Thấy sắc mặt Trần Tiểu Cửu tái nhợt, trong lòng có chút khinh thường, nói:
- Cửu ca, một đại anh hùng như huynh, không ngờ lại là kẻ sợ vợ.
- Không có sự can đảm vẫn hái hoa ở đây, thật nực cười.
Ta ngã! Không ngờ Tiểu Cửu ta anh hùng một đời, lại bị một nữ thổ phỉ cười nhạo.
- Đây là tình yêu….muội…muội không hiểu..
Trần Tiểu Cửu mặt đỏ ửng lên, không muốn giằng co quá nhiều về cái vấn đề đáng mất mặt này nữa, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Hoa muội muội, đừng châm ngòi ly gián ta, Tư Đồ Bá kia ương ngạnh, kiêu ngạo, theo Cửu ca thấy, rõ ràng là bụng dạ hẹp hòi, ngang ngược kiêu ngạo, nếu là lâu dài, nói không chừng có thể sẽ gặp họa từ trong nhà.
- Còn có cả đồ chó Tư Đồ Hùng đã gặp Diêm Vương kia nữa, vốn là một tên hạ lưu háo sắc, chết là đáng! Ha ha…, hai huynh đệ này thật là tuyệt phối thiên hạ vô song.
Ánh mắt Hoa Như Ngọc liếc nhanh, trong ánh mắt sáng lạng ấy, lóe ra một tia hào quang lạnh lùng, đôi tay nắm chặt, cắn răng nói:
- Tên nhãi Tư Đồ Hùng này, chết là cũng thôi, không có gì đáng tiếc! Nếu gã không chết, không chừng ta cũng sẽ tìm cơ hội đem gã tế sơn thần.
- Hoa muội muội thật can đảm…đúng với ý ta… Trần Tiểu Cửu giơ ngón tay cái lên.
- Không cần huynh vuốt mông ngựa… Hoa Như Ngọc bật cười, buồn bã nói:
- Nhưng mà Tư Đồ Bá cũng không phải dễ đối phó như vậy, ông ta tuy ương ngạnh một chút, nhưng cũng là lão nhân trong sơn trại, kinh nghiệm còn thâm hậu hơn với ta nhiều, võ nghệ cao cường, lòng lang dạ sói, đã làm nhiều việc lớn cho sơn trại, rất nhiều huynh đệ coi ông ta như thiên lôi, sai đâu đánh đó, cũng không phải dễ đối phó như vậy… - Ông ta đối xử với muội thế nào?
Trần Tiểu Cửu có thâm ý truy hỏi.
- Đối với muội?
Hoa Như Ngọc khóe miệng vểnh lên, trong mũi vô tình giật mình.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu sửng sốt, cúi xuống ngực nàng, nghiêm thanh nói :
- Y có phải là thích muội không?
- Huynh…sao huynh biết?
Hoa Như Ngọc trợn mắt kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu, đỏ mặt nói:
- Huynh…huynh hung như vậy làm gì? Muội…muội lại không thích ông ta.
- Cả người y như đại tinh tinh, cũng dám giả mạo con người, còn dám thích Hoa muội muội đáng yêu của ta, ta…, ta nhất định không thể tha cho y.
Trần Tiểu Cửu đổi giọng nói xong, nội lực dâng lên, đột nhiên giơ tay, ném về phía cái cây nhỏ bên cạnh.
- Bang..
Cây nhỏ phát ra tiếng gãy, đổ xuống hồ nước, nổi lên một trận bọt sóng.
Hai má Hoa Như Ngọc ửng hồng giống như một cây táo tròn, che miệng ngây ngô cười:
- Cửu ca tức giận như vậy, là vì sao? Có người thích muội, huynh bực mình phát điên à?
- Ta… Trần Tiểu Cửu nắm tay nói:
- Muội…muội không hiểu…tên khốn này ta đánh gãy cả chân thứ ba của y, cho y vĩnh viễn … - Hạ lưu… Hoa Như Ngọc che miệng cười lén, chỉ còn lại vẻ uy nghiêm đó,trong nụ cười kiều diễm đó, cái cổ của nàng, che miệng nói:
- Huynh ghen rồi?
- Ta...ta không ghen....
Trần Tiểu Cửu xoa tay, trên mặt lộ rõ sự tức giận.
- Tất cả… Hoa Như Ngọc ôm cánh tay, dựa vào cây, nhìn hắn từ trên xuống dưới nói:
- Nhưng thủ đoạn của Tư Đồ Bá rất tàn nhẫn, một thân mười ba bài khổ luyện, đã đến mức xuất quỷ nhập thần, huynh muốn cho ông ta xem một chút màu sắc, là rất khó làm, trừ phi… Hai tay Trần Tiểu Cửu chống cây, ôm Hoa Như Ngọc vào trong vòng tay, cơ thể thon dài tiến sát vào ngực nàng, vội vàng hỏi:
- Trừ phi cái gì?
