Chương 482: Chương 482: Anh ruột, anh họ!

Trần Tiểu Cửu đón gió tự nhiên, phóng khoáng, sao có thể mất mặt trước người đẹp?

Đứng giữa khoảng không, hít một hơi thật sau, vận khởi nội tức, nhún mình tạo nên một tư thế tuyệt đẹp chậm rãi rơi mình xuống đất, trong thần sắc không có một tia sợ hãi và chật vật.

- Hoa cô nương… trong lòng chắc hẳn cô độc… Trần Tiểu Cửu cười hì hì nhìn Hoa Như Ngọc, trong lòng nội tức dâng trào đòi lộ diện, cựa quậy không thôi.

Kiểu kéo dài này, âm hàn khí tức bách bách nhiên nhiê, không biết so với trước kia cao hơn bao nhiêu lần.

Xem ra hai thành công lực của Nguyệt THần, không ngờ so với công lực của bốn đại mỹ nhân Xuân Hạ Thu Đông, còn muốn thâm hậu hơn nhiều.

Hoa Như Ngọc mày chau lại, con mắt lóe sáng, khuôn mặt lướt qua một tia hưng phấn, không khỏi vỗ tay cười to nói:

- Ân công thân thủ phi phàm, không trách được dám cùng Nhị đương gia lập ra giấy sinh tử, hóa ra đúng là thâm tàng bất lộ… Cái này quả thực rất tốt… - Hoa cô nương cũng biết việc này sao?

Trần Tiểu Cửu thắc mắc hỏi.

- Đã nói ngươi không cần gọi ta là Hoa cô nương… Hoa Như Ngọc giọng điệu hờn dỗi.

Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói:

- Không bằng như vậy, chúng ta huynh muội tương xứng, ta gọi nàng là Hoa muội muội, nàng gọi ta Cửu ca, vừa thân thiết vừa trang trọng, nàng thấy thế nào?

- Lại chiếm tiện nghi của ta!

Hoa Như Ngọc cười cởi mở nói :

- Một khi đã như vậy, ta liền kêu, Cửu ca… - Vậy là được rồi !

Trần Tiểu Cửu thấy quan hệ nâng lên một tầng mới, trong lòng cao hứng, cười hì hì hỏi :

- Hoa muội muội, muội sao lại xuất quan ?

- Còn không phải bởi Cửu ca gây ra đại họa ư!

Hoa Như Ngọc dáng người tràn đầy sức sống lặng lẽ tiến thêm vài bước, một đôi mắt sáng tỏa ra muôn vàn tia hấp dẫn say mê, oán trách nói:

- Cửu ca đang êm đẹp vì sao muốn cùng Nhị đương gia luận võ, hơn nữa còn lập ra giấy sinh tử… Huynh không hiểu Nhị đương gia rất lợi hại… Muội vừa rồi động thủ với huynh, chính là muốn thử môt chút công lực của huynh!

- Phân lượng của ta như thế nào?

Trần Tiểu Cửu bước đến hai bước, nhìn vào đôi mắt đẹp của Hoa Như Ngọc, trong lòng nảy sinh muôn vàn ái mộ! Đôi mắt đẹp này, thân thể cường tráng, đối với Trần Tiểu Cửu ta quả thực vô cùng có sức quyến rũ!

Hoa Như Ngọc không đáp, cười si ngốc:

- Đồng vỡ sắt vụn!

Ta ngã! Công phu như vậy, không ngờ bị ngươi xem là đồng vỡ sắt vụn sao? Tiểu nha đầu này, định đem ta ra làm trò đùa sao. Trần Tiểu Cửu khinh thường nói:

- Trong mắt Hoa muội muội chỉ là đồng vỡ sắt mục nhưng trong mắt Cửu ca là kim cương không thể phá hủy!

- Hạ lưu!

Hoa Như Ngọc oán trách nói;

- Muội không nói chuyện cười với huynh! Vốn muội không xuất quan, cũng vì Từ lang trung vội vã tới, đem chuyện đã xảy ra báo lại cho muội biết, trong lòng muội lo lắng, cuối cùng dứt bỏ, mong nhanh chóng tới gặp huynh… Hunh nói huynh giỏi lừa gạt như vậy, tại sao đồng ý lập giấy sinh tử với Nhị đương gia? Đây rõ ràng là cạm bẫy lớn, còn huynh đã biết còn nhắm mắt nhảy vào!

Trần Tiểu Cửu biết thủ lĩnh thổ phỉ như Hoa Như Ngọc, thích nhất chính là nam nhi nhiệt huyết không sợ chết, vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, hăng hái vạn trượng nói:

- Hoa muội muội, ta là một nam nhi nhiệt huyết, một bầu máu nóng tràn đầy, toàn thân can đảm, bất kỳ việc gì cũng không hề sợ hãi, sao có thể lâm trận bỏ chạy? Làm một con rùa nhát gan rụt đầu, hừ…đầu rơi hay một đám sẹo lớn trên người, cái này có gì khác nhau sao?

