Chương 370: Chương 370: “Xú” công tử và dã cẩu

Một câu 'Nơi này vô thanh thắng hữu thanh', giống như là một thanh đao nhọn, hung hăng cắm ở trong lòng Thạch Đầu Trù, và còn lung tung quấy đảo, làmy hết hồn, đau thấu xương tủy! Y sống lớn như vậy, cho tới bây giờ đều là tính toán chụp mũ không bỏ sót cho người nào. Mà ngày nay, không lại ngờ bị tiểu gia đinh này hung hăng làm bẽ mặt!

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ tên tiểu tử này quả là có thiên lý nhãn, vừa rồi thật sự đã nhìn đến hành động làm càn của ta sao?

Giờ khắc này, y vô cùng lúng túng khó chịu, cũng muốn giả vờ câm điếc, ứng phó cho qua, rồi sẽ tìm cơ hội tốt trả thù sau, y bắt buộc chính mình phải làm khuôn mặt như quả mướp đắng của mình giống như đang cười, ngượng ngùng nói:

- Trần công tử khen quá lời rồi, tuy rằng ta không dám tự xưng là phẩm hạnh cao quý, nhưng những người quen thuộc ta đều hiểu được bản tính ta đoan chính, giữ mình trong sạch, cũng không tùy ý làm bậy!

Cứ xem các vị tài tử giai nhân khi nghe được lời ấy, trên mặt cùng hiện ra thần sắc từ chối cho ý kiến, vừa rồi Thạch Đầu Trù hành vi ti tiện, bọn họ đãrõ ràng, bất kể Thạch Đầu Trù thừa nhận hay phủ nhận, mọi người đều nhìn rõ sự thật, thật khó lòng biện bạch.

Trong con mắt của bọn tài tử này, cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao bọn họ cũng lấy chơi bời trăng hoa, thưởng thức kỹ nữ làm lẽ sống mua vui, tự nhiên phóng khoáng. Chỉ có điều Thạch công tử ngay trước mặt rất nhiều người ở đây, đùa giỡn vũ cơ, lá gan cũng thật là quá lớn, thành ra lỗ mãng, thanh danh dối trá!

Nhưng, trong lòng của những giai nhân này, cũng không hề nghĩ như vậy! Trong trái tim các nàng, sớm đã coi Thạch Đầu Trù là thần tượng, hôm nay thấy y dung mạo tuấn lãng, càng cảm thấy y chính là rồng trong loài người, phóng khoáng tuyệt trần, đối với y ngưỡng mộ lại càng lên cao một cấp bậc!

Vào thời khắc mấu chốt như thế, lại phát hiện y, một vị hảo công tử anh tuấn phong lưu, không ngờ lại ở ngay trước mặt những người hâm mộ đùa giỡn dâm loạn với một ả vũ cơ. Một loại hành vi thiếu phong nhã, nếu đặt trên người một tài tử bình thường cũng không có gì đáng trách! Nhưng gã "Xú" công tử này đã trở thành đối tượng tương tư của các cô gái ở đây, chiếm cứ vị trí vinh quang tối cao, lại đột nhiên nhìn thấy y có hành vi ti tiện như thế, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, trái tim đại loạn.

Này... Loại hành động vô sỉ, tham lam, tùy ý làm bậy này, thật sự là xem thường và khinh nhờn các giai nhân ở đây quá! Trong lúc nhất thời, thần tượng trong lòng các giai nhân liền sụp đổ, trái tim non nớt từ yêu mến ưa thích chuyển sang sửng sốt kinh ngạc, theo đà lại thăng hoa thành bi thương và oán giận!

Tuy nhiên, thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ luôn luôn phải kính trọng giữ khoảng cách, chúng tài tử giai nhân oán thầm ở trong lòng nhưng muốn chen vào nói cũng không được!

