Chương 311: Chương 311: Không trong sáng

Các tài tử giai nhân cũng cao giọng quát lớn, nhất thời không khí náo nhiệt hẳn lên.

Chu Mỵ Nhi thân thể mềm mại, tựa vào bờ vai rộng lớn của Trần Tiểu Cửu, nhắm mắt, đôi lông mi dài run nhẹ, lộ rõ trái tim đang giãy dụa kịch liệt.

Trong tai nàng nghe thấy tiếng hô lớn của các tài tử, trong lòng run lên, thầm nghĩ, thôi rồi, vì sự nghiệp của Chu gia, ta đánh chấp nhận bất cứ giá nào.

Nàng hé môi cười, nhìn lén Trần Tiểu Cửu, thấp giọng dịu dàng nói:

- Tên dâm đãng, chúng ta hôn…hôn môi nhé.

Trần Tiểu Cửu nghe được lời này, mở cờ trong bụng, cô nàng này rút cuộc đã khuất phục sự dâm uy của ta.

Hắn nhìn dáng vẻ mềm mại của Chu Mỵ Nhi, sự phong tình này, hấp dẫn vô cùng, không nhịn nổi đùa nói:

- Nhị tiểu thư, nàng nói gì cơ? Ta chưa nghe rõ.

Chu Mỵ Nhi gắt giọng:

- Ngươi thật là xấu, ta vừa nói, chúng ta…chúng ta hôn môi nhé.

Nàng lặp lại lần nữa, hai tay buông xuống, hai má hồng hào như hai trái táo.

Nàng muốn hôn Tiểu Cửu ta, ta lại không hôn đấy.

Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói:

- Nhị tiểu thư, nàng nói gì cơ, lẽ nào nàng thật sự muốn hôn ta? Nàng biết ta là người đứng đắn, vẫn còn trong trắng, dối với việc lớn như hôn này không quen lắm, ngộ nhỡ không hôn tốt, cắn phải môi Nhị tiểu thư, hoặc là làm bị thương lưỡi nàng, vậy thì làm sao?

Chu Mỵ Nhi nghe hắn nói lưu manh như vậy, lại cắn môi, làm bị thương lưỡi, nàng xấu hổ đến đấm vào vai hắn một cái, giận dữ nói:

- Đồ xấu xa, ngươi coi ta không biết ngươi đã từng làm những việc xấu xa gì hay sao? Còn nói cái gì mà chưa từng hôn, ngươi và con nha đầu đáng chết Song nhi không biết đã diễn luyện bao nhiêu lần rồi, không ngờ còn giả bộ tinh khiết, thật là chết cười.

Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói:

- Nhị tiểu thư, tuy ta sờ này sờ nọ nàng, nhưng ta thực sự rất trong sáng, trước giờ chưa từng nghĩ muốn hôn nàng, làm việc thẹn thùng như vậy.

Chu Mỵ Nhi thẹn thùng chỉ vào trán hắn, giận dữ nói:

- Tên dâm đãng, ngươi đang nghĩ cái gì vậy, trong lòng ngươi hiểu rõ, hừ…, mồm ngươi cứ phải coi rẻ ta mới cam tâm à, bây giờ bọn họ bắt chúng ta phải hôn, trong lòng ngươi nhất định vô cùng vui sướng! Lúc này còn giả bộ khó xử, thật đáng cười.

Tiểu nữ này, thật thông minh, nhìn qua đã biết ý đồ của mình.

Trần Tiểu Cửu cười hì hì nắm lấy tay nàng, thổi khẽ vào cái mũi nhỏ của nàng, trên mặt mang theo chút ôn tồn nói:

- Nhị tiểu thư, ta thừa nhận ta hư, ta là kẻ dâm đãng, trong lòng rất muốn hôn môi nàng.

- Chỉ là…chỉ là nhiều người như vậy, chúng ta hôn thật sao, đối với thanh danh sau này của Nhị tiểu thư có thể có ảnh hưởng, nàng thật không để ý sao?

Chu Mỵ Nhi nghe hắn nói rất chân tình, dựa vào vai hắn ai oán nói một tiếng:

- Vậycòn có thể làm thế nào nữa? Tình thế bắt buộc, không có cách nào khác, Chu Mỵ Nhi ta đâu thể so sánh với cơ nghiệp của Chu gia chứ?

- Nếu để ta chọn, Nhị tiểu thư trong lòng ta là quan trọng nhất!

Trần Tiểu Cửu nịnh nọt nói Chu Mỵ Nhi nghe lời nói này, trong lòng thấy rất ấm áp, liếc nhìn hắn nói:

- Ngươi vẫn xem như có chút lương tâm, không uổng sự chiếu cố của ta với ngươi, chỉ là trong lòng ta, gia nghiệp của Chu gia là tất cả, sự được mất của cá nhân ta đáng gì chứ! Hơn nữa.., hai chúng ta đã như vậy, ta còn để ý hôn môi sao?

Chu Mỵ Nhi nói tới đây, trên mặt cổ đều đỏ ửng, dường như đang rất xấu hổ.

