Chu Mỵ Nhikhông nhìn Trần Tiểu Cửu đã thay đổi vị trí. Giơ tay véo hắn một cái, thở phì nói:
- Coi thường ta còn khống chế, không có cửa đâu.
Trần Tiểu Cửu đau liệt miệng, cô nàng này, ra tay càng ngày càng độc, mưu sát chồng à.
Chu Mỵ Nhi nhìn các tài tử giai nhân đang nói chuyện với Bình Nhi, tiếp lời nói:
- Lúc vừa rồi, ta đã tặng mấy bảo bối kia rồi, bọn họ mang ơn, cũng nói đủ khả năng để trợ giúp Chu gia mở cửa hàng.
- Nhị tiểu thư, làm rất đẹp, Tiểu Cửu thưởng nàng một cái hôn.
Trần Tiểu Cửu chu miệng muốn hôn.
Chu Mỵ Nhichợt tránh người, thở dài nói:
- Tiểu Cửu, những bảo bối kia của chúng ta chuẩn bị ít quá, nếu mang nhiều thêm một chút, không thể lấy lòng không ít người?
Trần Tiểu Cửu bĩu môi:
- Nhị tiểu thư, lễ vật ít, nhưng lại thể hiện được sự quý báu, nếu nàng mang nhiều một chút, mỗi người một lễ vật, thể chẳng phải là cây cải trắng sao? Còn gì là hiếm lạ nữa chứ.
Chu Mỵ Nhinghĩ một lát, như thoáng suy nghĩ cười nói:
- Nói có lý, tên dâm đãng ngươi, cũng có bụng đầy mưu ma chước quỷ.
Nói tới đây, nàng cười khẽ làm mặt quỷ nói:
- Tiểu Cửu, Mã Bình Xuyên lẳng lơ kia, đi theo sau ta, mặt dày mày rạn công phá, ta cũng không cho ả. Lẳng lơ như vậy, muốn lấy đồ từ tay ta, bổn tiểu thư sẽ không hòa nhã với ả đâu.
Chậc chậc…., tính khí của Chu nhị tiểu thư càng này càng lớn, Trần Tiểu Cửu bỏ qua, thấy bộ dạng ghen tuông của nàng, thấy rất buồn cười, thuận miệng hỏi:
- Nhà cô nàng đó làm gì?
- Hỏi cái đó làm gì?
Chu Mỵ Nhisắc mặt khẩn trương:
- Ngươi chắc không phải là có tâm tư xấu xa gì đấy chứ?
- Phóng khoáng chút, Nhị tiểu thư, Tiểu Cửu ta chỉ thích những cô nàng mãnh liệt như nàng thôi, kẻ lẳng lơ kia, ảnh hưởng phát dục điển hình không tốt, ta mới không thấy lạ.
- Lưu manh thành tính… Chu Mỵ Nhinghe hắn khen ngực mình lớn, trong lòng thầm đắc ý, càng lén phập phồng ngực, gắt giọng:
- Kẻ lẳng lơ kia là người Kỷ gia ở Dương Châu, gia tộc ả kinh doanh thủy vận, đã có mấy chục năm, Chu gia từng thuê thuyền nhà ả để vận chuyển hàng hóa. Nhiều năm nay, phát triển khá mạnh, kẻ lẳng lơ này, lại là viên minh châu của Kỷ gia.
Trần Tiểu Cửu vốn nhàn không có việc , thuận miệng hỏi, không ngờ Kỷ gia lại kinh doanh thủy vận, Trần Tiểu Cửu này lại như nhặt được ngọc, bản thân có bạc, lập tức muốn dấn thân vào thủy vận, phát triển kế hoạch lớn ở sông Tiền Đường, nhất quyết thư hùng với long đại, mà hôm nay thiếu nhất chính là nhân tài hiểu biết về đường thủy, Kỷ gia này, đúng là cửa đột phá.
Hắn xoa xoa bàn tay, vui mừng phấn chấn nói:
- Nhị tiểu thư, nàng đi chăm sóc các thư sinh tài tử khác trước đi, bànbạc một chút về công việc cụ thể, ả lẳng lơ này, ta phải đích thân lĩnh giáo một chút.
- Lĩnh giáo? Lĩnh giáo cái gì?
Chu Mỵ Nhigiận dữ nói.
- Khai phá bộ ngực.
Trần Tiểu Cửu cười nhẹ, đi thẳng tới chỗ ả lẳng lơ kia.
- Đồ lưu manh… Chu Mỵ Nhigót sen bước thong thả, hung hăng nói.
Trong đám người Trần Tiểu Cửu tìm thấy bãi đỗ, nho nhã lễ độ nói:
- Tiểu thư có lễ.., dám hỏi tiểu thư họ gì? "Sân bay" kia muốn phá chiếu, xin Chu Mỵ Nhikhông có kết quả, trong lòng buồn bã, buồn bực không vui, chợt có người hỏi tên ả, trong lòng cảm thấy tức giận.
Nàng thở phì nói:
- Ở đâu tới tên phóng đãng này, tên tuổi của bổn tiểu thư có thể nói cho ngươi nghe sao.
