Chương 372: Chương 372: Kiêu hùng

Mọi người nghe những lời khiêm tốn điềm đạm, chắc chắn của Thạch Đầu Trù càng khiến họ cảm thấy y lễ độ nho nhã, khí độ bất phàm, hoàn toàn không giống bọn ăn chơi trác táng! Đối với y ấn tượng càng thêm khắc sâu, nhân phẩm cũng từ đáy lòng bái phục!

- Thằng nhãi này, như thế nào không ngờ thái độ khác thường, thu hồi cái đuôi, trở nên khiêm tốn như vậy?

Phương Văn Sơn kinh ngạc nói.

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, nhẹ nhàng cười, hắn xuất thân là điệp báo đặc công, biết rõ Thạch Đầu Trù bên trong lời nói và việc làm khiêm tốn sẽ ẩn chứa thâm ý sâu sắc!

Y trước tiên một phen nói lời khẳng khái, đã củng cố địa vị của y ở trong lòng chúng tài tử giai nhân Sau đó thêm giọng điệu truyền cảm, cuốn hút, khiêm tốn đến cực điểm đem công lao quy công khắp cả Thạch gia. Hừ... Hành động này, quả thật là chiêu bài treo đầu dê bán thịt chó, rõ ràng mượn cơ hội này hướng chúng tài tử giai nhân để mở rộng tiêu thụ Thạch gia, mưu toan lấy điểm mang mặt, đem suy nghĩ đăm chiêu của mọi người tập trung cho Thạch gia!

Trần Tiểu Cửu nhìn bộ dạng Phương Văn Sơn với ánh mắt kinh ngạc, yên lặng quỷ dị cười nói:

- Ma tử huynh, nếu ta tính không sai thì bước tiếp theo hắn sẽ đem việc kinh doanh của Thạch gia nói thẳng ra , ngươi có thể tin không?

- Huynh là tinh quân lâm phàm, việc thiên hạ đều ở trong bàn tay huynh, ta làm sao có thể không tin?

Phương Văn Sơn thở dài nói.

Trần Tiểu Cửu bị vỗ mông ngựa thiếu chút nữa té xỉu, vội ho khan vài tiếng, không khỏi nhìn Phương Văn Sơn với cặp mắt khác xưa, đồng thời trong lòng cũng đem bọn bạn bè hư hỏng so sánh với nhau vài phần!

Tuy nói con cháu quý tộc, con ông cháu cha, nhưng từ nhỏ mưa dầm thấm đất, tất có tài trí hơn người thường. Tỷ như Trư Ngộ Năng tuy rằng giả bộ ngu ngơ ngây ngốc, thi từ không rõ, nhưng có tuệ nhãn thức châu (tinh mắt biết nhìn người), dùng người thì không nghi ngờ người; lại như Chung Dược, tuy rằng thuộc loại đặc biệt có một không hai, lại có thể nhân việc của huynh trưởng, không tiếc quỳ lạy nhờ vả ta, chiếm được hai chữ tình nghĩa; mà Phương Văn Sơn đang ở trước mắt, diện mạo xấu xí, lỗ mãng tùy tiện nhưng công phu vuốt mông ngựa lại đỗ trạng nguyên, khiến người khác không thể bằng.

Hắn đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe Thạch Đầu Trù cất cao giọng nói:

- Thạch Đầu Trù ta là một kẻ thư sinh, từ trước đến nay được sự nâng đỡ của các vị hương thân phụ lão, kiếm được một số tài danh không quan trọng, tuy rằng không đáng nhắc tới, nhưng cũng là quang vinh của Thạch gia ta!

- Mà ta, sở dĩ có thể có vinh quang hôm nay, đều phải quy công lao cho Thạch gia tôn tôn ta đã dạy bảo!

Thạch Đầu Trù thản nhiên tự tin nói:

- Lúc ta còn rất nhỏ, phụ thân đã giáo dục ta làm người phải thẳng thắn bộc trực, siêng năng làm việc, ta luôn ghi nhớ trong lòng, không dám quên.

- Ta nhận được gia huấn Thạch gia, việc buôn bán từ trước đến nay là công bình ngay thẳng, tôn trọng người già và trẻ nhỏ, mặc cho người khác lừa ta, Thạch gia ta quyết sẽ không gạt người. Nói một cách đơn giản, Thạch gia ta phát triển đến như vậy, vinh quang và giàu có như vậy. Hết thảy là do hai chữ 'thành tín' Mọi người nghe vậy, đều bị sợ hãi biến sắc, các vị tài tử giai nhân ở đây đều là người của gia tộc, gia đình phú thương hoặc là gia đình quan quyền quý nhân nào đó. Nghe nói vậy đều chấn động, không khỏi đối với việc kinh doanh của Thạch gia sinh ra hứng thú!

- Thực chẳng ngoài dự đoán của Trần huynh !

Phương Văn Sơn lắc đầu cười, vươn ngón tay cái, đối với Trần Tiểu Cửu tán thưởng nói:

- Công tử thật là thần nhân vậy, cho dù ta thúc ngựa bay nhanh, cũng không bằng công tử!

Trần Tiểu Cửu liền xem nhẹ thằng nhãi nịnh bợ này. Hắn tuy rằng hận Thạch Đầu Trù thấu xương, nhưng đối với một phen mưu kế và chiến lược tầng tầng đẩy mạnh của y thì trong trong lòng cực kỳ khâm phục.

Cái gọi là, một điều thông vạn điều biết, nghe lời nói xem hành động của thằng nhãi này thì bất luận là ở thương trường hay quan trường đều xứng đáng là kẻ kiêu hùng!