Thạch Đầu Trù cảm nhận được ánh mắt của mọi người đầy vẻ lạnh nhạt và châm biếm, trong lòng rất là lo lắng, muốn chạy nhanh thoát ly ra khỏi vũng bùn, vội nặn ra một khuôn mặt tươi cười, hư tình giả ý nói:

- Trần công tử là tinh quân lâm phàm, có thể tới tham gia buổi lễ lửa trại long trọng này, thật sự là làm ta mặt mày rạng rỡ, mời công tử ngồi, lát nữa chúng ta còn có trò hay để xem!

Trần Tiểu Cửu cũng nho nhã lễ độ cười, dạt dào xoải mạnh bước chân hướng vào giữa sân.

Phương Văn Sơn trong lòng đã xác định mình là tùy tùng đắc lực của Trần Tiểu Cửu, người thừa kế dưới hạ giới của Văn Khúc tinh quân, một lòng suy nghĩ tự nhiên đặt ở trên người hắn. Gã là người thông minh lanh lợi, sớm đã nhìn ra Trần Tiểu Cửu đối với Thạch Đầu Trù là cố ý làm khó dễ, đảo mắt, nhắm mắt theo đuôi, làm bộ giống như tùy ý hỏi:

- Trần công tử, ngươi mới vừa nói đùa giỡn con gái nhà lành, rốt cuộc ý ra sao? Ta đợi cũng chưa hiểu được!

Bọn tài tử kia nghe vậy, đều lắng tai nghe xem hắn nói như thế nào!

Trần Tiểu Cửu đối với lời nói của Phương Văn Sơn rất là vừa lòng, cười đáp: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn - Phương huynh, kỳ thật cũng không có gì kinh hãi cho lắm , phía ta mới nhìn thấy một con dã cẩu vươn móng vuốt hướng một cẩu nữ khác mà cợt nhả, ta nhất thời đùa giỡn, liền nói ra ngăn lại, không nghĩ tới Thạch công tử lại cho là ta đang nói huynh ấy, nghĩ đến thật khiến ta xấu hổ! Thạch công Tử phong phạm đường hoàng, như thế nào có thể cùng dã cẩu kia đánh đồng được!

- Đúng vậy! Đúng vậy! Một hồi hiểu lầm mà thôi! Chúng ta tạm thời không nói đến sự tình không thoải mái này, dạ tiệc lửa trại, hãy cùng chơi cho sảng khoái!

Thạch Đầu Trù nghe vậy, vội vàng ngượng ngùng ngắt lời, mặt đầy âm trầm nhìn Trần Tiểu Cửu liếc mắt một cái, trong lòng vô cùng tức giận!

Thằng nhãi này, không ngờ dám lấy ta cùng so với dã cẩu, ta sao có thể tha cho ngươi!

Trần Tiểu Cửu thân thiết vỗ bả vai Phương Văn Sơn, bàn tay to âm thầm dùng sức, đưa cho gã cái ám hiệu, cùng nhau thưởng thức, lại lén lút nhỏ giọng nói:

- Phương huynh, làm tốt lắm, không hổ là người thừa kế tinh quân lâm phàm, quả nhiên thật tinh mắt, có kiến thức.

Phương Văn Sơn cũng là công tử phóng đãng, sao có thể sợ Thạch Đầu Trù? Gã hiểu ý hướng về Trần Tiểu Cửu cười nói:

- Huynh đệ chung lòng có thể phá núi lấp sông, Trần huynh cần ta hỗ trợ gì, cứ việc mở miệng, ta sẽ tương trợ!

Ta ngất, Trần Tiểu Cửu không khỏi ớn lạnh, ngươi đúng là thuận nước đẩy thuyền, ai cùng ngươi xưng huynh gọi đệ a! Tuy nhiên, có người tiểu đệ ham thích danh dự như vậy, tài cán mang ra vì ta dệt hoa trên gấm. Thôi đi, tạm thời thuận tiện tùy nghi thằng nhãi này đi!

Lửa trại hừng hực thiêu đốt, ánh lửa ngút trời, tản phát ra nồng đậm nhiệt tình, lại có một bọn vũ cơ tuyệt sắc bước chậm xuất trướng, thướt tha nhiều vẻ, nhẹ nhàng khởi vũ, trưng ra một cảnh tượng nhu tình như nước.

