Trước mắt của Hoa Như Ngọc chỉ là một công tử với khuôn mặt tuấn tú hai má trắng nõn, trên người phát ra hương vị nho nhã, so với nam tử trong sơn trại hoàn toàn bất đồng, người này tản ra một luồng khí tươi mát, sang sảng. Nàng thấy Trần Tiểu Cửu vô lễ như vậy, khuôn mặt ửng đỏ, bờ môi mấp máy, trái tim nóng bỏng cuồng nhiệt, cũng theo đó mà rung động.
Nàng vội vàng che miệng, con nai kinh hãi, lui về sau mấy bước, hấp tấp nói:
- Huynh… huynh tới gần ta như vậy làm gì? Anh em ruột trong nhà cũng không thân cận như vậy.
Trần Tiểu Cửu mở to mắt nói:
- Hoa muội muội, đôi mắt muội đẹp quá, Cửu ca nhìn thoáng qua, trong lòng loạn động, không ngờ có chút thất thố… Hoa Như Ngọc cười hào phóng, lộ ra một hàm răng sáng bóng, ngọt ngào cãi lại:
- Đẹp như vậy thật sao? Huynh đệ trong sơn trại, còn chưa có ai nói như thế cả!
- Bọn họ làm sao biết thưởng thức cái đẹp!
Trần Tiểu Cửu thay đổi vị trí, tựa vào khuôn mặt Hoa Như Ngọc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, tặc lưỡi nói:
- Hoa muội muội có một đôi mắt sáng, đây là đôi mắt đẹp nhất, động lòng người nhất mà ta gặp được từ trước tới giờ. So với sao trên chín tầng mây kia còn đẹp gấp trăm lần, so với ánh trăng sáng, càng lộ rõ vẻ lung linh, Cửu ca ta đã thấy một lần, cả đời vĩnh viễn không thể quên… Hoa Như Ngọc tuy rằng oai hùng hào sảng, nhưng được nghe những lời ca ngợi như vậy, từng đợt nhu tình trong lòng không ngừng dấy sóng. Nàng bĩu môi, thấp giọng nỉ non:
- Huynh … huynh chớ có nói bậy… Huynh nói với ta vậy thôi, trước mặt các huynh đệ khác đừng nhắc tới… Nếu không, sẽ cười đến rụng răng… Khoảng cách giữa đầu của Trần Tiểu Cửu và khuôn mặt của Hoa Như Ngọc mỗi lúc một gần, hắn có thể cảm nhận được hương thơm tản mát từ thân thể nàng, hơi thở của hắn phả ra mùi đặc trưng rất đàn ông, khiến khuôn mặt Như Ngọc trở nên rạng rỡ sáng láng.
Hắn càng tới gần, Hoa Như Ngọc càng khẩn trương, không kìm lòng nổi thân thể mềm mại hơi ngửa về sau, khẩn trương nói:
- Cửu ca… huynh muốn làm… làm gì?
Trần Tiểu Cửu dừng trên bầu ngực nóng ấm của nàng, hai tròng mắt mênh mang, lòng ngứa ngáy khó gãi, ngón trỏ đại động, miệng khô khốc, đột nhiên vọt lên, muốn dùng miệng mong cảm nhận được chút ánh sáng của đồng tử trong ánh trăng mờ mịt này!
Cái miệng của hắn nhanh chóng, tốc độ của Hoa Như Ngọc nhanh hơn, khi hắn ào tới, chỉ có bàn tay mềm mại, hương thơm quyến rũ, dĩ nhiên đã đặt vững vàng trên miệng của hắn.
Hô hấp của Trần Tiểu Cửu bị kìm hãm, ý nghĩ kích động trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Hắn trứng mắt, nhìn sương lạnh trước mặt, hai má Hoa Như Ngọc ửng hồng, trong lòng có chút lo lắng, hắn muốn nói lời dễ nghe, nhưng miệng đã bị Hoa Như Ngọc gắt gao bịt chặt, bất kể hắn giãy dụa thế nào, cũng không thể thoát ra!
- Huynh … huynh rốt cuộc muốn làm gì? Huynh muốn hôn ta sao?
Hoa Như Ngọc đau khổ nói, trong tay lại bỏ thêm chút khí lực.
Trần Tiểu Cửu miệng không thể nói, liên tục lắc đầu.
- Vậy huynh muốn làm gì?
Hoa Như Ngọc sắc mặt lạnh lùng nói:
- Nam nhi đại trượng phu . Dám làm dám chịu. Nếu muốn hôn, thì nên thừa nhận. Vì sao còn muốn nói dối.
Trần Tiểu Cửu liên tục lắc đầu, sốt ruột khó chịu nổi, bàn tay to với đôi mắt nàng, chỉ trỏ!
- Huynh … huynh muốn hôn mắt ta?
Trần Tiểu Cửu hung hăng gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ vui sướng.
- Sao huynh không nói sớm?
Hoa Như Ngọc lui về sau rồi đẩy Trần Tiểu Cửu về trước, thân hình hắn có chút lảo đảo, nhẹ nhàng cười nói:
- Chuyện giang hồ, không nên có nhiều cấm kỵ như vậy? Huynh nếu muốn hôn mắt ta một chút, ta có thể đáp ứng huynh !
- Muội muội ngoan, muội để ta hôn sao?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, bay người lên, bàn tay to không chút lưu tình bắt lấy eo nhỏ của Hoa Như Ngọc, khuôn miệng rộng hướng gương mặt nàng mà tới.
