Chương 318: Chương 318: Sao có thể trở thành Văn Khúc Tinh?

Phương Văn Sơn sửng sốt lúc lâu, ánh mắt chất phác trừng lên nhìn Trần Tiểu Cửu, bỗng nhiên bùm một tiếng, quỳ sụp xuống trước mặt hắn.

Trần Tiểu Cửu càng sợ hãi hơn, liên tục phất tay nói:

- Ma Tử huynh, huynh muốn dọa ta phải không?

Đột nhiên Phương Văn Sơn hai vai chấn động, không ngờ thấp giọng nức nở đứng dậy,gã quỳ trước mặt Trần Tiểu Cửu, giống như một đứa trẻ túm tay áo của hắn, kinh hãi nói:

- Trần công tử nói thật sao? Thật sự không lừa ta đấy chứ, nếu như Trần công tử nói, ta là Văn Khúc Tinh lâm phàn, huynh.., huynh đúng là cha mẹ tái sinh của ta..

Trần Tiểu Cửu đổ mồ hôi, tên đại Ma Tử huynh! Tabộ dạng ngọc thụ lâm phong, anh tuấn, phóng khoáng, đâu có đắc tội với ngươi, không ngờ dám chửi ta già? Với tuổi tác của ta, ba tuổi kết hôn, bốn tuổi cày cấy, cũng không sinh ra được đứa con lớn như ngươi.

Hắn hoàn toàn không ngờ Phương Văn Sơn sẽ kích động như thế, sự thu hoạch ngoài ý muốn này khiến hắn như nở hoa trong bụng. Vốn dĩ hắn chỉ là muốn mở miệng nói nhỏ, để Phương gia rời bỏ ngành đồ cổ. Còn bây giờ sao? Nếu không phải sư tử mồm lớn, làm sao có thể biểu hiện ra Phương Văn Sơn kích động thế nào với mình?

Hắn vội vàng đỡ Phương Văn Sơn dậy, vẻ mặt thần bí nói:

-Ma Tử huynh, mau đứng dậy, để người ngoài nhìn thấy không hay đâu.

- Ta còn lời muốn nói với huynh, về huynh…, huynh có phải là Văn Khúc Tinh quan không, điều này… điều này vẫn phải xem thành ý của huynh à. Bằng không… một khi ta nhận sai người, lại trở thành trò cười cho đời sau.

Phương Văn Sơn nghe vậy, vội vàng nắm lấy cánh tay Trần TIểu Cửu, nhịp nhàng nói:

- Trần công tử, huynh nói, làm sao mới có thể thể hiện thành ý của ta? Cần ta làm gì? Hừ…chỉ cần Trần công tử có thể thành toàn ta làm Văn Khúc Tinh quân, cho dù là hái trăng trên trời, ta cũng hái xuống cho huynh.

Hai mắt gãsáng lên, ngơ ngác nói.

- Được, Ma Tử huynh có thành ý như vậy, tất nhiên có thể tu thành chính quả.

Trần Tiểu Cửu vỗ vai hắn, thì thầm nói:

- Ma Tử huynh, việc của Phương gia huynh có thể làm chủ không?

- Đương nhiên, ta tuy là buôn bán, không có hứng thú, nhưng ta là con trưởng của Phương gia, tương lai sẽ thừa kế toàn bộ gia tài và sự nghiệp của Phương gia, nếu ta không thể làm chủ, ai dám làm chủ? Lẽ nào lại giống như đại thiếu gia của Chu gia sao?

Phương Văn Sơn ngạo nghễ nói.

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng hung hăng giơ ngón tay giữa lên biểu hiện sự thán phục!

Cái đầu óc này của ngươi, còn dám so với Chu Ngô Năng giả ngu kia sao? Đầu óc của tên giả ngốc đó còn nặng hơn ngươi nhiều lần.

Trần Tiểu Cửu vỗ tay khen ngợi, từ từ nói:

- Như vậy thì tốt! Ma Tử huynh, Phương gia nhà huynh ở Tô Châu có tiền có thế, lướt qua mọi nghề, trong đó cũng đề cập tới ngành đồ cổ, ngành này có chút xung đột với việc kinh doanh của Chu gia, Nhị tiểu thư thân yêu của ta vì việc này mà buồn bực không vui, thực sự không vui cho nên… Text được lấy tại http://truyenfull.vn Phương văn Sơn đầu óc linh hoạt, tỉnh ngộ, vỗ ngực nói:

- Ý của Trần công tử, ta đã hiểu, chỉ là nghề buôn bán đồ cổ thôi…, lại không phải nghề chính của Phương gia, làm hay không làm, không có được mất gì.

Gã nhìn sắc mặt của Trần Tiểu Cửu, cẩn thận cân nhắc.

- Quả nhiên như vậy? Lệnh đường sẽ không phản đối sao?

Trần Tiểu Cửu truy hỏi.

Phương Văn Sơn lại cười nói:

- Ta sao có thể lừa huynh? Trần công tử không biết chứ, người phụ trách ngành đồ cổ lại là tâm phúc của ta.

- Ta là người kế nghiệp tương lai của Phương gia, bảo y làm gì, y sẽ làm vậy! Chút việc nhỏ này, sao có thể làm khó ta. Ta về sẽ bảo y, dừng cái nghành này lại., như vậy Trần công tử vừa lòng chứ?

