Chương 319: Chương 319: Cường địch

Phương Văn Sơn cười khổ nói:

- Trần công tử, huynh như vậy lại trêu tôi rồi. Tài tử thiên hạ đều không giải được thì với một người bất tài như ta, thì làm sao giải được chứ, Vắn khúc tinh quân này chắc là vô duyên với ta rồi.

Trần Tiểu Cửu hung hăng vỗvai hắn nói:

- Ma tử huynh, huynh hồ đồ rồi. Trần Tiểu Cửu ta làm việc sao lại có thể theo khuôn phép cũ như vây chứ? Trước khi thi học vấn, ta sẽ nói đáp án với huynh, huynh chịu khó học thuộc là được.

- Trần công tử, huynh không ngờ lại giúp ta như vậy?

Phương Văn Sơn kích động nói.

Trần Tiểu Cửu cười, ngẩng đầu lên trời, tưởng tượng nói:

- Thử nghĩ khi kỳ thi đó, người ra vào tấp nập, thư sinh ngũ hồ tứ hải tụ tập nhất đường, mỗi người đều nhìn đề bài rồi nhăn nhó chau mày, vô cùng lo lắng, cũng không thể biết được huyền cơ trong đó.

- Hừ…cũng lúc đó, Ma Tử huynh hiên ngang, lắc mình đứng dậy, trước mặt hàng ngàn học sinh nói thẳng, trong nhất ngữ, nhất thời kỹ kinh tứ tòa, mới quán thiên hạ. Các thư sinh bị sự tuyệt học của huynh làm cho kinh ngạc, khong ai dám tranh phong với huynh, lúc đó, huynh không phải trong mắt mọi người, trở thành một Văn Khúc Tinh quân thế hệ mới sao?

- Cao, cao, thực sự là cao! Có diệu kế của công tử như vậy, Văn Khúc Tinh quân ta làm chắc rồi.

Phương Văn Sơn nghe vậy mãnh liệt nói, vui mừng đến vò đầu bứt tai, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

- Trần công tử, việc này tiến hành thế nào? Khi nào ta có thể làm Văn Khúc Tinh quân?

Phương Văn Sơn bức thiết hỏi.

Thằng nhãi này, sao mà vội thế.

Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:

- Đợi huynh chuyển nhượng toàn bộ sản nghiệp có liên quan tới đồ cổ dưới tên Chu gia, và sau khi giúp Chu gia thuận lợi đicửa sau, ta sẽ cẩn thận mưu đồviệc này, huynh thấy thế nào?

Phương Văn Sơn giơ tay nói:

- Trần công tử chớ đổi ý, có thể dám ngoắc tay ước hẹn với ta không?

Trong lòng Trần Tiểu Cửu cao hứng vô cùng, ngoắc tay với gã, lại vỗ vai gã nói:

- Ma Tử huynh, ta đồng ý cái đó với huynh, quyết sẽ không hối hận, huynh nếu muốn danh dự tối cao, ta lại cần tình yêu ngọt ngào, hai chúng ta, vẫn có những chỗ tương đồng.

Phương Văn Sơn nghe vậy, ngẩng đầu lên trời cười lớn.

Trần Tiểu Cửu dặn dò Bình Nhi gọi Chu Mỵ Nhi tới,tường thuật lại chuyện Phương Văn Sơn muốn chuyển nhượng lại sản nghiệp đồ cổ rất sinh động.

Chu Mỵ Nhi nghe xong, kinh ngạc, cười toetoét, việc hoang đường như vậy, làm sao mà Tiểu Cửu lại thu phục dễ dàng vậy?

Nàng liên tục phẩy tay, quay đầu nhìn Phương Văn Sơn nói:

- Phương công tử, vừa rồi Tiểu Cửu nói là thật sao? Đây không phải việc nhỏ, Phương gia tuy không phải lấy kinh doanh đồ cổ là chính, nhưng mảng này phát triển rất mạnh, tiềm lực rất lớn, đã mở rộng tới vài thành xung quanh, lẽ nào huynh thật muốn từ bỏ kinh doanh, thành tâm thành ý chuyển nhượng lại cho Chu gia sao?

Phương Văn Sơn cười:

- Chu nhị tiểu thư yên tâm, ta là con trưởng của Chu gia, nhất ngôn cửu đỉnh, đáp ứng việc của Trần công tử, tuyệt đối không hối hận. Chu nhị tiểu thư đợi một lát, bây giờ ta viết cho Chu nhị tiểu thư một bức hiệp ước.

Gãnói xong, mặt mày hớn hở đi sang bên cạnh, tìm bút lông vàmực viết hiệp ước.

Chu Mỵ Nhi ngực phập phồng, con mắt sáng ngời, đôi mắt nhìn mong mỏi, vẻ mặt dịu dàng đó, giống như là giọt nước trên mặt hồ. Nàng quay sang nhìn Trần Tiểu Cửu, trong đầu đầy sự hiếu kỳ, trong thời gian ngắn, vẫn không kiềm chế được niềm vui bất ngờ đó.

