Chương 371: Chương 371: Diễn trò dối trá

Con số Trần Tiểu Cửu tính toán ra làm người ta ngạc nhiên, trong lòng không khỏi sinh ra khâm phục.

Thằng nhãi này, tuy rằng ngôn ngữ cử chỉ dối trá một chút, nhưng dám đưa tặng một khoản kinh phí lớn như thế, tuyệt đối không phải việc người bình thường có thể làm cho ra được!

- Ma Tử huynh, đổi lại là ngươi, ngươi dám làm như thế, đem sáu vạn lượng bạc ròng cho đi như không có gì, vẫn chuyện trò vui vẻ, tự nhiên như không?

Trần Tiểu Cửu ngửa đầu nhìn trời nói.

Phương Văn Sơn lắc lắc đầu, lau một chút mồ hôi lạnh trên trán, có chút khó hiểu nói:

- Ta cũng không biết, mục tiêu theo đuổi bất đồng, ý tưởng cũng liền không giống nhau, tuy nhiên nếu đổi lại là ta, tuyệt không có quyết đoán như thế!

- Ma tử huynh, ngươi quá khiêm nhường rồi!

Trần Tiểu Cửu vỗ bờ vai gã, cười trêu nói:

- Ta thiếu chút nữa đã quên, ngươi kỳ thật so với tên "Xú" công tử này cũng có quyết đoán. Vì thành toàn thanh danh một đời cho ngươi, không phải ngành kinh doanh đồ sứ của Phương gia ngươi, cũng qua tay cho Chu gia sao?

Phương Văn sơn nghe vậy, cười ha ha nói:

- Ta là cái bại gia chi tử, không đáng giá nhắc tới, không đáng giá nhắc tới!

Lúc này, đám người bên trong, đã bộc phát ra từng trận hư thanh, chính là tiếng các tài tử giai nhân không nhịn được tấm tắc ca tụng vang lên!

- Thạch Công tử, ngọc như ý này thợ khéo tinh mỹ, xảo đoạt thiên công (khéo léo tuyệt vời), phỏng chừng giá trị ở ba trăm bạc ròng, ta như thế nào có thể thu nhận được lễ vật quý trọng như vậy?

Tên thư sinh mặt như chiếc giày mở miệng đầu tiên, muốn cự tuyệt liền nói.

- Đúng vậy, Thạch công tử, ta vô công không chịu lộc, làm sao có thể thu được lễ vật quý trọng như vậy!

Có một người than thở nói.

- Thạch công tử, tâm ý ngươi đối với ta, thật làm ta cảm động... ...

Chó má ba trăm lượng, rõ ràng là hai trăm lượng mà? Trần Tiểu Cửu trong lòng cười lạnh, liền khắc sâu chuyện này trong lòng, nhất định là tên "Xú" công tử đã thu nạp đám người này châm dầu vào lửa này, từ đó kết đồng minh với bọn này! Nghĩ đến đó liền nảy sinh ra "hảo cảm" sâu sắc đối với Thạch Đầu Trù!

Ôi... thằng nhãi họ Thạch này, luận bàn về thủ đoạn, không ngờ lại cùng mình tương xứng!

Không ngoài sở liệu của Trần Tiểu Cửu, được sự trợ giúp của mấy người này, bốn phía đều hưởng ứng nhiệt liệt đứng lên, mới vừa rồi đối với Thạch Đầu Trù có đủ loại bất mãn, đến bây giờ đã tiêu tan đi nhiều. Nhất là mấy cô gái này, loại đồ chơi nhỏ hiếm hoi hấp dẫn lòng người này, ngọc như ý được chế tác khéo léo tinh mỹ, tính chất thuần hậu, không khỏi lại vui vẻ ra mặt, trong lòng tỏ vẻ vừa ý với diễn xuất của Thạch Đầu Trù, lòng ái mộ lại tăng thêm một cấp bậc!

Phương Văn Sơn thấy thế, không khỏi cười khổ nói:

- Trần công tử, kế sách thu mua lòng người của thằng nhãi này, quả nhiên là cao minh!

- Thu mua lòng người?

Trần Tiểu Cửu không khỏi không kìm nổi cười nói:

- Theo những gì ta thấy thì hẳn là xôi hỏng bỏng không!

Phương Văn Sơn nghe vậy, nhướn mày, vội vàng chắp tay nói:

- Trần huynh là Văn Khúc tinh quân lâm phàm, tất nhiên tâm kế cao hơn một bậc, ta có thể chờ xem huynh trở giáo một kích chứ!

Thạch Đầu Trù mắt nhìn tiếng huyên náo của bọn thư sinh, len lén lau một chút mồ hôi lạnh trên trán, lại thay đổi ánh mắt, nhìn chăm chú vào ngọc như ý tinh mỹ này, thầm kêu thịt đau. Hôm nay nếu không phải bởi vì chính mình lơ là sơ suất, gặp phải chuyện ngoài ý muốn như vậy cũng sẽ không tiêu phí nhiều bạc để lung lạc lòng người!

Ước chừng đáng giá sáu vạn lượng bạc a! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m Tuy nhiên xuất bạc ra cũng không đến nỗi phí phạm, nhìn mọi người hưởng ứng nhiệt liệt, đối với mình lại tán thành như xưa, trong lòng y rất vừa ý, sáu vạn lượng bạc tính cái gì? Hừ... Sớm muộn gì ta cũng có thể từ trên ngýời bọn ngốc này kiếm ra sáu chục vạn!

