Chu Mỵ Nhixấu hổ đỏ bừng mặt, giống như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ, lúc này nàng không hề có phong thái của một người phụ nữ mạnh mẽ, xua tay lia lịa với các thư sinh giai nhân, dịu dàng nói:
- Chư vị tài tử giai nhân, các vị đừng...dừng ép ta, ta...ta không phải như vậy...không phải người như vậy! Ta không thể cùng hắn cái đó... cái đó...
Trong lòng Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, cô nàng ơi là cô nàng, nàng không phải người như vậy, nhưng ta lại là người như vậy, hôm nay Tiểu Cửu ta nhất định phải trước mặt tất cả mọi người, nhấm nháp bờ môi anh đào mềm mại thơm ngào ngạt của nàng Hắn giả bộ vô cùng không muốn liên tục xua tay với mọi người nói:
- Ý tốt của chư vi tài tử, Tiểu Cửu xin nhận. Nhưng Nhị tiểu thư nhà ta là một con gái nhà ngoan ngoãn, cho dù có lòng, nhưng đâu dám trước mặt mọi người làm việc đó với Tiểu Cửu, mọi người vẫn là đừng làm khó nàng.
Nghệ thuật ngôn ngữ của hắn vô cùng điêu luyện, tuy ngoài mặt là cự tuyệt nhưng đột nhiên nói rõ Nhị tiểu thư không phải không muốn, chỉ là không dám mà thôi.
Thư sinh mặt rõ nghe vậy, đột nhiên trở lên thông minh, gã bắt được ý trong lời nói của Trần tiểu Cửu, gây sự nói:
- Chu nhị tiểu thư quản lý Chu gia nhiều năm, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, mọi người đều biết, làm sao lại có hai chữ "không dám" chứ? Hừ…, chẳng lẽ là Chu nhị tiểu thư xem thường chư vị bọn ta đây? Hay là tình yêu của cô và Tiểu Cửu, vốn chỉ là lời nói dối?
Chu Mị Nhị vừa nghe, trong lòng thầm kêu việc lớn không thành.
Thằng nhãi này, ngôn ngữ sắc bén, trong lời nói đề cao quan điểm, không ngờ lại thăng hoaviệc này thành mức độ coi thường bọn họ, đây thế nào mới là tốt?
Trong lòng Trần Tiểu Cửu lén cười, Ma Tử huynh đệ, tên mặt rỗ nhà ngươi quả nhiên là ếch ngồi đáy giếng, tận dụng mọi thứ cao thủ. Không thể, Văn Khúc Tinh quan hạ giới, không phải ngươi thì còn ai.
Hắn lén đụng vào bả vai gầy của Chu Mỵ Nhi , giả bộ khó xử nói:
- Nhị tiểu thư, việc này tuyệt đối không thể phớt lờ. Chúng ta gánh vác không nổi tội danh dolũ thư sinh chó má này đưa ra đâu.
Nhị tiểu thư u oán thở dài một hơi.
Trần Tiểu Cửu tiếp tục hù dọa nói:
- Bậc cha chú của bọn họ phần lớn đều là các phú thương, đắc tội với bọn họ, sẽ khiến cho việc kinh doanh của Chu gia trở nên khó khăn. Ta bây giờ tâm hoảng ý loạn, không có biện pháp gì, nhị tiểu thư, nàng…nàng có chủ ý gì hay không, Tiểu Cửu rửa tai lắng nghe.
Chu Mỵ Nhimặt như lửa, vội đến mức như muốn khóc lên, nàng hung hăng nhìn Trần Tiểu Cửu, gắt giọng nói:
- Ta..ta nào có chủ ý gì hay? Đây đều là chủ ý thối của ngươi vừa rồi nghĩ ra, bây giờ được, lợn lành thành lợn què, ngươi…ngươi xấu tệ… Thư sinh mặt rỗ thấy hai bọn họ không có hành động gì, tiến lên bức bách nói:
- Làm sao? Chu nhị tiểu thư, cô thật không coi thư sinh chúng ta ra gì sao? Hay có lẽ cô đang lừa bọn ta, tình yêu giữa cô và Trần công tử hoàn toàn là bịa đặt sao? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Chu Mỵ Nhinghe vậy, vẻ mặt căng thẳng xua tay lia lịa nói:
- Không có…Tiểu Cửu vừa rồi nói là thật, không hề lừa mọi người! Hơn nữa, trong lòng ta cũng muốn làm bạn với các vị, tuyệt không có tâm tư lạnh nhạt với các vị.
- Vậy các người còn đợi gì nữa.
Thư sinh mặt rỗ cười lớn, dẫn theo hơn trăm người hô to:
- Hôn một cái…hôn một cái… Trần Tiểu Cửu khó xử nhìn Chu Mỵ Nhi , thở dài nói:
- Nhị tiểu thư, làm …làm thế nào?
