Chương 2: Đi học, ngồi cùng bàn với mỹ nữ đang ngủ

Chương 02: Đi học, ngồi cùng bàn với mỹ nữ đang ngủ

Reng reng reng!

Một hồi chuông vang lên, Tần Mục từ trong trầm tư tỉnh lại.

- Tần Mục, cậu còn ở đây sao? Trễ học bây giờ.

Một tên mập hấp tấp chạy từ phía sau đến. Tần Mục nhận ra, đây là một trong ba người lúc trước muốn dẫn hắn đi ăn chực, được xem là bạn tốt nhất của Tần Mục.

- Đi học dường như là chuyện rất thú vị.

Ở thế giới tận thế, nào còn trường học nào tồn tại chứ? Hiện tại, được đi học, Tần Mục cảm giác thân thiết vô cùng.

Hắn chạy theo cậu béo, rất nhanh chạy lên lớp học.

- Có mặt.

- Phì Nguyên, em lại đến muộn, lần sau nhớ chú ý một chút.

Bên trong truyền đến một thanh âm nghiêm khắc.

Cậu béo liên tục gật đầu rồi bước vào lớp.

Tần Mục đi theo sau, cũng hô một tiếng:

- Có mặt.

Lập tức, ánh mắt khác thường của toàn lớp ném tới, sau đó phát ra tiếng cười vang.

- Đồ đần, phòng học của cậu bên cạnh kìa.

Cậu béo im lặng đẩy Tần Mục ra ngoài, chỉ chỉ vào phòng học bên cạnh.

Tần Mục xấu hổ vô cùng, nói với giáo viên trong lớp đang kinh ngạc một tiếng “Em xin lỗi” rồi nhanh chóng bỏ chạy.

- Con mẹ nó, vừa tới đã xấu mặt rồi.

Tần Mục nói nhỏ, bước đến phòng học bên cạnh.

- Có mặt.

- Sao?

Tần Mục ngạc nhiên, phát hiện trong phòng không có giáo viên.

- Cũng may, xem ra giáo viên cũng đến muộn.

Tần Mục không chần chừ, nghênh ngang bước vào.

Trong phòng học vẫn còn hai chỗ ngồi trống, một trước một sau.

Tần Mục không biết chỗ nào mới là chỗ ngồi của mình, liền lựa chọn chỗ ngồi phía trước.

Nhưng vừa mới ngồi xuống, hắn liền cảm giác phía sau hơi lạnh.

- Có sát khí.

Tần Mục xoay người sang chỗ khác, phát hiện ngồi đằng sau hắn là Diệp Khinh Tuyết và Hoàng Hiểu Châu.

Hai cô gái này đều nổi giận, trừng mắt nhìn Tần Mục, hận không thể ăn hết thịt của hắn.

- Chào.

Tần Mục cả người vô hại, vẫy tay một cái, giống như chào hỏi.

Một động tác kia khiến cho Hoàng Hiểu Châu như muốn nổ tung, cầm quyển sách trên bàn ném qua chỗ Tần Mục.

Tần Mục hơi nghiêng người, tránh được quyển sách, một tay vỗ ngực, giống như bị chấn kinh.

- Đàn ông không so đo với phụ nữ. Để tôi đổi chỗ ngồi.

Nói xong, Tần Mục dưới ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của tất cả mọi người, bước đến chỗ cuối cùng đằng sau.

- Ồ.

Tần Mục phát hiện hàng ghế cuối chỉ có hai vị trí. Một chỗ còn trống, còn chỗ bên cạnh là một cô gái mặc quần áo thể thao rộng thùng thình đang nằm sấp ngủ say, đầu tóc rối tung che khuất gương mặt của cô.

- Tần Mục, cậu không ngồi được chỗ đó đâu. Mau trở về chỗ cũ đi.

Diệp Khinh Tuyết lo lắng quay xuống nói.

Diệp Khinh Tuyết phản ứng như vậy khiến cho mọi người bắt đầu xì xào bàn tán. Bọn họ chưa từng nhìn thấy nữ thần chủ động lo lắng cho nam sinh nào cả.

Tần Mục kinh ngạc nhìn Diệp Khinh Tuyết, nhưng không nghe theo, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.

- Thật sự là không biết sống chết.

Tần Mục nghe rất rõ có mấy người phát ra tiếng cười lạnh rất nhỏ, dường như có chút hả hê.

- Tần Mục, cậu…

- Khinh Tuyết, cứ để cho cậu ta chết. Loại người này không đáng đồng tình.

Hoàng Hiểu Châu ở một bên, nói.

Diệp Khinh Tuyết ngồi xuống, trong lòng vừa tức giận vừa lo lắng cho Tần Mục.

Tần Mục tất nhiên không biết mình đã vô tình phạm phải một cấm kỵ. Nhưng cho dù biết rõ cấm kỵ này, hắn đoán chừng cũng không để ý.

- Bạn học này, đi học mà ngủ thì không hay đâu. Giáo viên sắp đến rồi đấy.

Tần Mục vỗ vào đầu cô gái ngủ say bên cạnh.