Làm sao? hai chúng ta rốt cuộc là thế nào? Trần Tiểu Cửu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nhị tiểu thư, đầy tò mò nói:

- Nhị tiểu thư, nàng đừng nghĩ oan uổng cho ta, ta với nàng là trong sạch, không có chút mảy may tơ hào, nàng không thể tùy tiện vu oan cho ta, khiến ta phải có trách nhiệm với nàng.

- Phỉ nhổ… Chu Mỵ Nhi đánh hắn một cái, giận dữ nói:

- Ngươi trong sạch với ta lúc nào? Ngươi còn không sợ đứt lưỡi sao?

- Ngươi nắm tay ta, ôm eo ta, còn làm trò với ta, ta đã thành quen, tự động xem nhẹ. Bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi từng ngủ trên giường của ta chưa? Từng đắp chăn của ta chưa? Ngươi có mặc quần áo hay không, làm càn trên người ta, còn sờ…sờ ngực của ta không?

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, cô nàng này, trí nhớ cũng rất giỏi, những việc Trần Chi làm không hề quên chuyện gì.

Hắn ngượng ngùng cười nói:

- Nhị tiểu thư, đó chỉ là trùng hợp, trùng hợp nàng hiểu không? Hơn nữa lần đó tuy ta sờ ngực nàng, nhưng nàng cũng nhìn thấy hết cơ thể ta, còn suýt nữa đánh ta sống dở chết dở, cũng ta coi như không ai nợ ai.

- Còn già mồm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn Chu Mỵ Nhi giận dữ nói:

- Bất luận thế nào, đều là ta thiệt thòi rất nhiều.

Trần Tiểu Cửu nói:

- Nhị tiểu thư, những việc đó tuy từng xảy ra, nhưng có trời biết đất biết, ta biết nàng biết, hai chúng ta không ai nói ra, thì ai có thể biết chứ, nàng lo cái đó làm gì ?

- Nhưng hôm nay hôn môi thật không giống, nàng muốn chúng ta hôn nhau, Nhị tiểu thư nếu muốn lập gia đình, thì khó.

Nói tới đây, Trần Tiểu Cửu không ngờ lộ ra vẻ mặt vui sướng của người gặp họa.

Chu Mỵ Nhi liếc nhìn hắn:

- Ta làm việc xấu xa này với ngươi, ta còn không trong sáng như vậy, tuy người khác không biết, nhưng trong lòng ta có khúc mắc, hôm nay sau khi chúng ta hôn môi, thanh danh của ta coi như là bị mất hoàn toàn.

- Đợi ta xử lý mọi việc lớn nhỏ của Chu gia xong, lại giải quyết thêm một bí mật của Chu gia, tìm cơ hội giao tất cả cho đại ca ta, ta…, ta tìm một cái chùa xuất gia làm ni cô, từ nay về sau, làm bạn cùng ánh đèncổ phật, sống tới cuối đời.

Trần Tiểu Cửu nghe nàng nói bi thương như vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Nàng và ta hôn nhau, từ nay về sau lại là người của Trần Tiểu Cửu này, ai dám động vào nàng, ta sẽ liều mạng với kẻ đó.

Xuất gia? Hừ..nghĩ rất hay, nàng đến một cái chùa nào đó xuất gia, ta sẽ đập cái chùa đó đi, để nàng xuất gia cũng không xuất được, chỉ có ngoan ngoan gả cho ta mới là con đường cuối cùng.

Đây là lời trong lòng hắn, không phải thời điểm cuối cùng, thì sẽ không chủ động bày tỏ.

Bàn tay to của hắn lén ôm vòng eo mềm mại của Chu Mị Nhi, tùy ý vuốt ve, cười nói:

- Nhị tiểu thư, nàng không ngờ lại muốn xuất gia, vậy thì ta không nỡ đâu.

Chu Mỵ Nhi nghe vậy, trong lòng vui mừng, nhướn mày nói:

- Hoa ngôn xảo ngữ, ngươi không nỡ thì làm sao, ta xuất gia đã định rồi! Đỡ phải thấy ngươi mà phiền lòng.

Trần Tiểu Cửu tà ác nói:

- Nàng muốn vứt bỏ ta, đâu dễ vậy chứ! Hừ.., Nhị tiểu thư tới xuất gia ở chùa nào, ta sẽ làm một cái miếu đối diện ở cái chùa đó. Các ni cô khác, ta sẽ cho họ bạc, để các nàng hoàn tục, tìm một tiểu hòa thượng cưới, đỡ phải chướng mắt.

- Sau đó thì sao? sao đó thế nào?

Chu Mỵ Nhi mở to mắt long lanh, rất tò mò.

Trần Tiểu Cửu mặc sức tưởng tượng nói:

- Hai ta ban ngày thì ngồi thiền, buổi tối thì ngồi trong thiện phòng thảo luận phật hiệu, nghiên cứu một chút thần cơ ảo diệu sắc là không, không lại là sắc