Chu Mỵ Nhi nghe hắn nói những lời đáng khinh như vậy, tức giận dở khóc dở cười, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng đấm vào vai Trần Tiểu Cửu, oán trách nói:
- Kẻ dâm đãng, chỉ cần ngươi có thể nghĩ ra chủ ý tà ác như vậy, ngươi nếu dám làm như vậy, Phật tổ sẽ trị tội ngươi.
Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói:
- Nàng sợ gì? Vị Phật Di Lặc trong chùa kia không phải không có người dâng hương sao? Chúng ta mời ông ta tới, đặt ở thiền đường nuôi dưỡng.
- Đây là cớ gì, ta lại không hiểu.
Chu Mỵ Nhi ngạc nhiên nói.
Trần Tiểu Cửu cười đểu nói:
- Có câu nói là, Phật Di Lặc bụng lớn có thể tha thứ, những việc khó dễ trong thiên hạ. Hai chúng ta nếu là thảo luận thiên cơ sắc trong thiền đường, nếu không khéo chạm vào lửa, làm thần linh tức giận, có Phật Di Lặc mắt nhắm mắt mở, sẽ hộ giá cho chúng ta, còn sợ gì nữa chứ.
Chu Mỵ Nhi bị hắn đùa cợt đến cười nắc nẻ, sự hậm hực vừa rồi đã cho qua, trong đầu lại nghĩ tới cảnh tượng lần đầu nàng và Trần Tiểu Cửu gặp nhau ở chốn cực lạc kia, không khỏi cảm động vô cùng.
Nàng thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn đôi mắt Trần Tiểu Cửu, ai oán nói:
- Tiểu Cửu, nếu cuộc đời này ta không quen ngươi, thì cả đời sẽ giảm bớt đi bao nhiêu là phiền não.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, khóe miệng như nói:
- Nhị tiểu thư kiếp này quen ta, cuộc đời có bao nhiêu là niềm vui Chu Mỵ Nhi nghe vậy, cơ thể run lên, có chút sở ngộ.
Đột nhiên nghe thấy thư sinh mặt rỗ cao giọng hô:
- Hai người ở đó nói chuyện gì vậy, mau hôn nhau đi, chúng ta không đợi được nữa rồi.
Trần Tiểu Cửu nhìn Chu Mị Nhi, cười xấu xa nói:
- Nhị tiểu thư, chúng ta thực sự phải hôn sao?
Chu Mỵ Nhi nhẹ đấm một cái vào ngực hắn, nâng tay lên, mặt hơi đỏ, đón Trần Tiểu Cửu, đôi mắt nhắm lại, lông mi dài khẽ run, tất cả nói rõ sự khẩn trưởng và hồi hộp trong lòng nàng.
Trần Tiểu cửu kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lúc này không đành lòng hạ miệng - Nhị tiểu thư… Chu Mỵ Nhi nghe tiếng gọi, nhẹ nhàng nhăn hàng mi lại, dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu, ngươi hôn đi, ngươi muốn hôn chỗ nào, thì hôn chỗ đó, ta sẽ không trách ngươi đâu, chỉ là...chỉ là ngươi dịu dàng một chút.
- Nhị tiểu thư… Trần Tiểu Cửu dịu dàng ôm lấy eo thon nhỏ của nàng, thăm dò nói, miệng rộng bao lấy bờ môi anh đào mềm mại của Chu Mị Nhi.
Chu Mỵ Nhi cảm nhận được sự nhiệt tình của Trần Tiểu Cửu, ừm một tiếng, thân thể mềm mại lấy lại sự cân bằng, đôi tay ngọc ngà không khỏi ôm lấy cổ hắn.
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng nhấm nháp đôi môi ngọt ngào của nàng, lòng ngứa ngày, thè lưỡi thăm dò khoang miệng của Chu Mị Nhi.
Chu Mỵ Nhi vẻ mặt căng thẳng, cắn chặt hàm răng, ngăn cản sự xâm nhập của Trần Tiểu Cửu.
- Nhị tiểu thư… Trần Tiểu Cửu trì hoãn gọi một tiếng.
Chỉ là một tiếng này, khiến Chu Mỵ Nhi mất đi lí trí. Cơ thể nàng truyền tới một sự khoái cảm, trong đầu tràn đầy hưng phấn và sự ngọt ngào, hàm răng đang cắn chặt kia cũng thả lỏng ra, để lại cho Trần Tiểu Cửu một cơ hội tấn công tuyệt hảo.
Hắn gắt gao ôm lấy vòng eo của Chu Mị Nhi, đầu lưỡi linh hoạt nhân cơ hội hàm răng Chu Mỵ Nhi mở ra, nhẹ nhàng như lưỡi rắn khéo léo chui vào bên trong khoang miệng của Chu Mị Nhi, tùy ý cướp lấy hương thơm và chất lỏng trong nàng.
Chu Mỵ Nhi chưa từng biết được sự ngọt ngào như vậy, trong lúc mê tình, không khỏi gắt gao ôm lấy thân hình nóng bỏng của Trần Tiểu Cửu, trong miệng phát ra tiếng "ừ", cơ thể run lên, dần dần trở nên nóng ran.
