Chương 317: Chương 317: Dụ dỗ
  • Gã …gã không ngờ là người của Phương gia ở Tô Châu.

Chu Mỵ Nhi khóe mắt run lên, kinh ngạc trợn mắt há mồm Trần Tiểu Cửu thấy khó hiểu, tò mò nói:

- Nhị tiểu thư, Phương gia Tô Châu là thế nào, lợi hại lắm sao? Sao ta trước giờ chưa từng nghe nàng nói tới nhỉ?

Chu Mỵ Nhivẻ mặt khổ sở, với tên thất học này biện pháp gì cũng không có, nàng lấy tay ngọc ngà ấn đầu hắn, nhỏ giọng nói:

- Phương gia ở Tô Châu là danh gia vọng tộc, thế lực gia tộc rất lớn, không hề dưới Chu gia.

- Ồ? Không ngờ lại lợi hại như vậy?

Trần Tiểu Cửu kinh ngạc, Chu gia ở Hàng châu nổi danh một phương, nhưng đi xuyên qua cái thế giới kia, đứng hàng phú bảng gì đó, vượt qua mười phú bảng trong số hàng trăm cũng không đủ.

Nhưng đột nhiên lại có thêm một Phương gia, không ngờ cũng lợi hại như vậy! Lẽ nào, phú hào này đều là trên trời rơi xuống?

Chu Mỵ Nhithấy Trần Tiểu Cửu vẻ mặt mơ màng, lại ai oán nói một tiếng: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m - Hơn nữa, còn có một việc rất tàn khốc, Phương gia ỷ vào mình có gia tài lớn, lại có học, đã từng bước tiến vào ngành đồ cổ, giờ đã bày binh bố trận, ở quanh Tô Châu mở ra rất nhiều cửa hàng đồ cổ.

Trần Tiểu Cửu nghe câu đấy, xoa tay truy hỏi nói:

- Kinh doanh thế nào? Có thể khởi sắc không?

Chu Mỵ Nhi buồn bã nói:

- Phương gia thâm căn cố đế ở Tô Châu, một nhà độc tài, mọi mặt đều có quan hệ, vận chuyển, tự nhiên rất có sắc.

- Bây giờ thì thấy, ngành đồ cổ tuy không phải là ngành chính của Phương gia, nhưng lại kinh doanh phát đạt hơn hẳn, tiềm lực rất lớn, thời gian dài, ắt sẽ là địch thủ lớn của chu gia.

- À, hóa ra vậy.

Trần Tiểu Cửu hiểu ra, suy nghĩ một lúc lâu, đảo mắt nhìn, cười đểu nói :

- Nhị tiểu thư, ta có một kế hoạch nhỏ, khiến cho Phương gia họ phải từ bỏ cái ngành đồ cổ đó, nàng tin không ?

Chu Mỵ Nhikinh ngạc, đánh Trần Tiểu Cửu một cái, rồi lại lấy tay xoa trán hắn, nghi ngờ nói:

- Tiểu Cửu, đâu có dễ như vậy, ngươi quá hưng phấn rồi, điên rồi sao?

Trần Tiểu Cửu bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng chơi đùa, đặt lên miệng hôn nhẹ một cái, nhỏ giọng nói:

- Nhị tiểu thư, chúng ta đánh cược một trận, ta nếu có thể nói được làm được, nhất định tìm một chỗ không người, nàng để ta hôn lên môi nàng nhé, được không?

- Tên phóng đãng, ngươi nói lời điên cuồng gì vậy? Việc đê tiện như vậy ngươi cũng có thể nghĩ ra, quả thực xấu quá… Chu Mỵ Nhihung hăng véo tai hắn, gắt giọng nói:

- Hừ.., bổn tiểu thư bây giờ lệnh cho ngươi, việc này phải làm cho ta vô điều kiện, nếu không, gia pháp trừng trị, đánh cho cái mông ngươi bán sống bán chết.

Trần Tiểu Cửu bĩu môi nói:

- Thôi đi thôi đi, ai bảo ta một lòng say mê Nhị tiểu thư cơ chứ! Cho dù không cho ta hôn môi, ta cũng vẫn trung thành vô điều kiện với nàng.

Chu Mỵ Nhiphong tình vạn chủng lườm hắn một cái:

- Tiểu Cửu, nếu ngươi có thể làm được việc này, tuy không thể hôn…hôn môi, nhưng bổn tiểu thư cũng sẽ cho ngươi một bất ngờ, chỉ e ngươi ăn nói ngông cuồng, lại không thu hoạch được gì.

Cô nàng này dám nghi ngờ năng lực của Tiểu Cửu sao? hừ…một lát nữa sẽ cho nàng thấy sở trường của Cửu ca ta.

- Nhị tiểu thư, nàng đi trước hàn huyên với đám người nhàn hạ kia đi, đừng lạnh nhạt với bọn họ, đợi ta thu phục Ma Tử huynh.

Trần Tiểu Cửu đẩy bả vai gầy yếu của Chu Mỵ Nhi , cười hì hì nói.

- Ma Tử kia…không… Phương công tử kia, huynh tới đây! Vốn Văn Khúc Tinh quân có chuyện muốn thương lượng với huynh!

