- Người đưa tin, La Đồng biệt danh là Sư Tử Hống, nhưng là nhân vật vô cùng lợi hại!
Trương ngục đầu da tê dại, liên tục lắc đầu nói:
- Hắn chỉ cần gào như vậy, lục phủ ngũ tạng của ta như sai vị trí vô cùng khó chịu, mỗi ngày nghe hắn kêu gào, ta cũng bị giảm tuổi thọ mười năm!
- Trương ngục đầu, dẫn ta đi xem thử, ta chưa gặp qua nhân vật giang hồ tặc phỉ nào như thế, hôm naynhất định phải gặp rồi!
Trần Tiểu Cửu cười ha hả nói.
Trương ngục đầu khó xử liếc nhìn xung quanh, thấy ánh mắt hung hăng ác độc của Trần Tiểu Cửu, trong lòng bất đắc dĩ, run rẩy dẫn Trần Tiểu Cửu đến trước đại lao của La Đồng.
Bên tai Trần Tiểu Cửu nghe thấy tiếng roi quất " bịch bịch bịch…" , ngẩng đầu vừa nhìn thấy, trong lòng chấn động, ái chà, thất thanh kêu lên.
Trần Tiểu Cưu chưa từng thấy cảnh tượng thê thảm như thế, đólà sự tra tấn không phải cho người.
Hai dây xích thô mảnh lần lượt xuyên qua xương bả vai của La Đồng, để cố định chặt cơ thể của hắn trên tường đá phía sau.
Một sợi dây thừng gai buộc rất chặt, thít chặt cổ tay của hắn, treo hắn lên, cơ bắp trên cánh tay cuồn cuộn nổi lên, treo trong không trung càng dữ tợn.
Càng khiến người ta trố mắt đứng nhìn chính là dưới chân hắn, có hai cai ngục đang thi hành đại hình để hắn lên cái cọc khiến i rợn hết cả người, mắt thấy hai chân hắn bị đá đè ngày càng cao, duỗi thẳng hai chân nổi đầy gân xanh và vòng eo đã thành một góc rất nhỏ.
Trần Tiểu Cửu nghe thấy tiếng cười vô nhân tính của hai cai ngục, da đầu không khỏi run lên từng trận.
Cùng lúc đó, còn có hai người khác đang dùng roi hung ác mãnh liệt quất vào xương sườn của La Đồng, mỗi lần quất, hai bên sườn hắn rớt xuống rất nhiều vết lõm có máu chảy ra.
Đây không phải là loại roi bình thường, trên mặt roi có rất nhiều gai dài, mỗi lần quất vào tất nhiên sẽ chảy rất nhiều máu.
Trong mười tám tầng địa ngục cũng không quá như thế đâu! Trần Tiểu Cửu thầm thở dài.
Còn trên khuôn mặt dữ tợn của La Đồng tràn đầy bất khuất, trong sự tra tấn không là người như thế, hắn cũng không lộ ra một chút khiếp sợ, xương bả vai của hắn bị khóa lại, tuy không thể vận nội lực nhưng trong giây lát lại rống to lên cũng khiến bao nhiêu người khiếp sợ hết hồn, trong đầu bị choáng.
Thằng nhãi này thật lợi hãi!
Trần Tiểu Cửu cũng từng bị đánh đòn, hai mươi gậy của Ngô Thiên Phát khiến hắn đau đớn muốn chết, loại đau đớn và nhục nhã này, cả đời hắn khắc ghi trong đầu, không thể nào quên.
Nhưng so với La Đồng hiện nay, nỗi đau đớn này của hắn tính là gì đâu, Trần Tiểu Cửu lúc này nhớ tới Lưu Hồ Lan anh dũng, nghĩ đến Nhạc Phi trung quân báo quốc… La Đồng, hắn là một anh hùng, dù hắn là người tốt hay người xấu, chỉ dựa vào điểm này hắn xứng đáng khí chất anh hùng.
Trần Tiểu Cửu ngưỡng mộ anh hùng, ít nhất hắn không cho rằng mình có thể chịu được sự tra tấn như thế, đổi lại là hắn, hoặc là chết ngất hoặc là cầu xin tha, hoặc là cắn lưỡi tự sát rồi.