Chu Mỵ Nhinhìn đám người điên cuồng, cắn môi, nhìn Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Thôi rồi, lợi dụng kẻ dâm đãngngươi, bằng không…ngươi…ngươi hôn ta một cái đi, để cho họ chết luôn.
Trần Tiểu Cửu như mở cờ trong bụng, cô nàng này, dễ như vậy đã đồng ý rồi? Thật là vui sướng.
Chu Mỵ Nhidịu dàng nói:
- Nhưng ngươi chỉ dược hôn trán ta thôi, không thể thừa cơ hôn những chỗ khác của ta, chỉ hôn một cái, không được hôn nhiều… Trán à? Hôn trán thì có vị gì chứ, cứng rắn. Còn chỉ có thể hôn một lần?
Cô nàng này, hôn một lần, cũng quá keo kiệt, bọn họ hết hi vọng, nhưng Tiểu Cửu ta còn không hết hi vọng.
Nếu ta không nhấm nháp được sự ngọt ngào của cái miệng nàng, sao có thể từ bỏ ý đồ chứ?
- Cũng được, nếu như vậy, Tiểu Cửu đành làm càn.
Trần Tiểu Cửu đảo mắt, tiến lên, hời hợt hôn một cái lên trán Chu Mỵ Nhi , tốc độ rất nhanh, nhẹ như lông hồng, thời gian qua nhanh.
Các tài tử không nhìn thấy rõ, Trần Tiểu Cửu liền đã hoàn thành động tác vĩ đại này.
Trong hội trường nhất thời không hề có tiếng động.
Thư sinh mặt rỗ ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Cái hôn này…hôn xong rồi sao?
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:
-Đúng vậy, các vị cũng nhìn thấy rõ, ta đã hôn một cái lên trái Nhị tiểu thư nhà ta, hẳn đã khiến các vị mở rộng tầm mắt rồi?
Mở rộng tầm mắt? Mở rộng cái rắm ấy. Trước mắt chúng ta, chẳng nhìn thấy gì cả, các người đã hôn xong rồi?
Thư sinh mặt rỗ khoát tay chặn lại, nói với các vị tài tử:
- Các vị vừa rồi có nhìn thấy Trần công tử hôn Chu nhị tiểu thư không?
- Không thấy.
Mọi người đồng thanh trả lời.
Thư sinh mặt rỗ lại đắc ý nói với Trần Tiểu Cửu:
- Bọn ta chưa nhìn thấy, không thể tính, các người làm lại đi.
Chu Mỵ Nhivẻ mặt oan ức nói:
- Làm lại sao? Cái này…cái này không được… - Sao không được?
Thư sinh mặt rỗ tiến lên nói:
- Dám lừa gạt bọn ta, bọn ta ắt phải trừng phạt các người.
- Trừng phạt? Trừng phạt gì?
Chu Mỵ Nhinháy mắt, kích động nói.
Thư sinh mặt rỗ trở lại đám đông châu đầu, rồi quay người ra, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chư vị tài tử nhất trí, các người phải hôn môi, còn phải hôn trong vòng đốt cháy nửa nén nhang. Nếu các người không đồng ý, thì chính là coi thường bọn ta, nếu như vậy, hừ…, Chu nhị tiểu thư đương nhiên rõ hậu quả sẽ thế nào.
Chu Mỵ Nhinghe nói hôn môi, trong đầu kinh hãi, chút nữa thì hôn mê.
Trần Tiểu Cửu thấy thư sinh mặt rỗ quả nhiên ra chiêu theo con đường mình mình vẽ ra, trong lòng thầm khâm phục tài trí của mình.
Hắn đỡ lấy thân người mềm mại của nàng, giả bộ thất kinh nói:
- Nhị tiểu thư, bọn họ nói phải hôn môi, nhưng làm thế nào. Ta lớn như vậy, còn chưa từng hôn phụ nữ, cũng không biết nên hôn thế nào mới phải, Nhị tiểu thư, nàng phải dạy ta… Chu Mỵ Nhi miễn cưỡng đứng vững, nghe hắn nhắc tới hai chữ "hôn môi", sợ hãi thân hình mềm nhũn phải dựa vào người hắn, nhẹ nhàng đấm vào ngực hắn, giọng nói u oán:
- Hôn môi, ai muốn cùng ngươi hôn môi, ngươi nghĩ tốt quá rồi! Lại nói, ta … ta cũng chưa từng trải qua, dạy ngươi thế nào … Cô nàng này chưa từng trải qua sao? Ai da, quả thực là nhặt được bảo bối rồi!
Hồng Hạnh đương nhiên ta đã từng trải qua, Song Nhi ta cũng từng nhấm nháp rồi, hừ… Hiện tại, ta phải thử một chút, xem đôi môi anh đào của nhị tiểu thư rốt cuộc có hương vị thế nào!
Thư sinh mặt rỗ thấy hai người vẫn chần chừ chưa hành động, trong lòng vội vàng, giơ cao cánh tay hô hào nói:
- Hôn môi đi, hôn môi đi…