ Phỉ thở hổn hển nhìn Tần Mục, vẫn lạnh như băng:
- Chạy bộ thôi.
- Chạy bộ như em cũng quá liều mạng đi.
Tần Mục biết rõ Tần Phỉ Phỉ nói xạo. Hắn có thể nhìn thấy khe hở linh vận quanh thân Tần Phỉ Phỉ nhạt đi rất nhiều.
- Ai cần anh lo.
Tần Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn Tần Mục:
- Mau đi ngủ đi.
Tần Mục phát giác dường như mình có chút sợ cô em này, đang muốn đóng cửa, bỗng nhiên khẽ giật mình, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Phỉ Phỉ dường như cũng có cảm giác, sắc mặt đột nhiên thay đổi, quát Tần Mục:
- Trở lại phòng đi. Mặc kệ bên ngoài phát sinh chuyện gì cũng không được ra.
Không đợi Tần Mục trả lời, Tần Phỉ Phỉ chạy ra ngoài, hơn nữa còn khóa trái phòng.
- Quả nhiên là có vấn đề.
Đã bước vào thân phận này, Tần Mục không thể trơ mắt nhìn Tần Phỉ Phỉ gặp nạn mà không để ý tới.
Một cánh cửa bị khóa ngoài cũng không làm khó được người tiến hóa siêu cấp như Tần Mục.
Tần Mục bước đến cửa sổ, nhảy lên, âm thầm vận khí. Một điểm sáng màu vàng kim hiện ra trên trán hắn, dần dần lan xuống toàn thân.
- Hãy cho tôi biết, địa cầu năm trăm năm trước sẽ có cao thủ loại nào.
Nhảy người xuống, Tần Mục giống như giương cánh đại bàng, quỷ mị lướt ra ngoài.