Quả nhiên, sau thái độ vờ vịt của Trần Tiểu Cửu, trong mắt Hoa Như Ngọc ánh sáng rạng ngời, sáng như đồng tử được phủ một lớp nước bóng loáng, bỗng nhiên tiến gần thêm hai bước, không ngại vỗ lên vai hắn hai cái, sang sảng cười nói:

- Cửu ca, ta quả nhiên không nhìn lầm huynh. Với câu nói này của huynh, thật xứng là ca ca của Hoa Như Ngọc…

Đừng nói ca ca, cho dù là tướng công ta cũng đảm nhận được! Trần Tiểu Cửu xúc động, trang nghiêm nắm lấy bàn tay bé nhỏ mềm mại của Hoa Như Ngọc, buồn bã nói:

- Có thể vì muội muội diệt đi mối họa bí mật này, Cửu ca đã cảm thấy mãn nguyện rồi… Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn Hoa Như Ngọc ánh mắt như điện, chặt chẽ chiếu lên đôi tay lớn của hắn, lạnh lùng hỏi:

- Nắm đủ chưa?

- Huynh muội gần gũi một chút, muội sợ cái gì? Ta là người thuần khiết không làm gì ô uế muội đâu!

Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng thu bàn tay lại, đưa lên mũi ngửi, nhắm mắt lại nói:

- Thơm quá…!

Khuôn mặt trắng nõn của Hoa Như Ngọc ửng đỏ, dậm chân nói:

- Huynh đầu đội trời, chân đạp đất, một hồi lại xấu xa hạ lưu như vậy, muội thật không hiểu nổi huynh… - Muội cứ từ từ xem, sớm muộn gì muội cũng hiểu được toàn bộ con người của ta… Hoa Như Ngọc tuy rằng oai hùng vạn trượng, nghe xong lời này, trên mặt lại bừng đỏ, bĩu môi nói:

- Tâm địa Nhị đương gia hơi hẹp hòi, chỗ Tam đương gia xúc phạm, không ngờ đúng thời gian muội bế quan, lại xảy ra náo động lớn như vậy. Nếu không phải vừa lúc Cửu ca tới, nói không chừng sẽ thực sự xảy ra chuyện lớn!

Trần Tiểu Cửu nhận rõ La Đồng và Tư Đồ Bá trong mắt Hoa Như Ngọc, ai nặng ai nhẹ, chỉ có điều bĩu môi nói:

- La đại ca là một hán tử chân chính, trung dũng song toàn, vì bảo toàn huynh đệ đồng lòng, không ngờ không tiếc tự chặt đứt một cánh tay, cử chỉ hào hiệp như vậy, cho dù anh hùng như ta, cũng không chọn lấy hy sinh lớn như vậy… Hoa Như Ngọc vội gật đầu nói:

- Cửu ca quả nhiên mắt biết nhìn người, La đại ca hiệp can nghĩa đảm, phẩm hạnh thanh cao, xưa nay là tấm gương của binh sĩ, có thể vì làm gương, cũng bởi như vậy, mới có thể khiến cho các huynh đệ đối với huynh ấy càng ngày càng tâm phục… Nói tới đây, đôi mắt đẹp của nàng khẽ chuyển, lại uyển chuyển nói:

- Nhị đương gia Tư Đồ Bá là lão nhân trong núi, Tư Đồ Hùng vừa mới chết, ông ấy lo lắng cho sư đệ, làm việc kích động, khó tránh có chút cực đoan, cũng nên thông cảm… Trần Tiểu Cửu nhìn đôi mắt sáng của nàng, đột nhiên thăm dò, cười đầy thâm ý nói;

- Hoa muội muội vẫn là xem ta như người ngoài, không chịu nói với ta lời thật lòng!

Lời nói nhẹ nhàng thoảng qua bên tai nàng, thổi một luồng khí nóng bay qua.

- Đâu có… Hoa Như Ngọc ngửi được hơi thở của nam nhân, tâm thần hoảng loạn, vội vàng lùi lại sau hai bước, công miệng nói dối:

- Huynh là ân nhân cứu mạng của muội, sao có thể không nói thật với huynh chứ? Muội xem huynh như anh ruột của muội vậy… - Anh họ?

Trần Tiểu Cửu vờ vịt ngượng ngùng nói:

- Hai chúng ta mới gặp nhau vài lần, muội liền coi ta như anh họ của muội, khiến ta không biết nên thế nào cho phải? Trong lòng ta chưa chuẩn bị cho việc này… - Huynh nói bậy bạ gì thế?

Hoa Như Ngọc tính vốn hào sảng, cũng không chịu được sự cố ý khiêu khích của hắn, đưa chân vươn tới, nhằm mông hắn, hung hăng đá một cước, giận dữ nói:

- Ta nói là anh ruột, không phải anh họ… - Ồ, anh ruột sao? Anh ruột hay anh họ cũng vậy, ta không để ý… - Ta để ý! Huynh nếu còn dám nói bậy? Ta liền cho huynh biến thành gấu chó!

Eo lưng mềm mại của nàng uốn éo không chịu thua kém, đôi mắt bởi vì tức giận mà mở trừng trừng, đôi đồng tử phát ra một vầng sáng siêu phàm thoát tục, so sánh ánh trăng kia và đôi mắt động lòng người của nàng, đều thấy ảm đạm thất sắc.

Trần Tiểu Cửu hồn nhiên bỏ qua sự giận dữ của nàng, kinh ngạc tiến về phía trước, nghiêng đầu thăm dò, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, vô cùng khao khát nói:

- Muội muội, mắt của muội đẹp quá!