Hoa muội muội quả nhiên là có cá tính mạnh mẽ! Nhanh như vậy, không ngờ đã đá ta hai phát té ngã, luận tới sức mạnh, so với Đan Nhi, còn gấp nhiều lần.
Trần Tiểu Cửu nằm trên bãi cỏ mềm mại, cắn gốc cỏ, bộ dạng dương dương tự đắc.
- Sao huynh còn chưa dậy? Nằm trên đất giả vờ làm gấu chó sao?
Hoa Như Ngọc oai hùng tiến lên phía trước, khóe miệng cố ý nở ra nụ cười đắc ý, dùng để che dấu cái cổ trắng đang nóng bừng đỏ ửng, và nội tâm không yên.
- Hoa muội muội đánh ta, ta lại không thể trả đòn. Làm gì có ca ca nào nhẫn tâm bắt nạt muội muội chứ? Còn không bằng biến thành gấu… Trần Tiểu Cửu vắt hai tay sau đầu, nhìn ánh trăng sáng, vô cùng đắc ý.
- Dối trá… Hoa Như Ngọc đá nhẹ hắn một cái:
- Huynh ngay cả Tư Đồ Bá cũng không chế phục được, dựa vào cái gì mà đánh muội?
Trần Tiểu Cửu vừa nghe tới đây, thản nhiên ngồi dậy, vẻ mặt anh tuấn, vừa vặn đặt trên đùi của Hoa Như Ngọc, hưng phấn nói:
- Lẽ nào công phu của Hoa muội muội, còn lợi hại hơn cả Tư Đồ Bá sao?
Nói vậy, liền ngửi thấy mùi hương như lan giống như xạ hương, xông tới, khiến Trần Tiểu Cửu ngắm đôi chân trắng trẻo của Hoa muội muội đến no con mắt, không ngờ có thể tản ra mùi hương khác lạ! Có ý nghĩa, thật có ý nghĩa.
Hoa Như Ngọc đâu có ngờ Trần Tiểu Cửu có thể đột nhiên ngồi thẳng người, hơn nữa mặt của hắn vừa vặn đối diện với nơi ngại ngùng đó của mình.
Nàng uốn éo người, như trận gió thoảng qua lui lại sau ba thước, ôm ngực, đỏ mặt nói:
- Hừ…võ công của muội cao cường không, muội cũng không biết, bằng không Cửu ca tự mình nhận thức đị, là biết sự sâu cạn trong đó.
Miễn đi! Miễn đi! Trần Tiểu Cửu thấy vẻ mặt tự tin đó của Hoa Như Ngọc, liền biết công phu của nàng, cao hơn Tư Đồ Bá một bậc, bằng không Hộ tống gia trại sao có thể để một người phụ nữ như vậy làm thủ lĩnh chứ? Hắn đảo mắt, đứng dậy, đột nhiên chạy tới cạnh Hoa Như Ngọc, kéo tay của nàng, lay động nói:
- Hoa muội muội, không ngờ lợi hại như vậy, không bằng muội dạy ta vài chiêu, nếu ta có thể đánh bại Tư Đồ Bá, cũng có một phần công lao của muội.
- Mau buông ra, đừng chạm vào muội…lông tay lông chân thành ra cái gì rồi?
Hoa Như Ngọc lắc lắc cánh tay tê dại, vẻ mặt bí hiểm nói:
- Đêm nay muội muốn thử võ công của huynh, nếu cơ thể huynh dư thừa, một chút võ công cũng không biết, muội với thân phận là Đại Đương gia, sẽ hủy bỏ võ công cho huynh…tránh huynh bị đánh tan xương nát thịt. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn Cơ thể ta dư thừa ư? Cái thứ dư thừa của ta vừa rồi không phải biểu diễn cho muội xem rồi sao? Trần Tiểu Cửu bĩu môi nói:
- Hoa muội muội, cái vật dư thừa của ta thế nào?
Ý nghĩ của Hoa Như Ngọc đâu có gian ác như Trần Tiểu Cửu nghĩ, gật đầu lia lịa nói:
- Cái vật đó tuy rất cứng, nhưng lại kỹ xảo cũng tạm được, không hiểu chỗ mấu chốt, một kích tất trúng.
- Hoa muội muội, chậc..., muội nói đúng quá, cái vật thừa của ta tuy rất là cứng, chỉ là lúc quan trọng một phát là trúng, vẫn cần phải đích thân muội muội chỉ dạy cho ta, bằng không ta đâu có thể sờ chuẩn như thế...
Hắn nói tới đây, trong đầu lại miên man bất định, một mảnh thịt trắng lại tràn đầy trong đầu.
Hoa Như Ngọc không biết Trần Tiểu Cửu lại lộ ra vẻ mặt hạ lưu như thế, ôm vai, trịnh trọng nói:
- Đêm nay muội muốn dạy huynh một vài pháp môn khắc địch chế thắng, nhưng muội bị vẻ mặt quỷ háo sắc của huynh làm cho không có tâm trạng, muội thấy thôi đi.