Y vỗ vỗ tay, vũ nữ mỹ cơ kia liền lên tiếng trả lời, Thạch Đầu Trù lững thững đi vào giữa sân, vài kẻ vuốt mông ngựa a dua dẫn đầu vỗ tay!

- Thạch công tử, lễ vật quý trọng như vậy, ngài hay là thu trở về đi, ta thật là không dám nhận!

Thạch Đầu Trù phất phất tay, làm ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, cao giọng nói:

- Vị công tử sao lại nói vậy? Cái gì quý trọng cái gì không quý trọng , người đọc sách trong thiên hạ, đều theo nhân nghĩa lễ nghi, cẩn thận cân nhắc hành động, vốn là người một nhà, đều là huynh đệ tỷ muội của ta, ta tuổi lớn là huynh trưởng, đưa bọn đệ đệ muội muội một chút tiểu lễ vật, có cái gì mà ngượng ngùng không nhận? Như vậy chẳng phải là xa lạ với ta sao!

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, liền nhếch miệng, thằng nhãi này, ăn nói thật trơn tru, da mặt cũng dầy như tường thành, hừ... Cho ngươi kiêu ngạo trước một chút, đợi ta xuất tràng sẽ làm cho ngươi thành công toi. Xem ngươi còn kiêu ngạo được không!

Thạch Đầu Trù vừa dứt lời, mấy kẻ lừa đảo này liền tuôn ra âm thanh ủng hộ. Bọn tài tử giai nhân cũng hiểu được Thạch Đầu Trù kiến thức rộng khắp, biết tổng thể, trọng đại nghĩa, có phong phạm của bậc cao nhân, việc xấu mới vừa rồi đã tranh thủ sờ ngực cô gái kia, không ngờ cũng theo gió mà đi!

Thạch Đầu Trù khí thế bừng bừng, tinh thần hăng hái nói lớn:

- Các vị huynh đệ tỷ muội, các ngươi đến từ các nơi khác của Đại Yến, chúng ta chưa từng gặp mặt, có lẽ đối với Thạch mỗ biết rất ít!

- Kỳ thật các ngươi không cần phải để tâm mà cảm kích ta, ở Thạch gia ta điều này chỉ là sự tình rất bình thường!

Mọi người nghe vậy, cùng lấy làm khó hiểu ý này, gã có khuôn mặt hình chiếc giầy kia liền mở miệng nói:

- Thạch công tử, này nói lời có chút mơ hồ, ta vẫn không hiểu, công tử không ngại giảng giải một phen cho chúng ta chứ!

Mọi người nghe vây liền cùng phụ hoạ theo đuôi.

Thạch Đầu Trù giả vờ giả vịt, thở dài một hơi nói:

- Cũng được, nếu các vị đã muốn nghe, ta sẽ cùng các vị tâm sự chuyện phiếm, tiêu khiển một phen!

- Thạch gia ta tuy là người làm ăn, một thân toát ra mùi vị đồng tiền, nhưng khí tiết cao nhã, cũng không phải hạng người yêu vàng tiếc bạc. Từ khi ta hiểu chuyện tới nay, ta đã hiểu đọc sách là gian nan và cực khổ, cho nên ta hàng năm đều tiêu phí một khoản lớn kim tệ để viện trợ cho các trường học, với mong muốn hỗ trợ cho những tài tử giai nhân, mỗi khi nhìn đến những đệ đệ muội muội đó đang một lòng một dạ học tập ở trong học đường, lòng ta liền ấm áp, ngọt ngào như mật.

Lúc y nói chuyện lại lim dim hai mắt, dường như thật sự say mê!

- Thạch công tử sinh trong nhà phú hào, lại không chỉ có sáng suốt uyên bác, mà còn có thể thể nghiệm và quan sát cực khổ của học trò, phẩm chất cao thượng, quả thật nhân tài kiệt xuất, là nhất đẳng tài năng tuấn kiệt của Đại Yến ta !

Gã thư sinh khuôn mặt hình chiếc giầy cũng là một cao thủ nịnh nọt ton hót, chỉ có một câu này, đã đem Thạch Đầu Trù thổi bay lên trời, quả là nhân gian khó tìm.

Bọn thư sinh gà mờ từ nơi khác đến nghe nói như thế cũng lấy làm cảm động, trong lòng đều hăng hái sôi nổi. Chỉ trong phút chốc, Thạch Đầu Trù đã vòng sáng lòe lòe rực rỡ, mọi người lại liên tiếp nhau thổi phồng lên, y nghiễm nhiên đã trở thành một đại anh hùng cứu khổ cứu nạn.

Từ xưa đến nay mỹ nữ vốn luôn yêu anh hùng, những giai nhân vây quanh Thạch Đầu Trù trong đôi mắt lại toát ra những vì sao nhỏ, 'Ẩu tượng' trong nháy mắt rất kỳ diệu đã thăng hoa thành 'Thần tượng' !

Thạch Đầu Trù rất vừa lòng trước hiệu quả tiếng vang như sấm này. Giờ phút này, rốt cục khôi phục được phong thái ung dung như xưa, y quơ cánh tay, hết sức nho nhã nói:

- Các vị huynh đệ tỷ muội, các vị chớ sùng bái cá nhân ta, chân chính xuất ra tài lực là Thạch gia chúng ta một đại gia đình, mà ta, chỉ là một phần củaThạch gia, một đại biểu mà thôi, không thể coi là cái gì anh hùng chân chính, các vị chớ nên hiểu lầm !