Chương 369: Chương 369: Vô thanh thắng hữu thanh

Thạch Đầu Trù nhìn thấy cảnh tượng mọi người vây quanh, nịnh hót Trần Tiểu Cửu, tức giận tái mặt. Trước đây xảy ra bất cứ chuyện gì y cũng không ra mặt. Y phe phẩy quạt, rồi gấp lại, lòng đầy căm phẫn tiến đến trước mặt Trần Tiểu Cửu kể cả nói:

- Trần công tử thật là bạo gan, vừa đến đã trêu trọc ta rồi?

Ánh mặt y vô cùng kích động.

Trần Tiểu Cửu trong lòng hận Thạch Đầu Trù đến thấu xương, thấy bộ dạng y khiêu khích như vậy so với đám a dua nịnh hót này còn thấy thích thú hơn! Hắn mỉm cười nói với Thạch Đầu Trù:

- Thạch công tử, ý của huynh là gì? Ta đâu dám đắc tội với huynh, không ngờ huynh hùng hổ với ta như vậy, có đáng mặt là người đọc sách không!

Mặc dù ngoài mặt hắn tỏ ra cười cười, nhưng ánh mắt lộ ra vẻ coi thường.

Thạch Đầu Trù nghiêm nghị nói:

- Ngươi… Vừa rồi ngươi ngậm máu phun người, nói oan cho ta chòng ghẹo con gái nhà lành? Ngươi … Rốt cuộc ngươi có âm mưu gì? Ta làm sao có thể là kẻ tiểu nhân như vậy được?

Trần Tiểu Cửu nghe thấy vậy, cười thầm, thị lực của hắn rất tốt, vừa tới bên ngoài đám lửa trại thì nhìn thấy hành động xấu xa của Thạch Đầu Trù, liền lên tiếng giáng một đòn phủ đầu khiến Thạch Đầu Trù trở tay không kịp!

Hắn giả bộ ngỡ ngàng khó hiểu nói:

- Thạch công tử, huynh nói cái gì điên khùng vậy? Cũng không nên chụp mũ lên ta như vậy, vừa rồi ta chỉ có nói đừng trêu ghẹo con gái nhà lành, chứ có chỉ rõ tên họ Thạch công tử đâu?

Thạch Đầu Trù chỉ vào hắn nói:

- Ngươi dám.. Ngươi còn ngụy biện?

Trần Tiểu Cửu sắc mặt trầm xuống:

- Thạch công tử, huynh tôn trọng ta một chút, ta là ngôi sao văn chương há lại đi nói xấu sau lưng kẻ phàm phu tục tử như huynh.

Trần Tiểu Cửu vừa nói, những người hâm mộ hắn đều nhao nhao phản đối Thạch Đầu Trù, Phương Văn Sơn mượn cớ nói:

- Thạch công tử, quên là người đọc sách phải có văn hóa rồi à!

Thạch Đầu Trù không dám làm cho nhiều người tức giận, liền chịu nhịn, hận Phương Văn Sơn nghiến răng nghiến lợi, thầm nhủ, thằng nhãi này làm sao lại a dua theo Trần Tiểu Cửu? Chẳng lẽ hai người bọn họ có cơ tình gì khác?

Trần Tiểu Cửu liếc nhìn về phía Phương Văn Sơn đang nịnh hót, lại từ từ nói:

- Hơn nữa, mọi người đều nói Thạch công tử trí tuệ hơn người, không gì sánh kịp, hôm nay làm sao đầu óc lại u tối như vậy? Bên trong cái cây ung nhọt của nhà ngươi chỉ chứa bã đậu sao?

- Cái cây ung nhọt?

Thạch Đầu Trù cả giận nói:

- Ngươi bảo ai là cái cây ung nhọt?

Từ khi cha sinh mẹ đẻ chưa ai hám bảo hắn là ung nhọt, hôm nay lần đầu tiên có kẻ dám vuốt râu hùm như vậy.

Trần Tiểu Cửu hừ một tiếng nói:

- Bản công tử nói ngươi là ung nhọt lẽ nào còn oan uổng với ngươi?

- Ta cách ngươi xa như vậy, trong lúc tranh tối tranh sáng, cho dù Thạch công tử có thật sự chòng ghẹo con gái nhà lành, ta cũng không nhìn rõ! Nói gì đến việc ta dám ăn nói bừa bãi, làm cho ngươi tức giận!

Hắn vừa nói vừa cắn răng trợn mắt, tỏ vẻ tức giận, khiến đám học sinh đều gật đầu cho là phải!

Thạch Đầu Trù thấy vậy ngẩn ra một lúc, tiểu tử này nói đúng! Đúng là vừa rồi ta có động chân động tay với nàng vũ nữ kia, nhưng tên chó má Trần Tiểu Cửu đứng cách ta xa như vậy làm sao nhìn thấy hành vi của ta? Hay là sự trùng hợp thật?