Trần Tiểu Cửu tuy rằng ở sân vắng lững thững, lão thần khắp nơi, nhưng đôi mắt xem chừng chung quanh, coi như là ở thưởng thức cảnh trí tuyệt mỹ. Kỳ thật không phải, hắn đang cố gắng tìm kiếm bóng dáng Đan Nhi, nhưng quét mắt nửa ngày, cũng không có phát hiện bất luận manh mối gì, tâm tình liền có chút giảm sút!

Các tài tử nhìn thấy bọn mỹ cơ này, tinh thần tăng vọt, trong khoảng thời gian ngắn, dường như quên chuyện không vui vừa rồi, một đám trừng mắt to, tròng mắt khó gãi thưởng thức vũ đạo hoa lệ, càng có một chút không chịu thua kém tài tử, khố hạ dĩ nhiên dựng lên cao ngất, cũng may mọi người ngồi trên chiếu, không ảnh hưởng đến toàn cục!

Mà nhóm giai nhân này, thì đối với cảnh đẹp này, vô cùng vui, đôi mắt đẹp của các nàng không ngừng ở trên người Thạch Đầu Trù và Trần Tiểu Cửu đổi tới đổi lui! Một từng là thần tượng được ái mộ, người còn lại là quý nhân mới nổi từ Trích Tinh lâu vang danh thiên hạ, đem hai người so sánh với nhau, cùng là ngọc thụ lâm phong, phóng khoáng tuyệt trần, thật là cao thấp khó phân!

Thạch Đầu Trù vừa rồi mặt mũi bị hạ thấp, trong lòng vô cùng tức giận, vũ cơ mặc dù tươi đẹp, nhưng y không còn lòng dạ nào thưởng thức vẻ xinh đẹp và mị hoặc trong đó. Y tính toán quá nhiều, thầm nghĩ ngàn vạn lần chớ bởi vì việc này, mà khiến bọn thư sinh giai nhân này xem thường, như vậy có thể phá hỏng đại sự bố cục Giang Nam của Thạch gia!

Y trở lại yên tĩnh, phất tay ra hiệu, bọn gia đinh này thấy thế, hiểu được tâm ý của y, một đám tay cầm hộp lễ, đem đến chỗ bọn tài tử giai nhân, phân phát quà tặng.

Mỗi tài tử giai nhân đều nhận được lễ vật nặng trịch của y!

Đương nhiên, Trần Tiểu Cửu tinh quân lâm phàm, cũng không ngoại lệ! Hắn mở hộp tinh xảo ra, vừa nhìn vào trong, tim liền đập thình thịch! Bên trong là một phiến ngọc, màu xanh sóng gợn điêu khắc tinh mỹ, Ngọc Như Ý!

Phương Văn Sơn thấy thế, cả kinh ngây người một chốc:

- Thằng nhãi này, thật không tiếc sao!

Gã cũng vội vàng mở ra hộp lễ, vừa thấy bên trong cũng là một phiến Ngọc Như Ý, chỉ có điều hình dạng và thần thái so với Trần Tiểu Cửu không giống nhau lắm, tạo hình mỗi người mỗi vẻ, khó phân cao thấp!

- Phương huynh, ta đối với này đồ vật dốt đặc cán mai, dám hỏi cái Ngọc Như Ý này, giá trị bao nhiêu bạc?

Trần Tiểu Cửu như thoáng chút suy nghĩ mỉm cười nói.

Phương Văn Sơn cắn môi, tràn đầy cảm thán nói:

- Nhà của ta kinh doanh, loại Ngọc Như Ý này, thợ khéo tinh mỹ, giá trị ước hai trăm lượng bạc ròng!

- Hai trăm lượng bạc ròng?

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, nhướn mày, hiện trường ước chừng ba trăm danh tài tử giai nhân, tính ra, phần lễ vật này đã là sáu vạn lượng bạc ròng.

Thằng nhãi này, thật gan dạ sáng suốt!