Chương 01: Sự kiện thổ lộ Ô Long
- Mau nhìn kìa, Tần Mục đúng thật là đi về phía Diệp Khinh Tuyết.
- Không thể nào! Ở đâu, ở đâu vậy?
Đám học sinh luôn là cái đám nhiều chuyện nhất. Hơn nữa, Diệp Khinh Tuyết với tư cách là hoa hậu giảng đường trường cấp III Vân Lan, độ nổi tiếng cực cao. Nhất cử nhất động của cô vô tình hay cố ý đều bị soi mói.
Tin tức lan truyền rất nhanh. Chỉ trong chốc lát, tất cả các bức tường của ba tòa nhà dạy học đều đứng đầy đám người. Mọi người tranh giành trước sau, vươn đầu nhìn xuống phía dưới.
Trên thảm cỏ xanh phía dưới tòa lầu dạy học, một người thanh niên ăn mặc bình thường, ngây ngốc đứng trước mặt hai cô gái tuyệt sắc, trong tay cầm một phong thư, đang muốn đưa cho một cô trong đó.
Theo như lời đồn thì thiếu niên này muốn thổ lộ với cô gái kia.
Thiếu nữ mặc chiếc váy công chúa rất xinh đẹp thoáng chút do dự, vẫn không tiếp nhận phong thư, hơi chút áy náy, nói:
- Tần Mục, thật xin lỗi. Tôi…
- Khinh Tuyết, làm gì mà phải khách sáo như vậy?
Cô gái mặc áo lam hơi mập bên cạnh cắt ngang lời Diệp Khinh Tuyết, giọng điệu mang theo chút khinh thường:
- Đối với loại người cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, cậu nên hung dữ một chút. Bằng không, sau này chỉ sợ cậu sẽ bị phiền chết.
Nói xong, cô gái hơi mập nhìn Tần Mục có bộ dạng ngây ngốc, tiếp tục giễu cợt:
- Tần Mục, chẳng lẽ trước khi cậu thổ lộ không soi gương sao? Khinh Tuyết của chúng tôi là hoa hậu giảng đường của trường cấp III Vân Lan. Hãy nhìn bộ dạng của cậu đi, có xứng đôi với Khinh Tuyết không?
- Sao? Tần Mục?
Tần Mục cũng không phản ứng, cả người trì độn đứng im một nơi.
Thiếu nữ hơi mập cho rằng Tần Mục đang giả ngu, giận dữ muốn mở miệng mắng to.
- Được rồi, Hiểu Châu.
Diệp Khinh Tuyết giữ chặt thiếu nữ hơi mập lại.
- Ồ, tại sao không có động tĩnh gì vậy? Tần Mục đang làm cái quỷ gì thế?
Quần chúng vây xem đều không rõ cho lắm.
- Đoán chừng là đang chịu đả kích.
- Không phải ngu thật chứ?
Hoàng Hiểu Châu hiếu kỳ liếc nhìn Tần Mục, sau đó vươn tay ra, lung lay trước mắt Tần Mục.
- A, hắt xì!
Tần Mục bỗng nhiên tỉnh lại, hắt hơi một cái thật to.
- Ồ, đây là đâu vậy? Tại sao tôi lại ở đây?
Tần Mục đánh giá chung quanh, phát hiện chung quanh đều lạ lẫm.
Hơn nữa, tình huống trước mặt là gì vậy? Dường như tất cả mọi người đều đang nhìn mình.
Haiz, đẹp trai đúng là rất phiền phức. Lần sau đi đâu cũng phải mang theo mặt nạ mới được.
- Tần Mục.
- Sao?
Tần Mục hồi phục tinh thần, nhìn thấy một thiếu nữ hơi mập đang phát ra tiếng thét có độ đề xi ben cao, trong lòng liền tán thưởng. Cô nàng này thiên phú đúng là không tồi, rất thích hợp tu luyện môn Sư tử rống của phái Quỷ Nữ.
- Đúng rồi, hẳn là các người muốn bái tôi làm thầy?
Tần Mục nhìn Hoàng Hiểu Châu, rồi lại quay sang nhìn Diệp Khinh Tuyết.
- Sao? Bái cái đầu cậu đấy?