Hoa Như Ngọc cảm nhận được hơi thở đàn ông phả vào mặt, xông thẳng vào lòng nàng, vẻ mặt nàng khẽ hoảng loạn, trấn an suy nghĩ, cúi đầu, đôi chân bối rối vẽ những vòng tròn vô định.
- Hoa muội muội, muội luôn nói chuyện… Trần Tiểu Cửu nhéo mũi, tay đặt trên hai vai nàng, nhẹ nhàng lay động, một mùi hương của phụ nữ thoang thoảng, đập vào mũi hắn, Trần Tiểu Cửu hít sâu một cái, lại có cảm giác như bị cái gì cắn xé mình.
Nhiệt lượng truyền đến từ bả vai, khiến trái tim nàng kinh hoàng, chưa từng chấn động tâm linh như vậy, tự phát, nàng buông đầu xuống, trong yết hầu phát ra những tiếng nỉ non:
- Cửu ca…huynh…huynh buông muội ra… - Không buông….muội nói cho ta biết, y lợi hại như vậy, ta sao mới có thể đánh bại y… Trần Tiểu Cửu ngang bướng nói.
Hoa Như Ngọc cắn môi, trong mắt toát ra sự hoang mang, nhìn về phía khố hạ của hắn.
Trần Tiểu Cửu phát hiện ra ánh mắt xấu hổ của Hoa Như Ngọc, vội vàng che quần, đỏ mặt nói:
- Hoa muội muội, ta đang nói chuyện với muội, muội lại đi nhìn quần của ta làm gì? Lẽ nào ở đó có thứ muội thích?
- Cửu ca, huynh…huynh sao lại nói muội muội của huynh như vậy?
Hoa Như Ngọc thẹn thùng, xấu hổ đến đỏ lừ hai tai, ủy khuất uyển chuyển, giống như muốn khóc ra thành tiếng, không ngờ đặt sự uy nghiêm của Đại Đương gia nàng ở phía sau.
- Vậy…vậy muội nhìn quần ta làm gì?
Trần Tiểu Cửu ha hả cười nói.
- Đó là vì….
Hoa Như Ngọc đỏ mặt, nhắm con mắt sáng ngượng ngùng nói:
- Đó là vì huynh thật sự đánh gãy cái chân thứ ha mới có thể chế phục được Tư Đồ Bá, trừ cái đó ra, không có cách khác.
- Tại sao?
Trần Tiểu Cửu thấy nàng vẫn đang nhìn chằm chằm vào đũng quần mình, trong lòng nổi sóng, cái đồ xấu xá kia dưới quần bất giác ngẩng lên, hiện ra sự uy mãnh của hắn. Trong lòng Trần Tiểu Cửu thầm trách nhị đệ đa tình, vội cúi mình, để phòng bại lộ chân tướng, đường đột tiểu giai nhân này.
Hoa Như Ngọc mở to mắt, đầu vẫn giữ nguyên tư thế đó, ngơ ngác nói:
- Đó là công phu thập tam thái bảo hoành của Tư Đồ Bá đã là tuyệt hảo, toàn thân kiên cố không có gì phá nổi, chỉ có duy nhất một chỗ, chính là cái đó, nếu huynh đánh bại được cái chân thứ ba của ông ấy, mới có thể đánh thắng được.
- Hóa ra như vậy… Trong lòng Trần Tiểu Cửu quá kích động, lại có thể danh chính ngôn thuận phá vỡ cái bảo bối trân quý của tên đại tinh tinh này ! Nghĩ tới đây, trên mặt bất giác nở ra nụ cười tà ác, chợt ngẩng đầu, quơ nắm tay, nói :
- Được, được lắm..., ta nhất định sẽ vắt sạch ...của hắn, để hắn lĩnh giáo sự lợi hại của ta.
Trần Tiểu Cửu ảo tưởng quá độ, quên hẳn việc ẩn giấu cái đáng khinh của mình, cái đồ xấu xa dưới quần, lại ngẩng đầu lên, dường như muốn phá rách cái quần của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- A…Cửu ca….huynh…huynh thật hạ lưu… Hoa Như Ngọc thẹn thùng, mặt đỏ như hoa, không dám nhìn nữa, nàng che mặt, vặn vẹo eo, nói:
- Huynh còn già mồm nói đánh bại Tư Đồ Bá, hóa ra...hóa ra huynh cũng không phải là cái thứ tốt.
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười:
- Không có, chỉ là ta càng giận, nhị đệ càng cáo mượn oai hùm, đợi ta bình tĩnh một chút, nó…nó cũng tốt lên.
Hoa Như Ngọc đá vào bụng hắn, thấy hắn quay người té ngã, vừa giận vừa xấu hổ nói:
- Huynh gạt người, huynh coi muội là con ngốc sao? Cái đồ xấu xa kia là làm cái gì, chẳng lẽ muội không biết? hừ…huynh đúng là không có lòng tốt với muội.