- Ta hiểu… Kỷ Tiểu Đường từ trong áo rút ra chiếc quần lót, nắm chặt trong tay, nước mắt trào ra nói:
- Trần công tử, hôm nay thật ra là ngày sinh nhật của ta, thứ xấu hỏ này là món quà quý giá nhất kiếp này ta nhận được, cảm ơn huynh.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy ngẩn ra, thấy bộ dạng đau khổ của Kỷ Tiểu Đường, trong lòng không khỏi giật mình! Hắn nghĩ xem phải nói gì, lại không biết bắt đầu từ đâu.
- Trần công tử, ta còn muốn nói với huynh một bí mật, muốn chia sẻ với huynh. Nếu ta không nói ra, trong lòng thấy khó chịu.
Kỷ Tiểu Đường nước mắt giàn dụa, dừng thân mình nói.
- A..cô nói đi, ta đang nghe đây.
Khi Trần tiểu Cửu càng cảm thấy Kỷ Tiểu Đường khóc lên, có chỗ như Lâm Đại Ngọc khiến người ta thương tiếc. Không đành lòng cự tuyệt.
Trên mặt Kỷ Tiểu Đường có chút đỏ ửng, ả khẽ lau nước mắt, chậm rãi nói:
- Hôm qua tại đại điển hiến tế Trích Tinh lâu, thư đồng Thôi Tư Quý của Thôi Châu Bình kia đã xem bói cho ta, cô ta nói ngày mai khi sinh nhật ta, sẽ nhận được món quà đặc biệt, sẽ có một duyên phận tới.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu bấtngờ giật mình, Thôi Tư Quý hôm qua ở Trích Tinh lâu không phải là Thôi Tư Quý thật sự, vẫn là một kẻ giả trang tiểu đạo đồng. Lẽ nào Đạo huynh mũi trâu kia thật biết xem bói?
Khi đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy Kỷ Tiểu Đường nói:
- Ta vốn không tin, nhưng hôm nay không ngờ thực sự đã nhận được món quà đặc biệt mà công tử tặng cho ta, trong lòng ta vô cùng vui sướng.
- Chỉ là…chỉ là duyên phận của ta, hắn ta chưa đoán trúng… Kỷ Tiểu Đường nói tới đây, nước mắt rơi như mưa.
- Đường Đường cô nương, cô đừng trách, ta… Trần Tiểu Cửu thở dài, cũng không nói được ra. Bản thân đang đứng dưới cây đại thụ cùng một cô gái, làm sao có loại hương vị si tình như thế? Bà nội nó, thật là đồ phá hoại.
- Ta đi đây, công tử bảo trọng.
Kỷ Tiểu Đường đi hai bước, đột nhiên lại quay đầu lại cười, trên mặt hơi đỏ, từng chữ từng chữ nói:
- Công tử, còn có một bí mật nữa, ta nói với huynh.
- Ta, Kỷ Tiểu Đường, không phải là "vùng đất bằng phẳng" như lời Chu nhị tiểu thư nói,, nếu có duyên phận, huynh sẽ biết.
Nói xong, quay đầu đi, chậm rãi biến mất trong tầm mắt của hắn.
Trân Tiểu Cửu nghe câu cuối xong, trong lòng khóc dở cười dở, không ngờ câu nói "vùng đất bằng phẳng" của Chu Mị Nhi lại bị người phụ nữ này nghe thấy.
Nhưng nhìn cơ thể gầy yếu của cô, cô không phải vùng đất bằng phẳng, lẽ nào là ta?
Hắn nhìn phía trước, trong lòng lại vang lên tiếng nói của Tiểu Đạo Đồng, thằng nhãi này sao lại xem bói cho cô gái này chứ? Thật là kỳ quái.
- Kẻ phóng đãng, ngươi có phải là sờ mó người ta rồi không, bằng không, cô gái kia sao lại khóc chạy đi thế?
Chu Mỵ Nhi không biết từ bao giờ đã đứng bên cạnh, nhìn hắn kỳ quái.
Trần Tiểu Cửu bĩu môi nói:
- Nhị tiểu thư, nàng nói ngược hoàn toàn rồi, cô gái này bảo muốn làm loạn với ta, ta vì tấm thân trong sạch của ta dành cho Nhị tiểu thư, liều mình chống cự, thà chết không theo, cô gái này mới ôm nỗi hận bỏ đi, cẩn thận nghĩ xem, ta lại làm tổn hại tới một trái tim thuần khiết rồi.
- Đồ lưu manh…ai cần ngươi chứ… Chu Mỵ Nhi bĩu môi nói.
Trần Tiểu Cửu buồn bực không vui, nỗi buồn của Kỷ Tiểu Đường dườngnhư quanh quẩn trong đầu hắn, mãi không hết, liền không có tâm trạng đùa giỡn với Chu Mỵ Nhi.
Hắn dặn dò nói:
- Nhị tiểu thư, ta ở đây chọc cười mấy tên cẩu thư sinh này một chút, nhất định phải ép họ rút hầu bao ra mới được. Ta muốn tế bái Thôi lão tổ một chút.
