Trần Tiểu Cửu truy vấn hỏi:
- Đây là món quà quý nhất của ta, Đường Đường cô nương không muốn xem sao? Hay là cô nương không thích? Nếu đã như vậy, xin cô nương trả lại cho ta, ta tặng nó cho cô nương khác Hắn nói xong, mặt cười xấu xa, giơ tay định lấy lại.
- Không…..
Kỷ Tiểu Đường mở to mắt, la lên.
Hai tay ả ôm chặt lấy cái bọc trong ngực, bộ dáng như trâu mẹ che cho con nói:
- Công tử đừng giằng, ta rất thích, chỉ là món quà này quá quý trọng, ta hơi kích động, lại có chút xấu hổ, không dám xem nữa.
Trần Tiểu Cửu cười hì hì, lại lén nói:
- Ta biết Đường Đường cô nương sẽ thích, vừa rồi chỉ là trêu cô thôi. Đường Đường cô nương đừng quá căng thẳng, nếu bị Nhị tiểu thư nhà ta biết được, buổi tối sẽ không để ta ngủ yên đâu.
- A, huynh và Chu nhị tiểu thư đã….
Kỷ Tiểu Đường nghe vậy, xấu hổ đỏ mặt, nghẹn họng nhìn trân trối nghi hoặc nói.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt đắc ý, hừ lạnh một tiếng, nhe răng tà ác nói:
- Tiểu thư nhà ta rất bận, thỉnh thoảng, thỉnh thoảng với ta một lần thôi, Đường Đường cô nương, cô nhất định phải giữ bí mật đấy.
Kỷ Tiểu Đường khuôn mặt đỏ bừng, gật đầu, lại đầy dũng khí, mở cái bọc kia ra nhìn cái quần lót kia, đặt lên miệng, vẻ mặt kích động nói:
- Công tử cho ta vật quý giá như vậy, ta cứ nhìn thấy nó, là sẽ nhớ tới tư thế oai hùng của công tử, e là trong lòng không thể nào quên được công tử.
Cô nàng này, " tư thế oai hùng" của ta, cả đời này cô cũng không nhìn thấy được.
Muốn lên giường với ta, vợ thân yêu của ta nhiều như vậy, đã mệt xương sống của ta lắm rồi, bận đến mức ta hôn trời đen đất, nào tới lượt cái sân bay cô hiến thân chứ! Cô à, cô, tuy có vẻ đẹp của Lâm Đại Ngọc, nhưng ai bảo ngực cô quá nhỏ đâu?
Cô sớm chết lòng, tìm một người đàn ông mà lấy đi! Thương xuân buồn thu còn lâu lắm, nhưng sẽ kinh nguyệt không điều.
Đang nghi ngợi lung tung, chợt nghe Kỷ Tiểu Đường dịu dàng nói:
- Món quá này của công tử quý giá như vậy, ta rất thấy hổ thẹn, công tử, ta tặng lại huynh món quà gì mới được đây… Ả dừng một chút, cắn chặt răng, xấu hổ nói:
- Công tử, bằng không ta… , ta cũng tặng cho huynh một cái quần lót đi.
Trần Tiểu Cửu toát mồ hôi, giật mình tới mức trán nóng ran.
Cô nàng này, ai hiếm lạ gì cái đồ chơi ấy của cô chứ? Ta nếu nhận quần lót của cô, sẽ đen đủi cả đời.
Kỷ Tiểu Đường thấy Trần Tiểu Cửu run rẩy, cho rằng trong lòng hắn rất vui, lại cắn chặt răng nói:
- Công tử không ngờ thích như vậy, ta lại tặng thêm huynh một cái áo lót nữa! Công tử, trong lòng huynh nhất định vui chết đi được… Ta không phải vui chết đi, ta là bị cô dọa chết ấy! Được lắm cô nàng này, cô muốn trao đổi tín vật tình yêu với ta sao! Ta khinh bỉ cô.
Trần Tiểu Cửu vội lấy lại vẻ quang minh nói:
- Đường Đường cô nương, chi giao quân tử nhạt như nước, ta tặng cô một món quà, cô lại tặng lại ta, vậy còn ý nghĩa gì nữa! Lẽ nào xem thường Trần Tiểu Cửu này vậy sao?
Kỷ Tiểu Đường vẻ mặt thất vọng nói:
- Nếu công tử không nhận quà của ta, trong lòng ta sẽ thấy áy náy cả đời, luôn cảm thấy như nợ công tử cái gì đó.
Trần Tiểu cửu chính là đợi câu nói này, hắn giả bộ khó xử nói:
- Đường Đường cô nương, xem bộ dạng thương tâm khổ tứ của cô, ta thật rất đau lòng, nếu cô cảm thấy nợ ta cái gì… - Vậy được, bây giờ, ta..., ta hỏi cô người quan trọng, người mà cha cô thích nhất.