Đầu lưỡi linh hoạt của Trần Tiểu Cửu quay chung quanh khoang miệng của nàng lật đi lật lại, cuối cùng cũng buông tha cái bí mật vừa tìm được, dùng đầu lưỡi huých nhẹ vào đầu lưỡi Chu Mị Nhi, đầu lưỡi của Chu Mỵ Nhi tựa như con thỏ nhỏ kích động, nhẹ nhàng, Trần Tiểu Cửu lại lần nữa thò đầu lưỡi, dịu dàng hòa quện với hương thơm trên đầu lưỡi ngọt ngào của Chu Mị Nhi.
Hai ngươi cứ như vậy như ở chỗ không người trình diễn màn hôn môinóng bỏngtrước mặt các tài tử giai nhân.
Nụ hôn này, sự ấm áp của nụ hôn, hôn đến ngọt ngào, hôn quên hết mọi sự phức tạp và bàng hoàng trên trần thế.
Các tài tử giai nhân vây quanh đều say mê trong đó, cơ thể cũng nóng dần lên, có những cô nàng mẫn cảm cũng cảm động lây, thậm trí phát ra tiếng ừ nhẹ, đôi tay nhỏ sờ đi sờ lại trên ngực mình.
Thư sinh mặt rỗ xem lâu thật lâu, đột nhiên vỗ tay dẫn đầu! Sau đó các tài tử giai nhân xem ồn nào cũng tỉnh ngộ lại, nhắm mắt đi theo sau thét to.
Chu Mỵ Nhi nghe thấy những tiếng vỗ tay, sự thanh minh kia tự đáy lòng cuối cùng nghênh đón ánh rạng đông, nàng cố nén lửa nóng và tê dại trong lòng, cố gắng đẩy cơ thể Trần Tiểu Cửu ra, mặt thẹn thùng như tranh, giống như mộng như lan, khiến người ta rất trìu mến.
Trần Tiểu Cửu thầm kêu đáng tiếc, tên mặt rỗ kia, xem trò thì xem trò, vỗ tay làm gì? Thật phá hoại chuyện tốt của ta.
Hắn liếm môi, nhẹ nhàng ngửi một chút, cười hì hì nói với Chu Mị Nhi:
- Nhị tiểu thư, chậc..thơm quá.
- Tiểu Cửu, ngươi đừng nói, mất mặt chết đi được… Chu Mỵ Nhi nhắm mắt lâu không dám mở mắt, kéo áo hắn nhẹ nhàng nói:
- Ngươi hỏi đám thư sinh này, như vậy có phải gọi là hôn môi không, nếu còn không được, vậy thì…chúng ta thử lại lần nữa.
Cô nàng này, nhất định là nghiện hôn rồi, bằng không làm sao có thể nói ra những lời đáng khinh như vậy.
Trên mặt hắn đầy nụ cười thỏa mãn, quay người nói với mọi người:
- Chư vị tài tử giai nhân, vừa rồi mọi người nhìn rõ ràng, Nhị tiểu thư nhà ta vì muốn để các vị tin vào sự trung trinh trong tinh yêu của chúng ta, dứt khoát phải ném vào sự ngượng ngùng của thiếu nữ, trước mặt mọi người, kịch liệt hôn Trần Tiểu Cửu ta. Sự chấp nhất đối với tình yêu này, đối với sự nghiệp của Chu gia, các vị đều đã tận mắt chứng kiến.
Trần Tiểu Cửu cất cao giọng, đột nhiên đặt câu hỏi nói:
- Bây giờ ta xin hỏi các vị tài nữ, sự dũng cảm, đảm lượng và chấp nhất của Nhị tiểu thư nhà ta, các vị có làm được không? Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn Các tài nữ nghe vậy, suy nghĩ lúc lâu, đều lắc đầu.
Trần Tiểu Cửu lại dứt khoát nói:
- Chư vị tài nữ, các vị đều là đọc đủ thứ sách, kiêu nữ của trời, ngay cả các vị đều không làm được, Nhị tiểu thư nhà ta không chỉ làm được, mà còn làm rất oanh liệt, các vị nói xem, Nhị tiểu thư nhà ta có thể được xưng là kỳ nữ thiên cổ không?
Các cô nghe vậy, vẻ mặt ngẩn ra, như thoáng chút suy nghĩ.
Thư sinh mặt rỗ cảm thán, buồnbã nói:
- Trần công tử, việc này, ta đối với sự trung trinh của Nhị tiểu thư, không còn nghi ngờ nữa, đối với việc nàng vì cơ nghiệp của gia tộc, không tiếcvứt bỏ sự ngượng ngùng của người phụ nữ, càng cảm thấy khâm phục. Chu nhị tiểu thư, thực sự xứng danh thiên cổ kỳ nữ.
Các tài tử thư sinh kia nghe vậy gật đầu lia lịa, trầm trồ khen ngợi.
Chu Mỵ Nhi nhắm mắt, nghe những lời khen ngợi của mọi người, trong lòng như có một tảng đá lớn rơi xuống, nàng yếu đuối dựa vào vai Trần Tiểu Cửu, buồn bã nói:
- Lần này được, Chu Mỵ Nhi ta chỉ e không dám gặp ai nữa, xấu hổ chết đi được.
Trần Tiểu Cửu tiếp lời nói:
- Nhị tiểu thư, sao hóa giải được nguy nan, nàng ngược lại lại đa sầu đa cảm vậy.