Hoa Như Ngọc cũng không tức giận, eo nhỏ khẽ uốn éo, ngọc thủ trong ánh trăng vẽ một vòng sáng, dáng người thon dài của hắn tựa như ruột bông rách, bùm một tiếng ngã vào trong bụi cỏ.
Trần Tiểu Cửu hồ loạn đạp trong cỏ xanh:
- Hoa muội muội, muội đùa giỡn ta, muội rõ ràng nói cho ta hôn, sao lại đổi ý?
- Cửu ca, đừng nóng vội, ta cho huynh hôn, nhưng hiện tại không thể được… Hoa Như Ngọc cười thần bí.
- Vậy khi nào chứ?
Trần Tiểu Cửu hưng phấn vừa lên, lại bị hành động của cô gái nhỏ này kéo rơi xuống thật thảm hại. Tiểu cô nương, định chơi ta sao!
Hoa Như Ngọc nói:
- Ba ngày sau, huynh và Tư Đồ Bá luận võ đọ sức, nếu huynh và ông ấy đạt được thành nghị, ta…ta liền cho huynh hôn mắt một chút, nếu không… Cửu ca đừng mơ đạt được…
- Khoan đã… Trần Tiểu Cửu bò đến, cười hì hì nói:
- Nếu ta có thể đánh bại Tư Đồ Bá? Muội cho ta thế nào?
- Đó là chuyện mơ mộng hão huyền rồi… - Ta chỉ hỏi muội, nếu ta có thể đánh bại ông ta, vậy muội thưởng cho Cửu ca cái gì?
Trần Tiểu Cửu tiến đến gần trước mặt nào, dày mặt hỏi.
- Cửu ca… Cửu ca muốn thế nào?
Hoa Như Ngọc vẻ mặt dường như không có ý kiến.
Trần Tiểu Cửu liếm mép, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nàng, dứt khoát từng chữ nói:
- Ta muốn hôn lên môi của muội!
- Như vậy sao được, huynh điên rồi sao?
Hoa Như Ngọc lắc vòng eo nhỏ, vội vàng lui ra sau hai bước, tay gấp gáp ôm loạn trước ngực, vừa vội vừa thẹn nói:
- Huynh là ca ca, ta là muội muội, huynh sao có thể hôn lên môi ta?
Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói:
- Đó thì sao? Người giang hồ, không nên kiêng kị nhiều như vậy? Việc này… việc này là một điềm tốt, lại nói, dựa vào võ công của ta, nếu muốn thắng Tư Đồ Bá, khó như lên trời… - Việc này…việc này không tốt… Hoa Như Ngọc khẽ liếm đôi môi hồng, chưa dám đáp ứng, trong lòng lại có cỗ lửa như thiêu như đốt, nóng bỏng hầm hập, thầm nghĩ nếu cái miệng nhỏ nhắn của mình thật sự bị Trần Tiểu Cửu hôn lên, đó sẽ có hương vị như thế nào? Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Đại đương gia giết người như nhổ đay, khí thế uy vũ, chẳng lẽ đều là ngụy tạo sao? Chậc chậc.. hóa ra chung quy cũng chỉ là suy nghĩ giống nữ nhi thường tình… Hoa Như Ngọc nghe được ba chữ "Đại đương gia" trong lòng phát động, ngẩng cao đầu nói:
- Được, liền nghe theo Cửu ca, nếu huynh có thể thắng Tư Đồ Bá, ta để huynh hôn môi… - Chỉ có điều… Nàng nhìn xung quanh, ánh mắt lóe ra chút do dự - Chỉ là cái gì?
Trần Tiểu Cửu trong mắt lộ ra chút tò mò.
Hoa Như Ngọc cắn môi, thấp giọng nỉ non:
- Việc này ngàn vạn lần chớ để các huynh đệ biết, bằng không, Đại đương gia ta mất hiện thể diện, biết nhìn anh em huynh đệ thế nào… - Việc này đương nhiên rồi!
Trần Tiểu Cửu tới gần vành tai mượt mà của nàng nói:
- Việc này trời biết đất biết, muội biết ta biết, nhất định không có người thứ ba… Hoa Như Ngọc mắt châu khẽ đảo, bỗng nhiên cười thành tiếng, nâng chân đá vào mông hắn, con mèo nhỏ dường như ghé vào tai hắn mà nói:
- Cửu ca, cũng không thể để chị dâu biết, bằng không, chắc huynh cũng không thể chịu đựng nổi… - Chị dâu?
- Chính là nương tử của huynh đó?
Hoa Như Ngọc cười buồn nói.
Mẹ của con ơi! Sao ta có thể quên mất việc quan trọng như thế này chứ?
Trần Tiểu Cửu trong lòng kinh hoàng! Việc này nếu để Nguyệt Thần biết, theo tính khí của nàng, nhất định sẽ rat ay, đem Hoa Như Ngọc chém cho mục nát, tuyệt không lưu lại một kình địch Ngọc nữ sống ở trên đời!
- Đúng! Đúng! Đúng! Hoa muội nói rất đúng… Trần Tiểu Cửu gật đầu liên tục, sợ tới mức sắc mặt nhuốm chàm, trong lòng âm thầm kêu khổ cưới phải lão bà lợi hại, sau nầy muốn ăn vụng, thật đúng phải muôn vàn lần cẩn thận!
Yêu đương vụng trộm… Cũng là một cánh cửa lớn đầy tri thức!