Hoàng Hiểu Châu giận điên lên. Cô là một người rất sạch sẽ, nhưng vừa rồi Tần Mục hắt xì một cái, khiến cho cô có cảm giác giống như có thứ gì đó dính vào tay của mình.
Hết lần này đến lần khác, Tần Mục luôn giả vờ ngây ngốc, thật khiến cho cô phát điên lên được.
- Hiểu Châu, được rồi, tranh thủ thời gian đi rửa đi.
Diệp Khinh Tuyết thấy Tần Mục đã tỉnh lại, nội tâm thở dài một cái. Vừa rồi cô còn thực cho rằng Tần Mục chịu không được đả kích của mình, vẫn còn đang choáng váng.
Hoàng Hiểu Châu trừng mắt nhìn Tần Mục, sau đó tranh thủ thời gian chạy đi rửa tay.
- Tần Mục, chuyện này, tôi…
- Đồng ý, đồng ý, đồng ý.
Diệp Khinh Tuyết còn chưa nói xong, không biết ai đã dẫn đầu, toàn bộ tập thể đều ồn ào hẳn lên. Tiếng huýt sáo không ngừng bên tai.
Những người này đương nhiên biết rõ Diệp Khinh Tuyết không có khả năng đáp ứng Tần Mục. Chỉ là hùa theo mà thôi.
- Đồng ý, đồng ý, đồng ý.
Sắc mặt Diệp Khinh Tuyết đỏ ửng, cũng không biết nói sao.
- Sao?
Tần Mục sững sờ, nhìn tờ giấy trong tay, bỗng nhiên hiểu ra.
- Ẩu tả! Quả thật ẩu tả.
Sắc mặt Tần Mục trở nên vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng nói với Diệp Khinh Tuyết:
- Bây giờ, sinh tử tồn vong của nhân loại chính là quan trọng nhất. Tôi với tư cách là anh hùng Liên bang, thân mang hình tượng đại sứ, có thể nào tham luyến tư tình nhi nữ. Cô câu dẫn tôi là phạm pháp đấy. Nhưng, niệm tình cô còn nhỏ, lần này xem như bỏ qua, không có lần sao đâu nhé.
Tần Mục nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt Diệp Khinh Tuyết, nhưng trong lòng nhỏ máu. Đúng là một cô gái thật xinh đẹp, nhưng đáng tiếc lại không thể xơi. Luật pháp Liên bang đúng là chết tiệt.
- Tần Mục, cậu…cậu…thật vô sỉ.
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Khinh Tuyết đỏ bừng, kéo dài lên tận cổ, nổi giận chỉ tay vào Tần Mục. Nhưng bởi vì hàm dưỡng rất cao, không thể mắng ra những lời quá khó nghe, tối thiểu cũng chỉ có thể dậm chân quay người chạy đi.
Tần Mục sững sờ cả nửa ngày, có chút không hiểu được.
Rõ ràng là cô câu dẫn tôi trước mà, lại còn mắng tôi vô sỉ? Nếu không phải niệm tình cô chỉ là một cô bé, tôi nhất định phải đánh vào mông cô.
Bốp bốp bốp.
Đám người vây xem trên lầu im lặng cả nửa ngày, một hồi lâu đột nhiên bộc phát tiếng vỗ tay mãnh liệt.
- Tần Mục, vậy là mới tốt chứ.
- Tần Mục, cậu quá ngưu rồi. Thật sự là tấm gương của đời tôi.
Tần Mục càng thêm nghi hoặc.
Ba thân ảnh có chút quen thuộc chạy đến bên cạnh Tần Mục, dùng sức vỗ vai:
- Tần Mục, vừa rồi cậu đúng là quá cơ trí.
- Đúng vậy, đúng vậy. Biết rõ Diệp Khinh Tuyết sẽ từ chối, trái lại quay sang đùa cô nàng. Người không biết còn tưởng rằng cô nàng thổ lộ với cậu đấy.
- Đi thôi. Vì sự cơ trí của cậu, đến căn tin lầu ba ăn chực một bữa.
- Đợi một chút.
Tần Mục cắt ngang lời nói, mở to mắt hỏi:
- Cậu vừa mới nói tôi thổ lộ với nàng ta?
