Thôi đại gia buồn bã nói:
- Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, giữa ngươi và lão tổ tông, tuy không phải sư đồ, cũng không phải cha con, nhưng tình nghĩa trong đó, ta có thể hiểu được, Tiểu Cửu ơi là Tiểu Cửu, nghịch tử Thôi Châu Bình nhà ta có thể bằng một nửa ngươi, thì ta liền đốt nhang thơm ngay..
Trần Tiểu Cửu trong lòng sầu não, nghe Thôi Viễn Sơn nhắc tới Thôi Châu Bình, trong lòng không khỏi nảy lên sự bất hạnh, phẫn uất.
Hắn vội vàng an ủi nói:
- Thôi đại gia, ngài không nên suy nghĩ nhiều, lệnh công tử tuy bất hảo, nhưng thông minh đa trí, thời gian nghỉ, từ từ dạy bảo, ắt sẽ thành hiền tài của quốc gia, sau khi ngài trăm tuổi, Thôi gia sẽ có người kế tục.
- Có người kế tục?
Thôi Viễn Sơn nhắc lại, hừ một tiếng nói:
- Bản tính khuyển tử tuy rằng bất hảo, nhưng cũng không phải người hỏng ăn sâu tận xương tủy, chỉ là mấy cái đầu âm hiểm giả dối, đùa bỡn với khuyển tử. Khuyển tử hồ đồ, không ngờ còn coi y là huynh đệ, đáng giận! đáng buồn.
Nói tới đây liền thở dài:
- Ôi…nó thân là con trưởng ba đời của Thôi gia, nhưng đêm qua lại đi ra ngoài quấn với Thạch Đầu Trù, cho đến giờ, còn chưa về tế bái lão tổ tông, khiến người làm cha như ta bảo sao không khỏi lo lắng?
Trong giọng nói, có chút thất vọng.
Trần Tiểu Cửu cũng không biết nên an ủi Thôi lão gia thế nào, chỉ là lắc đầu, bất đắc dĩ cười.
Hắn đi lên linh đường, kính ba nén nhang, ánh mắt dừng lại ở quan tài đỏ sậm của Thôi lão tổ, nói xằng nói bậy:
- Thôi lão tổ ơi là Thôi lão tổ, ông nằm ở nơi hố sâu, ông vừa mới rời khỏi ta, bà đồng hoang dã đã liền tới trả thù, bảo ta phải thế nào cho phải? Thôi lão tổ ông nếu là nghe thấy lời kêu gọi của Tiểu Cửu trên thế giới này, hãy mau quay lại giúp ta với, Tiểu Cửu thật cần ông.
Hắn bịa chuyện một phen, liền tiến lên thở dài dâng hương.
Đang lúc cúi đầu, trong tai hắn liền run lên, chợt nghe thấy có một trận cuồng phong đánh úp, trong lòng thầm kêu không hay.
Có người đánh lén.
Hắn vội nghiêng người tránh né, quay đầu lại nhìn, lại thấy Thôi Châu Bình hừng hực tức giận, quơ cây gậy đánh úp lại.
Cây gậy vừa đi tới, liền đập xuống chỗ hắn vừa mới đứng.
- Bang… Một tiếng giòn vang, cây gậy quá dài, đập trúng nến.
Ánh sáng ảm đạm, đài nến rơi vỡ.
Chúng cao tăng đang nhắm mắt tụng kinh, chợt nghe thấy tiếng nến rơi vỡ, liền trợn mắt nhìn, không khỏi lắc đầu.
Đây là thiên ý, ắt có kiếp nạn.
Thôi Châu Bình một phát không trúng, mang theo cây gậy chửi bậy:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi còn dám tới cúng bái tổ tiên Thôi gia, ta không tha cho ngươi đâu.
Nói xong, liền quơ cây gậy liều mạng xông lên.
Trần Tiểu Cửu bây giờ tuy là võ công gà mờ, nhưng đối phó với Thôi Châu Bình thì thừa sức, nhưng một là cảm kích đại ân của Thôi lão tổ, còn từng đồng ý với Thôi Viễn Sơn, phải xuống tay nể tình đối với Thôi Châu Bình, nên vẫn chưa ra tay, cho hắn khó chịu nổi.
Hắn quơ cây gậy đánh úp lại, chỉ là một cái lắc mình linh hoạt, tránh né thoải mái được sự tiến công của Thôi Châu Bình.
- Nghịch tử, mày còn có mặt mũi quay về.
Thôi Viễn Sơn tuổi già sức yếu, thở hổn hển chạy tới, xắn ống tay lên nổi giận mắng: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn - Thằng nghịch tử mày, tao coi như là nuôi không mày rồi, lão tổ đã về cõi tiên, mày không những không đến tế bái, trái lại còn đại náo linh đường, mày thật là đồ bại hoại của Thôi gia.
Thôi Châu Bình rùng mình, vừa rồi mới ý thức được đây là linh đường của Thôi lão tổ, cây gậy trong tay liền rơi xuống.
Thôi Viễn Sơn thấy gã trầm tĩnh lại, liền thở dài, lau mồ hôi, lại cười hổ thẹn với Trần Tiểu Cửu, trong lòng không ngừng thấy hổ thẹn với lão tổ, thầm oán giận đứa con bất hiếu.
- Thôi huynh, huynh chớ nóng, có gì từ từ hãng nói, chớ ảnh hưởng tới hòa khí.