Nếu như Tần Mục ngồi xuống vị trí đó khiến tất cả mọi người kinh ngạc, thì hành động lần này của hắn khiến tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, tim dâng đến tận họng.

- Điên rồi, thằng này thật sự điên rồi.

- Xem ra là bị Diệp Khinh Tuyết đả kích. Đây là muốn tìm chết mà.

Bị Tần Mục vỗ như vậy, cô gái mặc quần áo thể thao cho dù có muốn ngủ cũng phải bị đánh thức.

Đẩy đầu tóc rối tung ra, lộ ra một gương mặt không hề thua kém Diệp Khinh Tuyết, thiếu nữ kinh ngạc nhìn Tần Mục trước mắt, nhẹ nhàng cau mày:

- Là cậu gọi tôi?

Tần Mục có chút thán phục trong lòng. Mỹ nữ trường cấp 3 Vân Lan này đúng thật là nhiều, liền mỉm cười nói:

- Không cần cảm ơn tôi. Với tư cách là bạn ngồi cùng bàn, đây là chuyện mà tôi phải làm.

Thiếu nữ nhìn Tần Mục như nhìn quái vật, hỏi lại:

- Cậu nói là cậu muốn ngồi đây?

- Chứ không phải tôi đã ngồi đây sao?

- Tôi sợ cậu ngồi không lâu, ngày mai đoán chừng sẽ nằm trong bệnh viện.

- Hơ?

Tần Mục sửng sốt, sau đó cảm thấy hứng thú:

- Đời này của tôi thật chưa nằm qua bệnh viện lần nào. Nếu như có thể, tôi cũng muốn nằm một lần, trải nghiệm nhân sinh một chút.

- Haha, sau khi tan học, cậu sẽ được toại nguyện.

Thiếu nữ cười nhạt với Tần Mục một tiếng, sau đó bắt đầu nằm sấp ngủ tiếp.

Tần Mục im lặng nhìn cô gái, cũng không quấy rầy nữa.

Đợi một lát, Tần Mục cũng không thấy giáo viên bước vào, cũng ghé xuống bàn ngáy o o.

Đảo mắt đã trôi qua hai tiết học, đến tiết thứ ba, Tần Mục mới ung dung tỉnh lại.

Tiết này là tiết ngoại khóa. Trên bục giảng, một giáo viên người Anh mũi đỏ đang rung đùi giảng mấy câu ngữ pháp tiếng Anh cứng nhắc.

Không biết có phải vì nhàm chán hay không, trong lớp hầu như không có học sinh nào chăm chú nghe giảng. Ngay cả những học sinh bình thường chăm chỉ nhất cũng không yên lòng, thỉnh thoảng xoay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người Tần Mục.

- Xem ra, thật đúng là có chuyện lớn phát sinh rồi.

Tần Mục lườm cô gái “đang ngủ say” bên cạnh, trong lòng có chút chờ mong tan học nhanh một chút.

Hắn thật muốn nhìn một chút, mọi người biến sắc là có ý gì?

Reng reng reng.

Tiếng chuông tan học vang lên, thậm chí còn không đợi giáo viên hô tan học, một vài học sinh nhát gan sợ phiền phức đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài phòng học.

Cô gái ngồi bên cạnh Tần Mục duỗi lưng một cái, khoác túi sách lên vai, đang muốn rời khỏi, nhưng rồi chợt nhớ cái gì đó, liền xoay người phất tay với Tần Mục:

- Bạn học Tần Mục, chúc bạn may mắn.

Sau khi thiếu nữ rời đi, Tần Mục phát hiện tất cả mọi người trong nháy mắt đã đi hết. Toàn bộ phòng học đều trống trơn, chỉ còn một mình hắn.

- Đúng là có chút tà môn.

Tần Mục sờ cằm của mình.

- Tần Mục.

Diệp Khinh Tuyết từ cửa bước vào, lần này không có Hoàng Hiểu Châu bên cạnh.

- Ồ, cậu còn chưa đi sao?

Tần Mục nghi hoặc nhìn Diệp Khinh Tuyết.

- Những lời này có lẽ tôi nên nói với cậu mới đúng.

Diệp Khinh Tuyết tức giận nói:

- Cậu đi theo tôi đi. Có tôi bên cạnh, bọn họ sẽ cố kỵ hơn một chút.

- Cậu cố ý quay trở lại cứu tôi sao?

- Tôi chỉ cảm thấy cậu đáng thương thôi. Đừng nói nhiều nữa.

Sắc mặt Diệp Khinh Tuyết đột nhiên lạnh xuống.

Tần Mục cười lắc đầu:

- Cảm ơn ý tốt của cậu. Nhưng cậu về trước đi, bằng không thì trò hay không thể trình diễn rồi.

- Cậu…

Bành!

Cửa sau phòng học bị người ta đá văng. Hai gã thiếu niên thập phần thô cuồng, kiểu tóc nhuộm kỳ dị bước vào, ánh mắt tập trung vào Tần Mục.

- Diệp tiểu thư, chúng tôi có ít chuyện riêng cần giải quyết. Mong cô lập tức rời đi.