Hắn tính toán sau khi Thạch Đầu Trù chào cảm ơn, tất nhiên mình sẽ đối với y làm khó dễ một phen, trong lòng nghiêm nghị, cúi đầu trầm tư, suy tính phương pháp ứng phó!

Thạch Đầu Trù thấy mọi người đều cùng say mê trong thế giới mà y hư cấu, vô cùng cao hứng, liền hướng vài kẻ lừa đảo trong đám người kia đưa mắt ra hiệu!

Gã mặt hình chiếc giày kia thấy thế, vội vàng lớn tiếng nói:

- Thạch Công tử, không thể tưởng được ngươi tu dưỡng cao thâm, hòa ái dễ gần, đúng là gia phong của Thạch gia rất tốt, tương truyền đời đời. Thạch gia nhiều thế hệ kinh thương như vậy. Xin hỏi Thạch công tử, Thạch gia kinh doanh gì, có thể nói ra cho chúng ta biết hay không!

Thạch Đầu Trù nghe vậy, nhướn mày nói:

- Hôm nay là thánh điển lửa trại mà nói chuyện buôn bán, thật sự là đường đột giai nhân, có phần thương tích phong nhã, việc này... việc này hay là bỏ đi...

Tên mặt chiếc giày kia xua tay phản bác nói:

- Thạch Công tử, huynh không cần để ý, ta cùng mọi người ở đây đều muốn nghe xem đường lối buôn bán của Thạch gia, vả lại kinh doanh của Thạch gia, là chú trọng hai chữ thành tín, mà trong nhà ta cũng buôn bán kinh thương, nói không chừng có thể kiếm được cơ hội kinh doanh đó!

Nói đến đây, lại xoay người lại, đối với chúng học trò nói:

- Ta chỉ là phàm phu tục tử, tuy rằng không thể xông qua Trích Tinh lâu, nhưng nếu là có thể cùng Thạch gia nhà cao cửa rộng như vậy tạo nên quan hệ hợp tác buôn bán, cũng là một điều thành tựu! Về đến nhà, cha mẹ hỏi đến, ta cũng sẽ hiên ngang giải thích một phen, kẻo lại bị cha mẹ chỉ vào mũi mà mắng chúng ta con ông cháu cha suốt ngày không có làm việc gì! Text được lấy tại http://truyenfull.vn Các vị tài tử ở đây không khỏi cười vang. Thận trọng tự hỏi cái vị thư sinh mặt như chiếc giày này nói quả thật có chút đạo lý. Đi quanh nơi Hàng Châu giàu có và đông đúc này dù chưa có thể xông qua Trích Tinh lâu, nhưng nếu là có thể cùng Thạch gia thiết lập một chút quan hệ, coi như là chuyến đi này cũng không tệ!

Bọn tài tử này liền châu đầu ghé tai, rối loạn hỗn tạp, rốt cục cũng thống nhất ý kiến. Còn nhóm giai nhân tương tư thì sớm đã bị tên "Xú" công tử họ Thạch kia hư cấu phủ lên người dáng vẻ lương thiện hấp dẫn mà chinh phục rồi, ánh mắt đều lóe ra vì sao nhỏ, bất kể y lúc này nói xằng nói bậy gì, các nàng đều có thể nghe hề thấy khó chịu, trái tim đều đang hổn hển!

Gã mặt như chiếc giày gặp thời cơ thích hợp liền hướng Thạch Đầu Trù góp lời nói:

- Thạch công tử, huynh xem, chúng học trò đúng là rất ngưỡng mộ huynh, Cuồn cuộn như sóng Trường Giang và Hoàng Hà, miên man không dứt, đều là vẻ mặt kỳ vọng mời huynh chỉ điểm. Huynh nếu là lại từ chối, như vậy chính là xem thường chư vị tài tử giai nhân đang ngồi ở đây!

Các vị thư sinh nghe vậy, đều hô to một trận! Trong lòng không ngờ tiếp nhận rồi lựa chọn thụ động như thế!

Thạch Đầu Trù thấy thế, trong lòng mừng rỡ, mặt tươi như hoa, trong lòng lúc này cũng hưng phấn mà nở hoa kết quả.

Y giả bộ một bộ dáng khó xử nói:

- Ôi... Cũng được, nếu các vị đã muốn nghe như thế, ta liền nói đường lối buôn bán của Thạch gia ta cho các vị, trong đó đề cập đến sản nghiệp nếu chư vị đang ngồi có liên quan đến, có thể kể lại tỉ mỉ cho ta, ta biết thì sẽ nói, nếu là muốn cùng Thạch gia ta hợp tác, ta liền chọn ưu tú mà tuyển!

Được nghe lời ấy, bọn thư sinh này liền coi như nhặt được của quý, vẻ mặt làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Bọn mê gái này tuy rằng nghe không hiểu y đang giảng nói cái gì, nhưng vẻ mặt làm ra bộ say mê nghe y nói xằng nói bậy, xem như hắn nói ra lời nào tựa như lời ngon tiếng ngọt, thấm vào ruột gan, ý vị sâu xa!

Đương nhiên, kế tiếp chính là Thạch Đầu Trù bày ra phong độ tư thái chậm rãi khoe khoang học vấn! Y nhấp một ngụm trà, miệng như hoa sen, đem những điều trong lòng và lối buôn bán kết hợp lại, cặn kẽ nói ra, lập lòe tỏa ra ánh sáng! Vừa nói ra Thạch gia lấy thành tín làm tôn chỉ, còn nói ra sản nghiệp của kinh thương Thạch gia, lại trong lúc vô ý cười nói chọc cười, làm bọn tài tử cùng ôm bụng cười to! Giống như chuyên gia diễn thuyết để tẩy não vậy!