Một bóng dáng tự nhiên, phóng khoáng phong lưu bước tới linh đường, bên cạnh còn có một vũ phu thô kịch cao lớn.
Trần Tiểu Cửu nghe thấy tiếng, người này chính là Thạch Đầu Trù.
Không phải oan gia không đối đầu, Tiểu Cửu ta vừa mới tế bái, Thạch Đầu Trù thối nha ngươi lại như bóng với hình tới, lẽ nào đây là ông trời cố ý ghê tởm ta sao?
Thạch Đầu Trù nhìn trộm Trần Tiểu Cửu cười lạnh, rồi đi tới bên cạnh Thôi Châu Bình, chậm rãi nói:
- Thôi huynh, huynh tức giận gì chứ, Trần công tử không phải trước mặt hàng nghìn hàng vạn học sinh, hạ xuân dược cho huynh, để huynh nổi bật sao? ha ha…, đây là việc lớn gì chứ, huynh không cần phải tính toán làm gì… Trần Tiểu Cửu nghe vậy tức giận, khóe miệng giật mình! Thằng súc sinh này làm sao lại khuyên can, rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa.
Từ lần đầu tiên hắn gặp Thạch Đầu Trù, đã biết thằng nhãi này âm hiểm giả dối, nhất định sẽ nghĩ ra chuyện gì đó làm khó mình, không ngờ thật sự đã đoán trúng.
Thạch Đầu Trù ơi là Thạch Đầu Trù, ngươi là quyết muốn đối địch với ta, được thôi! Lần này bất luận là vì Thôi gia hay vì Phan Tường, ta đều có đầy đủ lí do để diệt trừ ngươi.
Hừ…ngươi đợi đấy.
Thôi Châu Bình vốn đã lửa giận trong lòng đã dịu, nghe thấy lời nói của Thạch Đầu Trù, trong đầu lại nghĩ tới chuyện mất thể diện trước mặt bao nhiêu người tối qua, trong lòng lửa giận lại tăng cao, trong mắt toát ra lục quang, nắm chặt cây gậy như muốn xông lên.
Thôi Viễn Sơn hung hăng mắng Thôi Châu Bình, kéo ống tay áo hắn, tức giận nói:
- Nghịch tử, lão tổ vừa mới quy thiên, mày lại làm càn ở linh đường lão tổ sao? Trong mắt mày còn có lão tổ không hả, còn có Thôi gia không?
Thôi Châu Bình nghe xong sửng sốt Thôi Viễn Sơn lại thất vọng nói:
- Còn nữa, thằng nghịch tử mày, hôm qua xấu mặt, có liên quan gì tới Trần Tiêu Cửu chứ? Nếu không phải mày động lòng xấu, vùi lấp hắn bất nghĩa, mày…,mày còn có thể tạo ra tội lớn? Bây giờ mày không chỉ không suy nghĩ hối cải, trái lại còn chỉ trích người khác, mày…, mày thật là thằng con ngoan của ta à, Thôi Viễn Sơn ta sao lại sinh ra một thằng nghiệt súc như mày chứ?
Thạch Đầu Trù đảo mắt, vẻ mặt chế nhạo nói với Thôi Viễn Sơn:
- Thôi đại gia, ta rất kính trọng ông, nhưng sao ông lại chỉ nghĩ tới người ngoài thế? Nghe ý tứ trong câu nói của ông, hình như Thôi huynh là người ngoài mà Trần tiểu Cửu hắn mới là con trai ông.
- Thạch Đầu Trù, Linh đường Thôi gia không hoan nghênh một kẻ tiểu nhân như ngươi, ngươi ra ngoài cho lão phu.
Thôi lão tổ tức sùi bọt mép lạnh lùng nói.
- Chậc chậc…Thôi đại gia bị đâm trúng chỗ đau rồi… Thạch Đầu Trù lại chế nhạo thôi Châu Bình nói:
- Thôi huynh, ngay cả cha huynh còn nói hộ cho người ngoài, ta thấy huynh đừng vội cậy mạnh, buông gậy xuống quỳ xuống trước mặt Trần công tử nhận sai đi, ân oán này cũng cho qua đi… Y cười hì hì nói, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười khó hiểu.
- Ta rất hận… Thôi Châu Bình bị những lời đả kích của Thạch Đầu Trù chọc giận,gã đánh mất lý trí, liều mạng xông vào Trần Tiểu Cửu.
Thôi Viễn Sơn tuổi già sức yếu, cố gắng dùng sức lôi kéo gã.
- Cút ra.
Thôi Châu Bình không thoát khỏi sự lôi kéo của Thôi Viễn Sơn, hổn hển, hai tay nhoáng lên một cái, đẩy Thôi Viễn Sơn lảo đảo ngã trên mặt đất.
Trán của Thôi Viễn Sơn đập vào tảng đáo, trên mặt tràn đầy tang thương chảy ra vết máu đỏ sẫm.
- A, Thôi….Châu…..BÌnh… Trần Tiểu Cửu thấy cảnh tượng tàn nhẫn vậy, tức giận dâng trào, bất chấp thằng nhãi này, không đợi Thôi Châu Bình xông lên, Trần Tiểu Cửu lại quơ tay vọt lên, xem bộ dạng hắn như muốn xé nát Thôi Châu bình.