Ngoái đầu lại nhìn, thấy là Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng đứng trước mặt, ả mừng đến vỡ tim, vội thay bộ dạng dịu dàng nói:
- Ta..ta tên Kỷ Hiểu Đường, Trần công tử có…có việc tìm ta sao? trong giọng nói, có sự quyến rũ dị thường.
Trần Tiểu Cửu thầm lắc đầu, cô nàng này trước cứ sau cung, thay đổi rất nhanh, khiến người ta nghẹn họng trân trối, trong lòng không thích.
Tuy nhiên, không thể không thừa nhận, cô nàng này, ngoại trừ có bộ ngực khác thường ra, khuôn mặt kiều mỵ, mắt như nước mùa thu, tuy không có sự quyến rũ và khí chất của Nhị tiểu thư, nhưng lại có vẻ đẹp bệnh trạng.
Hắn ho nhẹ một tiếng, dịu dàng nói:
- Đường Đường cô nương, ở đây người đông rất ầm ĩ, có thể tiến thêm một bước nói chuyện?
- Công tử, huynh gọi ta là gì? Đường Đường sao ? thật dịu dàng quá...ta thật vui.
Nét mặt ả tươi cười như hoa, trên mặt lộra chút ửng đỏ.
- Công tử ngại nơi này người đông phức tạp, vậy chúng ta tới khách quan ta thuê tốt hơn, ở đó rất thanh tịnh, không có ai quấy rầy, công tử muốn nói gì, thì nói cái đó… Ả nói tới đây, đôi mắt nhắm chặt, bộ dạng như không dám nhìn hắn.
Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng mê hoặc của ả, muốn hỏi ả một câu, cô nàng này, ngươi còn là trinh nữ không? Trong khách quán đã dẫn bao nhiêu người đàn ông về rồi?
Nhưng đại cục làm trọng, hắn vẫn phải nhẫn nại, tránh xa ả hai thước, nho nhã có lí, nhìn không chớp mắt nói:
- Đường Đường cô nương không cần phiền phức như vậy, chúng ta ra gốc cây đằng kia nói chuyện một lát cũng được.
Trái tim Kỷ Tiểu Đường như nhảy lên, ngoan ngoãn đi sau Trần Tiểu Cửu, đứng dưới gốc cây cổ thụ, đắn đo tỏ ra xấu hổ, quyến rũ nói:
- Công tử, muốn…muốn nói chuyện gì với Đường Đường vậy?
Nói chuyện riêng? Chuối, cô nàng này, vẫn thật là rất tương tư. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn Trần Tiểu Cửu dịu dàng nói:
- Cô vừa nhận được lễ vật gì vậy?
Kỷ Tiểu Đường nghe câu nói này, hai vai rung lên, khóc thành tiếng, ả lau nước mắt, khóc nói:
- Chu nhị tiểu thư kia của huynh thật không biết đạo lý, ta muốn cái chiếu kia, xin nàng ta bao nhiêu, nàng takhông ngờ không cho ta, rõ ràng cố ý làm nhục ta mà, ta rất buồn bực.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng như phiêu trên trời, Chu nhị tiểu thư này, đúng là động tình với mình không ít, nếu là mình cần nỗ lực chút nữa, có thể thu hoạch được nhiều.
Hắn nghe Kỷ Tiểu Đường khóc nức nở, trong lòng bực bội, vội an ủi nói:
- Đường Đường cô nương, cô đừng khóc, không phải Nhị tiểu thư nhà ta không cho cô tấm chiếu đó, đây là ta bảo nàng ấy làm vậy.
- Công tử, huynh…sao huynh lại làm vậy? Ta … ta buồn lắm… Kỷ Tiểu Đường khóc to hơn.
Trần Tiểu Cửu cau mày, vẻ mặt thần bí nói:
- Bởi vì, ta muốn tặng cho cô một thứ quý giá nhất.
Kỷ Tiểu Đường vô cùng kinh ngạc, nín khóc mỉm cười nói:
- Món quà gì vậy? Công tử chuẩn bị cho ta rồi sao?
Trần Tiểu Cửu lấy ra từ trong ngực một bọc nhỏ, thấy Chu Nhị tiểu thư không chú ý, vội vàng nhét vào ngực Kỷ TIểu Đường, nhướn mày, nháy mắt nói:
- Đường Đường cô nương, cô xem thì biết.
Kỷ Tiểu Đường thấy Trần Tiểu Cửu vẻ mặt nghiền ngẫm, mở cái bọc ra xem, kinh ngạc vội cất lại vào bọc, nhắm mắt nói:
- Công tử, sao lại là…là một cái...quần lót, xấu hổ chết người đi được....
Ngươi thẹn cái rắm ấy, vừa rồi còn bảo ta đi tới phòng ngươi nói chuyện, lúc này lại giả bộ tinh khiết, ta mới không tin chuyện ma quỷ của ngươi.
Trần Tiểu Cửu nháy mắt, vẻ mặt cười xấu xanói:
- Đường Đường cô nương, cái này luôn đi bên người ta, cô thích không ?
Kỷ Tiểu Đường xấu hổ đến đỏ bừng mặt, nhắm chặt mắt lại, nơm nớp lo sợ, nói:
- Ta xấu hổ quá, không dám nhìn nữa...