- Cần người? Người mà cha ta thích nhất?
Kỷ Tiểu Đường nghe vậy, khuôn mặt đỏ bừng, đầu váng mắt hoa.
Trời ạ, đây chẳng phải là Trần công tử đang cầu hôn mình sao? Ta hạnh phúc chết đi được.
Ả dựa vào cây đại thụ, tim nhảy loạn lên, cúi đầu dịu dàng nói:
- Công tử, huynh…, huynh làm ta xấu hổ quá, người cha ta thích nhất chính là…chính là ta à! Công tử, huynh xấu quá.
Trần Tiểu Cửu tức đến phát điên, nói chuyện với một kẻ mê trai, có thể dẫn tới sự mơ màng vô hạn.
Hắn há miệng, phất phất tay, bất đắc dĩ nói:
- Đường Đường cô nương hiểu lầm rồi, Kỷ gia không phải kinh doanh thủy vận sao? Ta muốn hỏi lệnh đường cần dùng tới một người tài mà ông ấy thích nhất, có năng lực nhất, hiểu việc nhất để giúp đỡ.
- Hóa ra là như vậy à. Ta còn tưởng công tử muốn lấy ta.
Kỷ Tiểu Đường có chút cô đơn, từ bộ dạng mê trai kia tỉnh táo lại, nghi ngờ hỏi:
- Công tử, nhân tài như vậy, Kỷ gia ta có rất nhiều, huynh muốn họ làm gì?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Thật không dám dấu, ta muốn kinh doanh thủy vận trên sông Tiền Đường, chỉ là ta là người ngoài nghề, không quen những bí quyết trong đó, cho nên hi vọng tìm một người biết việc, giúp đỡ.
Nói tới đây, hắn do dự nói:
- Vốn dĩ ta muốn tìm một người bạn khác của ta giúp đỡ, nhưng là Đường Đường cô nương, hai người chúng ta mới quen đã thân, hết sức hợp ý, cô lại vội vàng muốn tặng lại ta một món quà. Nếu như vậy, cô bảo cha cô rút ra một người giúp đỡ, tiền công ta sẽ trả, nhưng, người nhất định phải có năng lực, vả lại biết được giá thị trường! Bằng không, mặt mũi của cô cũng không dễ nhìn rồi, giữa chúng ta ngay cả bạn cũng không làm được.
Kỷ Tiểu Đường đỏ bừng mặt, liên tục xua tay nói:
- Trần công tử, sao huynh lại có thể nói ra những lời khách khí như vậy, việc này ta đồng ý, ta là viên minh châu trên tay cha ta, việc ta đồng ý, cha ta nhất định sẽ làm hài lòng huynh! Ông ấy nhất định sẽ phái một nhân tài trung thành nhất, đáng tin cậy nhất, có năng lực nhất tới cho Trần công tử.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu vui mừng, lại giả bộ khó xử nói:
- Được rồi, nếu Đường Đường cô nương đã đồng ý như vậy, việc này giao cho cô đi làm nhé, bổn công tử tin cô.
Kỷ tiểu Đường lại truy hỏi:
- Công tử khi nào cần?
- Càng nhanh càng tốt.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Nếu người tới Hàng Châu, thì tới Chu gia tìm Tiểu Cửu ta là được.
Kỷ Tiểu Đường cắn môi, trầm ngâm một lúc, dậm chân nói:
- Nếu công tử sốt ruột, bây giờ ta quay về Dương châu, xin cha ta lập tức cử người tới.
Nói xong làm bộ muốn đi.
Trần Tiểu Cửu không ngờ Đường Đường cô nương lại giỏi giang như vậy, vì giúp mình, hành sự nhanh gọn , quyết đoán, trong lòng lại nảy lên chút tình cảm.
Chỉ là, còn mơ hồ có một chút áy náy.
- Nếu đã như vậy, thì làm phiền cô nương rồi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn Trần Tiểu Cửu trịnh trọng cảm kích nói.
Kỷ Tiểu Đường không nói lời nào, quay người bước mấy bước, lại quay lại nhìn Trần Tiểu Cửu, có chút u oán nói:
- Hôm nay từ biệt, không biết bao giờ gặp lại, Trần công tử, sau này huynh có nhớ có một cô nương tên là Đường Đường đã…đã từng thích huynh không?
Nói tới chữ thích này, trong mắt lại trào ra giọt lệ.
Thích….? Tiếng sét ái tình? Trần Tiểu Cửu đứng ngây ra ở đó, không biết trả lời thế nào. Cô gái nhỏ này, cuối cùng vẫn nói ra những lời không nên nói.
- Đường Đường cô nương, phàm là không…không thể cưỡng lại, thế gian không như ý, có lúc, không trọn vẹn cũng là một kỷ niệm đẹp.
Trần Tiểu Cửu trong lòng thở dài một cái, ngụy biện nói.