Chu Mỵ Nhi gật đầu, mặt hơi đỏ, dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu, tối nay về sớm nhé, tạ tự xuống bếp, làm vài món ngon cho ngươi, chúng ta người một nhà, chúc mừng một chút.
Người một nhà, chậc chậc…nói rất hay, Trần Tiểu Cửu ta thích nhất câu này.
Trong đầu hắn chợt lóe lên, khóe miệng khẽ cười nói: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn - Nhị tiểu thư, ta nhất định sẽ về sớm, chỉ là ta sợ ta ăn không hết đồ ăn Tiểu thư làm, lão phu nhân lại tới bắt ta đặt xuống làm cách thủy.
Chu Mị Nhi có chút sở ngộ, gắt giọng:
- Việc này không trách ngươi, ta sẽ không ở trước mặt mẫu thân ngự trạng ngươi, ôi…đợi hai ngày nữa, mọi sự rõ ràng, sẽ từ từ nói ngọn nguồn với mẫu thân ta.
Trần Tiểu Cửu đồng ý một tiếng, lại chạy tới trước mặt Phương Văn Sơn hàn huyên một lúc, mới từ từ chậm rãi tiến tới Trích Tinh lâu.
Lúc này từ Trích Tinh lâu xa xa nhìn lại, tuy vẫn hùng vĩ tráng lệ như trước, nhưng không biết nguyên nhân tại sao, so với hôm trước, dường như thiếu chút linh khí và ý nhị.
Hai con sư tử nhe nanh vuốt trước cửa Trích Tinh lâu dĩ nhiên không thấy, bốn tấm hương đỉnh tu hú làm tổ chim khách, mây khói lượn lờ, nồng đậm sự sầu não và bi thương.
Cửa đá màu đồng thau mở rộng, bên trên che đầy màn che, một chiêu hồn phiên cực lớn giắt ở phía trên cửa, hơi có chút khủng bố âm trầm. Chỉ có điều từ xa nhìn lại, như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, cảm nhận được một khối khí lạnh.
Mọi người suy nghĩ, Thôi lão tổ hôm qua còn chuyện trò vui vẻ với mình, mà nay, tuy ông chưa chết, xuyên qua để tới một triều đại khác, nhưng kiếp này không có duyên gặp lại, thì có khác gì với chết đâu.
Hắn bước qua cánh cửa cao, vẻ mặt trang trọng chậm rãi bước vào, trong tai như nghe thấy tiếng chuông vang lên rất nặng, đang đang trong trẻo gõ mõ, còn có chư vị cao tăng thầm tụng kinh niệm phật.
Đưa mắt lên nhìn, linh đường của Thôi lão tổ vẫn ở giữa chính tiền đường, màn che màu trắng và hình dệt màu vàng ở giữa linh đường, người giấy, ngựa gỗ ắt không thể thiếu.
Ở trước linh đường, có rất nhiều cao tăng nhắm mắt tụng kinh, siêu độ cho vong hồn của Thôi lão tổ.
Trần Tiểu Cửu cẩn thận đếm, từ ngoài vào trong tổng cộng có tám mươi mốt vị cao tăng, không bàn mà hợp ý, cửu cửu quy thực. Hắn chậm rãi đi tới bên cạnh, xem xét các vật phẩm hiến tế.
- Trần công tử, ngài tới rồi.
Một thanh âm già nua vang lên.
Trần Tiểu Cửu quay đầu lại nhìn, lại thấy gia chủ của Thôi gia Thôi Viễn Sơn đi lại tập tễnh trong nội đường.
- Thôi lão gia, ngài nén bi thương..
Thôi lão tổ thấy Trần Tiểu Cửu, từ trong lòng trào ra một tình cảm thân thiết mãnh liệt, ông ta vỗ vai Trần Tiểu Cửu, miễn cưỡng gượng cười, trong mắt đỏ bừng lại trào ra vài giọt nước mắt hồn bay phách lạc, thanh tuyến khàn khàn nói:
- Trần công tử, công tử tới thật đúng lúc, ta đang muốn tặng cho công tử chút tiền thưởng, vừa lúc công tử đã tới rồi.
Trần Tiểu Cửu trịnh trọng nói:
- Thôi đại gia, cũng không phải tới lĩnh tiền thưởng, mà là tới tế bái Thôi lão tổ.
- Nhìn vật nhớ người, tất cả những thứ trong Trích Tinh lầu đều không thay đổi, duy chỉ thiếu nụ cười và dáng điệu của Thôi lão tổ, đột nhiên có chút thê lương! Ta và Thôi lão tổ tuy chỉ gặp một lần, nhưng cảm tình đối với ta thực sự nồng hậu như thầy trò, tình nghĩa này, đối với người khác là không biết tả thế nào, không hiểu, duy chỉ trong lòng ta mới hiểu.
- Tiểu Cửu, ngươi được lắm, có câu này của ngươi, "Trần công tử" , có thể loại bỏ trong đầu ta, "Tiểu Cửu", hai chữ mãi mãi tồn tại trong lòng ta.