La Đồng thậm chí một chút nước mắt cũng không rơi, nhìn thấy Trương ngục đầu và một tiểu tử đẹp trai mặc áo thô xanh từ bên ngoài tiến vào, khuôn mặt kiên nghị của hắn thoáng hiện một ý cười châm biếm, nói:
- Trương cẩu tử, ngươi còn đại hình nào, cứ việc sử dụng, nếu ông sợ mày, không dám gọi hai chữ La Đồng nữa!
Hảo hán quả nhiên là một trang anh hùng, nói rất hùng hồn, trung khí tràn đầy, Trần Tiểu Cửu thầm giơ thẳng ngón tay cái thán phục. Text được lấy tại http://truyenfull.vn - Thằng nhãi này còn dám lớn tiếng với ta hả?
Đánh, đánh mạnh vào cho ta, cho hắn biết sự lợi hại của ta!
Trương ngục đầu nhảy lên, ra vẻ mạnh mẽ nói.
- Trương ngục đầu, đó là việc gì vậy?
Trần Tiểu Cửu hiếu kỳ hỏi:
- Vì sao lại áp dụng đại hình cho hắn ?
Trương ngục đầu thầm nghĩ trong đầu, tuy hắn là sứ giả của Chung đại nhân, cũng không thể bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, ta thân là quản giáo, muốn làm việc gì, tại sao phải nói cho ngươi nghe!
Trần Tiểu Cửu nhìn ra sự khinh thường của Trương ngục đầu, lạnh lùng cười, không chừng phải lấy cả Chung Bân ra để dọa cái trên quản giáo không biết trời đất này!
- Hừ…, nếu Trương ngục đầu xem thường tại hạ, vậy tại hạ phải bẩm báo Chung đại nhân, nói Trương ngục đầu không hài lòng với ta, đành phải mời Chung đại nhân đích thân đến hỏi cho ra chuyện này, nghĩ đến Chung đại nhân lúc này vẫn đang ngủ say, nghe thấy việc này, nổi trận lôi đình, sẽ cảm tưởng như thế nào!
Trần Tiểu Cửu nhìn ánh mắt của Trương ngục đầu, khó coi nói.
Quan cao một bậc đè chết người, huống hồ Chung Bân là hàng tứ phẩm, so với tên cai ngục Trương này không biết cao hơn bao nhiêu bậc, Trương ngục đầu nghe thấy lời này, tuy không biết Trần Tiểu Cửu nói thật hay giả, nhưng tim lại thình thịch loạn nhịp đập.
Hắn đánh không nổi, cũng không dám đánh, lau mồi hôi lạnh, hết hồn nói:
- La Đồng này là tử tù, vài hôm nữa phải chém.
- Hắn vô cùng hung ác tàn nhẫn, từng chặn hàng hóa của Long Đại, Long Đại nề hà hắn không được, kết quả mấy ngày trước ngẫu nhiên bị chúng tôi bỏ thuốc mê tóm được, nhốt trong đại lao, Long Đại nghe thấy việc này liền thông qua Phủ doãn Tôn đại nhân tìm gặp ta, để ta dùng hình phạt mạnh cho hắn, vì hắn hận thù cá nhân, chỉ có thế thôi!
Lúc Trương ngục đầu nhắc đến Tôn đại nhân,trong giây lát ngực ưỡn lên, như có sức mạnh vậy.
Trần Tiểu Cửu nhìn thấy có chút buồn cười, ngươi còn muốn dùng Tôn Khoa để đè áp ta? Qua hôm nay, việc của chính lão ta còn cả đống lớn rắc rối, sao có thể nghĩ đến ngươi tên quản ngục không được xếp hạng?
Tuy nhiên hắn vừa nghe thấy việc này có liên quan đến Long Đại và Tôn Khoa, trong lòng càng cười khẩy.
Kẻ thù của Long Đại, Tôn Khoa chính là bạn của ta!
- Ồ, Tôn đại nhân sao?
Trần Tiểu Cửu từ tốn cười:
- Trương ngục đầu, ta hỏi ngươi, trong lòng ngươi tôn trọng Chung đại nhân hay là Tôn đại nhân?
Nghe thấy như vậy, trong lòng Trương ngục đầu run rẩy, vội vàng nói liên tiếp:
- Hai vị đại nhân, quyền cao chức trọng, là quan phụ mẫu của dân, ta tất nhiên đều tôn trọng.