Nàng từng vì Phương gia tiến vào ngành đồ cổ mà mất ăn mất ngủ, lại không có cách nào, nhưng hôm nay đây, vấn đề lớn nhất này lại chỉ bằng vài câu nói của Trần Tiểu Cửu, giải quyết một cách kỳ diệu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Càng nghĩ, sự kỳ diệu bên trong, thật khiến người ta không thể tưởng tượng.

Trần Tiểu Cửu thấy Chu Mỵ Nhi vẫn rơi trong trạng thái vui sướng, bộ ngực phập phồng, tản ra xuân ý, hắn không khỏi đắc ý, cười nói:

- Nhị tiểu thư, nàng tỉnh lại đi, nếu nàng không tỉnh lại, ta phải sờ ngực nàng đó.

Khi hắn vừa giơ tay tà ác ra, vừa mới định chạm vào ngực Chu Mỵ Nhi, Chu MỵNhi đột nhiên tỉnh lại, hung hăng đánh vào tay hắn, vẻ mặt vừa tò mò vừa hâm mộ hỏi:

- Tiểu Cửu, ngươi rốt cuộc dùng cách gì, không ngờ có thể đoạt được sản nghiệp đồ cổ của PHương gia, Phương Văn Sơn rất thông minh, sao có thể làm ra chuyện hồ đồ vậy?

Trần Tiểu Cửu nói:

- Nàng cho rằng Chu gia dễ dãi như vậy sao? haha..Nhưng xem raPhương VănSơn lại chiếm được lợi ích lớn.

Chu Mỵ Nhi đảo cặp mắt trắng dã, ra hiệu chưa hiểu hết với câu nói của Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu lại giải thích nói:

- Cách nghĩ của mỗi người không giống nhau, những điều để ý nhất cũng không giống nhau! Ví như Tiểu Cửu ta, vừa mới sắc tâm đại động, muốn chạm vào ngực của Nhị tiểu thư một cái, để giải nỗi khổ tương tư, cho dù bị đánh một cái, đau đớn một chút, nhưng ta, cảm thấy rất đáng! Nhị tiểu thư, nàng hiểu không?

Chu Mỵ Nhi nghe hắn nói như vậy, mặt đỏ lên, chu cái miệng nhỏ nhắn lên, giận dữ nói:

- Tên phóng đãng, nói cái gì mà điên rồ vậy? Hôm nay ngươi coi rẻ ta thì thôi, không ngờ còn động chân động tay với ta, hừ..sau này phải quản giáo ngươi nghiêm ngặt mới được, bằng không, hôm nay ngươi muốn hôn môi ta, ngay mai lại muốn sờ ngực ta, ngày kia còn muốn chung chăn chung gối với ta? Cứ thế mãi, ngươi còn bay lên tới tận trời xanh ư?

- Chung chăn chung gối? Ta còn thật chưa nghĩ tới, Nhị tiểu thư quả nhiên liên tưởng phong phú, Tiểu Cửu bái phục.

Trần Tiểu Cửu vả vào miệng, trở về chỗ cũ nói.

- Tên dâm đãng, ngươi còn muốn ức hiếp ta?

Chu Mỵ Nhi xấu hổ, giơ tay định đánh.

Trần Tiểu Cửu vững vàng nắm lấy tay nàng, lại nhẹ nhàng véo mũi nàng, sâu xa nói:

- Nhị tiểu thư, kì thật có lúc, tiền tài không phải là vạn năng, nàng đừng quá coi trọng nó? Phương Văn Sơn xem trọng nhất không phải là tiền, mà là hư danh, một quầng sáng, những việc này, nói với nàng, nàng cũng không thể hiểu được.

Chu Mỵ Nhi nếu có chút sở ngộ, bộ ngực vì dùng sức nhiều mà thở hổn hển, nàng nháy mắt hỏi lại:

- Tiểu Cửu, vậy ngươi để ý tới nhiều nhất là gì?

Trần Tiểu Cửu tiến lên gần chút, ghé vào tai nàng thổi nhẹ một cái, nói dịu dàng:

- Nhị tiểu thư, ta một không yêu tiền, hai không yêu danh, nhưng để ý nhất chính là nàng.

- A….

Chu Mỵ Nhi nghe thấy Trần Tiểu Cửu nói ra những lời tâm tình khiêu khích như vậy, bên tai nóng ran lên, trái tim xao độngbất an, vội che hai má, xấu hổ cũng không dám nhìn hắn.

Trần Tiểu Cửu thấy nàng bưng kín mặt, nhân cơ hội này lén động vào bộ ngực của nàng, trêu đùa:

- Vừa rồi đánh lén không thành, nàng khiến tay ta đau nhói, lần tay ta sờ lại, xem như hai bên không ai nợ ai.

Chu Mỵ Nhi không thuận mà giơ tay đánh hắn, hắn lại tranh thủ nắm lấy cánh tay ngọc của nàng, nghiêm trang nói:

- Nhị tiểu thư, đừng quấy nữa, những tài tử còn lại cũng không biết việc thương nghị này tốt không, tuy bọn họ không thấy sự mạnh yếu của Phương Văn Sơn, nhưng tích ít thành nhiều, hợp lại nhiều cái tốt cũng sẽ không ít, đi thôi, chúng ta đi thu chút lợi thôi...