- Đừng…muội muội đừng đi… Trần Tiểu Cửu giơ tay ra, vội vàng ngăn nàng lại, cười ngượng nói:
- Muội muội tốt, muội nhẫn tâm để Cửu ca ta bị tên Tư Đồ Bá đó ức hiếp sao? ha ha…ta biết muội nói đùa thôi, muội hiệp nữ hơn cả anh hùng, vẫn dạy ta đi.
Hoa Như Ngọc bật cười nói:
- Thế này còn tạm…có dáng vẻ của ca ca.
- Nhưng hôm nay không được, đêm nay trước khi ngủ ta muốn cho huynh suy nghĩ một chút, làm sao mới có thể chống lại Tư Đồ Bá, không đến mức thua thảm hại như vậy..
- Ta nhất định sẽ thua sao?
Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu khinh thường nói.
Hoa Như Ngọc đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn hắn một cái nói:
- Nếu huynh muốn thắng Tư Đồ Bá, khó như lên trời! Bằng không muội sao có thể đánh cược với huynh, để huynh hôn muội được chứ?
- Muội muội tốt, ta sẽ khiến muội thấy kì tích… Trần Tiểu Cửu không kìm nổi đặt bàn tay lên " tâm nhĩ túy" trong ống tay, trên mặt lộ ra nụ cười âm hiểm.
Hoa Như Ngọc gật đầu:
- Cửu ca không sợ Tư Đồ Bá dũng mãnh, đủ để chứng minh huynh là binh sĩ nhiệt huyết, muội muội rất thích! Cũng vậy! Đêm mai bắt đầu, chúng ta vẫn ở đây, muội sẽ dạy huynh một số kĩ xảo để chế phục Tư Đồ Bá, huynh nhất định phải cố gắng học đó.
Dưới ánh trăng, bầu trời đầy sao, chính là thời cơ tốt để vuốt ve à. Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng vui mừng, vội gật đầu lia lịa nói:
- Hoa muội muội yên tâm, ca ca nhất định chăm chỉ học, sẽ không làm mất mặt muội.
- Còn nữa…việc này Cửu ca phải giữ bí mật, nếu người khác biết được, ta dạy huynh công phu đối phó với Nhị đương gia, sẽ nói khuỷu tay ta hướng ra ngoài…truyền tới chỗ Nhị đương gia, có thể sẽ đại loạn… Hoa Như Ngọc nháy mắt, dặn dò nói.
- Muội là muội muội tốt của ta, chúng ta là người một nhà, sao lại nói là vì người ngoài được?
Trần Tiểu Cửu câu dẫn nói.
- Cửu ca…huynh thật đáng ghét.
Hoa Như Ngọc vội đến luống cuống chân:
- Huynh giữ bí mật cho muội , huynh nghe muội, bằng không muội sẽ không dậy huynh.
- Cửu ca biết đâu nặng đâu nhẹ.
Trần Tiểu Cửu bỗng nhớ tới một việc, hỏi:
- Sau khi Từ lang trung tìm muội, có từng về nhà không?
- Huynh gặp phải việc lớn như vậy, ta đã cử Từ lang trung vào thành thăm dò tình báo, mấy ngày nữa mới quay về, gã là một lang trung, huynh tìm gã có việc sao?
Hoa Như Ngọc tò mò nói.
- Không có việc gì! Ta và Từ lang trung thật là hợp ý, tìm gã uống rượu thôi… Trần Tiểu Cửu không dám nói chuyện đem Lan Đình quân cho gã, sợ lại phải dài dòng nhiều chi tiết.
Hoa Như Ngọc trừng mắt nói:
- Muộn vậy rồi huynh còn không về với chị dâu, không sợ chị dâu trừng trị huynh sao?
Trần Tiểu Cửu giận dữ nói:
- Chị dâu muội mấy ngày nay không khỏe, không muốn chung giường cùng gối với ta… Trong giọng điệu có mang vẻ buồn bã.
- Huynh...Cửu ca...huynh thật hạ lưu...chị dâu đến cái đó...huynh nói gì với muội?
Hoa Như Ngọc oán hận nói.
Ta ngã! Ta nói thật à? Cô nàng này, thật là miên man bất định ! Trần Tiểu Cửu tức đến lắc đầu lia lịa, lại phải giải thích thêm, chợt thấy Hoa Như Ngọc bịt tai nói:
- Huynh đừng giải thích với muội, muội không nghe…muội không nghe…miệng chó không thể khạc ra ngà voi, nói chuyện nhiều với huynh, sớm muộn gì muội cũng hỏng mất.
Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên, không hài lòng, không nói cũng thế!.
Hắn lắc đầu chạy lại đường cũ, Hoa Như Ngọc giọng nói sang sảng truyền tới .
- Cửu ca…, sáng mai, muội bày tiệc rượu, bảo các huynh đệ cùng tới, an ủi huynh và chị dâu…, hôm nay huynh đừng quá đà nha.
Quá đà? Ta quá đà cái rắm ấy! Lúc này, cửu ca chỉ muốn quá đà với muội thôi..