Trần Tiểu Cửu lắc đầu với gã, vẻ mặt thâm ý, cười nói:

- Không phải vậy, Ma Tử huynh, nếu tất cả đều dừng lại, chẳng phải là sẽ phung phí lắm sao?

- Trần công tử rất chủ ý cao siêu hơn?

Phương Văn Sơn ngạc nhiên nói.

Trần Tiểu Cửu xua tay nói:

- Ma Tử huynh, chỉ cần huynh chuyển nhượng lại cửa hàng và các khách hàng hợp tác kia lại cho Chu gia không phải là tiện cả đôi đường sao? Về mặt tiền bạc…, Ma Tử huynh rất công bằng. Nếu có thể nhượng bộ nhiều hơn cho Chu gia , hihi, vị trí Khúc Văn Tinh của huynh chắc chắn là vững chãi rồi.

Phương Văn Sơn khí phách nói:

- Cái này có đáng gì? Phương Văn Sơn ta không phải là người bụng dạ hẹp hòi, cứ theo ý của Trần công tử mà làm.

Trần Tiểu Cửu thấy gã vì công danh, điều kiện hà khắc như vậy mà cũng đồng ý, trong lòng rất vui, tiến lên vỗ vai gã nói:

- Ma Tử huynh, ta không bao giờ nói dối, nhất ngôn cửu đỉnh, Văn Khúc Tinh quân kế nhiệm, không phải huynh thì còn ai khác.

Phương Văn Sơn nghe vậy, vui mừng, thấy vị trí Văn Khúc Tinh quân dễ dàng có được trong tay như vậy, thật như miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, làm sao có thể rơi trúng đầu mình như vậy?

Đột nhiên gã nghĩ tới điểm then chốt, đỏ mặt tía tai, nói với Trần Tiểu Cửu:

- Trần công tử, chỉ là…chỉ là có một chút khó khăn, e là không dám giấu.

- Việc gì vậy?

Trần Tiểu Cửu hỏi lại.

Phương Văn Sơn gãi đầu nói:

- Trần công tử, nhất định đừng cười ta, ta tuy có chút tài danh, nhưng ánh sáng huỳnh hỏa, không dám tranh phát sáng. Hễ là người Văn khúc tinh quân chuyển thế, tất phải kinh hái tuyệt đẹp, đầy bụng văn chương, mới có thể khiến các tài tử cúi đầu, vui lòng phục tùng.

- Thế nhưng…nhưng Phương Văn Sơn ta tự hỏi không có thông thiên triệt địa như vậy, chỉ có thể, làm sao để mọi người phục tùng? Cho dù ta miễn cưỡng ngồi lên, người khác cũng sẽ nhạo báng ta hữu danh vô thật, đầu cơ trục lợi à.

Gã nói tới đây, vẻ mặt buồn bã.

Trần Tiểu Cửu thấy vậy thầm gật đầu, ngồi trên vị trí Văn Khúc Tinh quân, tựa như ngồi trên đao sắc nhọn, một khi không cẩn thận, sẽ mất mạng như chơi, đâu phải là dễ mà làm được chứ?

Ma Tử huynh à, ngươi vẫn là có chút tự biết mình, không sai, không sai! Trúng điểm này, chúng ta vẫn phải miễn cưỡng có thể làm được bạn bình thường! hừ…nếu muốn kết thâm giao với ta, ngươi vẫn chưa đủ độ đâu.

Trần Tiểu Cửu đảo mắt, cười hì hì nói:

- Ma Tử huynh, còn có đáng gì? Việc này giao cho ta làm, như lấy đồ trong túi, trên tay có văn.

Phương Văn Sơn vui mừng, vội truy hỏi nói:

- Trần côngtử, mau nói ta nghe.

Trần Tiểu Cửu chậm rãi nói:

- Mấu chốt của việc này, chính là làm sao để khiến hàng ngàn hàng vạn người bên trong, trổ hết tài năng, một lần là nổi tiếng. Chỉ cần huynh làm được việc này, sau này không ai dám gây phiền toái cho huynh.

- Làm như thế nào được?

Phương Văn Sơn vội vàng nói.

Trần Tiểu Cửu khó hiểu cười nói:

- Cái này không phải rất đơn giản sao? Cẩn thận nghĩ xem ta làm sao lại có được cái vị trí Văn Khúc Tinh quân này.

Phương Văn Sơn nói:

- Công tử học cứu thiên nhân, cơ trí tuyệt luân, dũng cảm xông vào ngũ quan, lưu danh thiên cổ, sao có thể so sánh với ta?

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, lại nhếch miệng, tiểu tử này, cái khác không được, nhưng bản lĩnh vuốt mông ngựa của ngươi đều vượt qua ta, thật khinh bỉ ngươi.

Hắn vỗ vai Phương Văn Sơn nói:

- Huynh liệu có thể hợp tình hợp lý trở thành người kế nhiệm Văn Khúc tinh quân và khiến chocác tài tử thiên hạ tín phục không, điều quan trọng là ở đây.

- Ta cũng bình thường như Thôi lão tổ, làm trấn động để hội tụ học tài thiên hạ, ra mấy đường vào lại càng thêm khó, chủ đề khiến cho hàng nghìn hàng vạn học sinh đều không giải được, sau đó lại tuyên bố, ai có thể giải được nan đề này, sẽ phong làm Văn Khúc Tinh quân thế hệ mới, huynh xem được không?