Ba người đồng thời sửng sốt, sau đó cười mắng:
- Được rồi, mọi việc đều đã xong, còn giả bộ nữa?
- Không thể nào? Làm sao phát sinh chuyện này được?
Đầu Tần Mục có chút ong ong, mở tờ giấy trong tay ra.
- Mẹ nó, ngây thơ như vậy sao? Ồ, không đúng.
Tần Mục rốt cuộc cũng phát hiện chỗ không đúng, quay sang hỏi ba người:
- Nơi này là chỗ nào vậy? Các người là ai?
- Đậu xanh rau má, cậu bị tâm thần rồi à?
- Không phải đang giả ngu chứ?
Ba người nhìn nhau, đều nhìn ra sự quỷ dị trong mắt đối phương.
Tần Mục sờ cằm, nhìn ba người:
- Bây giờ là năm nào?
- Bây giờ là thời Đường, hoàng đế là Lý Thế Dân.
- Không đúng, là thời kỳ dân quốc, quân phiệt loạn thế.
Ba người nghiêm túc trả lời, dường như muốn trêu chọc Tần Mục.
Tần Mục trợn trắng mắt:
- Đầu óc của tôi có chút choáng váng. Các người đi ăn cơm trước đi.
Nói xong, Tần Mục bước đi. Hiện tại đầu óc của hắn đúng là có chút hỗn loạn.
Bởi vì hắn phát hiện, đây không phải là thế giới mà hắn sinh sống.
Năm 2588, sinh thái địa cầu toàn diện sụp đổ. Các loại virus bộc phát, càng có loại sinh vật cường đại ngoài không gian xâm lấn, tận thế hàng lâm.
Vì sự sinh tồn của địa cầu, các quốc gia đã tạo thành một liên minh Liên bang, triệu tập các nhà khoa học trên thế giới, tiến hành một thí nghiệp tên là “Người tiến hóa”, lợi dụng các loại thuốc liên quan đến gien, kích thích nhân thể, kích phát tiềm năng, thực hiện tiến hóa và siêu thoát.
Vốn thí nghiệm này bị thất bại, nhưng trong thời khắc mấu chốt cuối cùng, một đám người thần bí xông vào phòng thí nghiệm, đem mười thí nghiệm thể mang đi.
Tần Mục chính là một trong số đó.
Lúc này, Tần Mục mới biết được, địa cầu không phải là ngôi sao đơn giản như trong tưởng tượng.
Còn đám người thần bí mang Tần Mục đi lại đến từ một thế giới căn cứ vào địa cầu nhưng lại không giống với địa cầu.
Đó là một thế giới bên trong hoặc có thể nói là tiểu thế giới.
Tần Mục ở tiểu thế giới vượt qua bảy năm không tưởng tượng nổi. Chín người thí nghiệm cùng với hắn đều bị hành hạ đến chết, chỉ còn mình hắn thành công sống sót.
Bởi vậy, Tần Mục đã trở thành người tiến hóa duy nhất trên thế giới này.
Không, phải nói là người siêu cấp tiến hóa.
Ba năm sau, Tần Mục ngang trời xuất thế, dùng sức một người đối kháng với vật xâm lấn từ bên ngoài, trở thành đệ nhất anh hùng của Liên bang.
- Tôi xuyên không sao? Nơi này là địa cầu năm trăm năm trước?
Tần Mục đi dạo vài vòng, rốt cuộc đã biết được tình huống rõ ràng một chút.
Hắn không chỉ xuyên không mà còn xuyên vào người một thiếu gia bị gia tộc vứt bỏ. Nhưng tên của hai người lại giống nhau.
- Liên bang chó chết, lão tử tự do rồi.
Tần Mục mắng to một câu.
Trước kia, tuy Tần Mục trở thành anh hùng vạn người kính ngưỡng, nhưng bị quản chế khắp nơi, làm chuyện gì cũng bó tay bó chân, cuộc sống trôi qua cũng chẳng sung sướng gì.
Hiện tại xuyên không đến địa cầu năm trăm năm trước, Tần Mục giống như cá nhập biển, chim bay vào bầu trời.