Trần Tiểu Cửu ho nhẹmột tiếng nói.

Phương Văn Sơn nghe vậy, được sủng ái mà lo sợ, vui vẻ chạy tới, vẻ mặt oán giận:

- Trần công tử, huynh đừng khách khí, đây cứ gọi ta là Ma Tử huynh, như thế nghe thân thiết hơn.

Trần Tiểu Cửu đổ mồ hôi, chậc chậc…, Ma Tử huynh này thật là, là có khiếu của con cháu đại gia.

Hắn dùng sức vỗ vàovai Phương Văn Sơn, nói:

- MaTử huynh, ta thấy huynh là một nhân tài, hào phóng tự nhiên, cơ trí tuyệt luân, không ai có thể sánh bằng.

- Trần công tử, huynh rút cuộc muốn nói gì?

Ma Tử huynh nghi ngờ hỏi.

Trần Tiểu Cửu thử hỏi dò nói:

- Không biết huynh có hứng thú với Văn Khúc Tinh quân không?

Phương Văn Sơn nghe thấy vậy, đôi mắt nhỏ đảo liên tục, chau mày, trong mắt toát lên ánh sao, một chút vui vẻ lóe qua. Gãgãi gãi đầu, vẻ mặt mơ màng nói:

- Trần công tử huynh nói như vậy, ta có chút nghe không hiểu.

Tiểu tử này, còn dám giả ngây giả ngô với ta, Trần Tiểu Cửu thất vọng phất tay áo, lạnh lùng nói:

- Ờ, nếu Ma Tử huynh nghe không hiểu, vậy thì coi như tự ta đa tình… Nói xong, liền giả bộ tức giận, phẩy tay áo bỏ đi.

- Trần công tử, huynh đừng tức giận.

Phương Văn Sơn liền ôm lấy cánh tay của hắn, đầy sự kích động và áy náy nói:

- Ta hiểu lời của huynh, không dám nghĩ mà thôi..

Gã nói xong, trong mắt lại như toát ra một ánh hào quang.

Trần Tiểu Cửu nhìn ra sự tham lam trong mắt gã, trong lòng vui sướng, lại từng bước hướng dẫn nói:

- Ma Tử huynh à, đời người có hạn, thời gian trôi qua rất nhanh, tiền tài là vật ngoài thân, sống không mang đến, chết không mang theo, thứ duy nhất có thể khiến người đời nhớ tới chính là hai chữ "thanh danh".

Phương Văn Sơn nghe vậy, gật đầu liên tục nói:

- Trần công tử thật nói đúng lòng ta, Phương gia ta tuy giàu có một phương, nhưng ta có liên quan gì đâu? Ta chỉ là một trưởng công tử không có tiếng tăm gì của Phương gia, nếu không thể đỗ đạt khoa cử, thì chỉ có thể từng bước làm một ông giàu có ăn chơi cả đời mà thôi.

- Sau khi ta chết, ai còn biết Phươnggia từng có một thư sinh tên là Phương Văn Sơn nữa? Trái lại Trần công tử, VănKhúc tinh lâm phàm, oai hùng anh phát, tài văn chương xuất chúng, là trung mẫu trong lòng mọi người, cho dù mọc cánh thành tiên, cũng được mấy trăm năm, cũng sẽ dược mọi người say sưa nhắc tới. Còn ta, Phương Văn Sơn này, nhất định chỉ có thể là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi.

Trong giọng nói, đầy vẻ đau thương.

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng rất vui mừng. Ma Tử huynh này, đối với hai chữ công danh lại xem trọng như vậy, vừa khéo có tác dụng với ta.

Hắn kéo Phương Văn Sơn lại gần chút, nhỏ giọng thần bí nói:

- Ma Tử huynh, ta huynh mới gặp đã thân, thậm chí có duyên, ta nói với huynh đệ một câu thế này, huynh muốn nghe không?

Phương Văn Sơn nghe vậy, vẻ mặt kinh ngạc, vội bĩu môi nói:

- Muốn! Muốn chứ! Trần Công Tử Văn Khúc Tinh lâm phàm, có thể được nghe lời vàng ngọc của công tử, thực là may mắn lớn của đời ta. Công tử, xin cứ nói đi! Ta rửa tai lắng nghe.

Trần Tiểu Cửu được gã nịnh bợ thư thái cả người, Hắn vẻ mặt thần bí ghé vào lỗ tai nói:

- Vừa rồi ta cũng nói rồi, trong mơ Thôi lão tổ phó thác cho ta, không phải là để ta kế nhiệm Văn Khúc tinh quan đó sao? hừ hừ…, ta thấy Ma Tử huynh hình dáng anh tuấn, đầu óc phi phàm, một thân chính khí, nhất định không phải người thường, rất có khả năng kế nhiệm Văn Khúc tinh quan.

Phương Văn Sơn nghe nói vậy, như bị huyền lôi hung hăng bổ một nhát, toàn thân cứng đờ, chết lặng, vẻ mặt ngẩn đi Vẻ mặt như thế, khiến Trần Tiểu Cửu vô cùng sợ, hắn lùi mấy bước, nơm nớp lo sợ nói:

- Ma Tử huynh, lẽ nào huynh mắc bệnh tâm thần?