Nghĩ đến đây y biết mình lâm vào thế bí, phải trốn nhanh, nếu cứ đôi co mãi thì chỉ càng làm tổn hại đến thanh danh của mình. Đột nhiên y thay đổi thái độ, tươi cười nói:

- Trần công tử chớ để bụng, vừa rồi ta giỡn chơi với Trần công tử thôi, thấy huynh vui vẻ như vậy, nhất thời, có chút hồ đồ, nói năng không suy nghĩ…

Trần Tiểu Cửu với kẻ thù từ trước đến nay đều trước đánh đuổi sau thu nhận, đối với tên Thạch Đầu Trù giả dối, đạo đức giả như này, nhất định không thể là thủ hạ lưu tình được, hắn cười hì hì ngộ ra nói:

- Hóa ra là Thạch công tử hiểu lầm, không sao không sao, bản công tử đại nhân đại lượng, sẽ không chấp nhặt với Thạch công tử!

Nói đến đó, liền chuyển đề tài, gian xảo cười nói:

- Nhưng, làm sao Thạch công tử lại nhận là ta đang nói huynh? Lẽ nào Thạch công tử có tật giật mình, tình cờ bị ta nói trúng phải không?

Thạch Đầu Trù nghe nói vậy, trong lòng nghiến răng chịu hận, sao mình lại ngu như vậy, tự đổ chậu * lên người mình… Đúng là vô tích sự, không khảo mà xưng, lạy ông tôi ở bụi này… Ta… Thạch Đầu Trù ta cả đời thông minh, không ngờ vấp phải cú ngã này, thật không đáng hận sao được!

Trong lòng y dâng lên một nỗi hận chính mình, vừa xua tay ngượng ngùng nói:

- Đâu có… Đâu có, ta… Ta đâu phải hạng người như thế, chỉ là cùng đùa vui với Trần công tử, ai bảo huynh đến muộn làm cho các vị tài tử kém vui.

- Không phải đến muộn mà là vừa may đến đúng! Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Trần Tiểu Cửu lại chế nhạo nói:

- Ta đã nói rồi, Thạch công tử đường đường chính chính, phong lưu phóng khoáng, có không biết bao nhiêu mỹ nhân mong ước được huynh đoái hoài, làm sao có thể ở trước mặt mọi người ăn tạp như vậy, lại đi chòng ghẹo mấy con kép hát hồ ly tinh đó được.

- Cái này… Thạch Đầu Trù được Trần Tiêu Cửu tâng bốc, dường như đã gỡ được nỗi nguy nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi chua xót. Nếu lúc bình thường chắc chắn y sẽ lâng lâng sung sướng như lên chín tầng mây, nhưng lúc này y mặt đỏ tía tai, xấu hổ chỉ muốn độn thổ.

- Trần … Trần công tử lại đùa rồi, ta chỉ là kẻ phàm phu tục tử, làm gì có sức hút lớn như vậy!

Thạch Đầu Trù lau mồ hôi, trong lòng rất hối hận. Y tự trách mình đã không kiên nhẫn, hận vẻ đẹp quyến rũ của ả hồ ly kia, nếu không thì làm sao y lại phạm sai lầm lớn như vậy trước mặt mọi người? Thầm thề rằng, nhất định đêm nay sẽ bắt ả vũ nữ kia phải rên rỉ trên giường, nếu không thì làm sao xứng với việc hôm nay bị mất mặt như thế này.

Trần Tiểu Cửu nghe vậy lại sốt sắng cười nói:

- Thạch công tử, huynh hào hoa lịch thiệp, đã là người nổi tiếng, về sau Thạch công tử hãy hết sức cẩn thận, đừng tự đem nước bẩn hắt lên đầu mình!

Thạch Đầu Trù lại ngượng ngùng nói:

- Trần công tử lại nói đùa… - Ta đâu có nói đùa.

Trần Tiểu Cửu xua tay oán trách nói:

- Thạch công tử, dù sao thì Thạch công tử là người chân chính, không chỉ có ta tin tưởng huynh mà tất cả đám tài tử giai nhân ở đây đều tin vào phẩm hạnh của Thạch công tử, đều cho rằng huynh là người tao nhã, sẽ không đoái hoài tới đồ con hát mạt hạng đó.

Thạch Đầu trù lau mồ hôi lạnh, chột dạ nói:

- Trần công tử nói quá … Hắn còn chưa dứt lời, Trần Tiểu Cửu liền cắt ngang, xảo quyệt cười nói:

- Chư vị tài tử giai nhân, ta nói có đúng không? Các vị có tin vào phẩm hạnh của Thạch công tử không?

Mọi người nghe thấy vậy, ngơ ngác nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Thạch Đầu Trù, mặt đỏ bừng bừng, y lẻo mép mong tránh được tình huống mất mặt này, nhưng không biết làm sao lại ra thế này, đành thở dài một tiếng, trong lòng tức ói máu.

Trần Tiêu Cửu thở một hơi, nhìn trăng ánh trăng mờ ảo, nói:

- Ở đây vô thanh thắng hữu thanh!