- Vậy được, nếu đã như vậy, ta thân là sứ giả của Chung đại nhân cũng thay Chung đại nhân truyền xuống một câu, La Đồng là một phạm nhân quan trọng, bắt đầu từ hôm nay, bất cứ ai cũng không thể lạm dụng tư hình với hắn, nếu không là không nghe theo pháp lệnh, Chung đại nhân sẽ xử lý công bằng, răn đe!
Trần Tiểu Cửu ưỡn ngực, cao giọng nói, lại lôi từ trong quần lấy ra một tờ ngân phiếu lén nhét vào tay của Trương ngục đầu.
- Trương ngục đầu lúc đầu nghe thấy lời của Trần Tiểu Cửu, trong lòng tức giận khó hiểu, ngươi với La Đồng không thân không thích, bắt chó đi cày xen vào việc của người khác?
Nhưng tiểu tử này mở miệng Chung đại nhân, ngậm miệng cũng Chung đại nhân, khiến hắn đâm lao phải theo lao, không dễ làm người.
Đang lúc khó xử chợt thấy trong tay của Trần Tiểu Cửu nhét lại một tờ ngân phiếu, Trương ngục đầu lén xem chừng 50 lạng.
Có được bạc tất có gái! Trong lòng hắn mừng rỡ, 50 lạng bạc cũng nhiều cũng đủ để hắn ăn uống chơi gái đánh bạc mấy tháng.
- Chức quản ngục này làm thật tuyệt!
Trương ngục đầu quét con tim phẫn uất vừa nãy, vội vàng chắp tay cung kính nói:
- Chung đại nhân là quan phụ mẫu của dân, yêu dân như con, không ngờ đối đãi với tử tù cũng có lòng nhân ái, thực là tấm gương ta mong đợi, nếu Chung đại nhân đã truyền lệnh xuống, tatất nhiên làm theo!
Hắn vẫy vẫy tay, để mấy tên ngục tốt thu toàn bộ dụng cụ lao tù, cánh tay hắn bị ngục tốt dùng thừng gai buộc chặt sau lưng, hai sợi dây xích khóa xương bả vai của La Đồng lại, phòng hắn vận nội công đả thương người chạy trốn.
Thính lực của La Đồng cực nhạy, nghe rất rõ ràng cuộc đối thoại vừa xong, hắn không hiểu người đẹp trai này vì sao lại tận tình cầu xin giúp hắn, dù hắn đối với các hình pháp coi thường, nhưng thấy ánh mắt của Trần Tiểu Cửu cũng ấm áp rất nhiều.
Chiến thuật cà rốt thêm cây gậy thực đáng dùng, đối phó với Trương ngục đầu loại tiểu nhân ăn cây táo rào cây sung này, thấy tiền sáng mắt, vừa dùng là chuẩn xác.
- Ngươi hiện giờ có thể ra ngoài rồi.
Hắn quay đầu nói với Trương ngục đầu:
- La Đồng là tội phạm quan trọng của quan phủ, trên người vẫn còn các tội danh khác, ta thay mặt Chung đại nhân thẩm vấn một chút, xem còn có thu hoạch được gì nữa không!
- Việc này… việc này… Trương ngục đầu do dự.
- Lẽ nào Trương ngục đầu còn sợ ta thả La Đồng tên phạm nhân tử hình này sao?
Trần Tiểu Cửu thầm nghĩ.
- Sao có thể chứ, hạ quan thành thật không có ý này!
Trương ngục đầu liên mồm phủ nhận, cười nói.
- Vậy, ngươi còn sợ hắn vượt ngục sao?
Trần Tiểu Cửu lạnh lùng hừ một tiếng:
- Toàn bộ nhà lao đều do thanh sắt tô thông như cái miệng bát tạo nên, kiên cố chắc chắn, một khi bị nhốt ở đây có bay đằng trời! Muốn chạy trốn, hừm…, chuyện nghìn lẻ một đêm.
Trương ngục đầu một lời không dám nói, cúi đầu, ngón tay không ngừng xoa xoa, len lén đưa ra một thủ thế muốn ngân lượng.
Thằng nhãi nay, dạ dầy lớn thật!
- Trương ngục đầu, đến gần hơn chút!
Trần Tiểu Cửu cười hi hi nói.
Trương ngục đầu vừa nhìn thấy có cửa, liền hoan hỉ tiến lên trước vài bước.
Trần Tiểu Cửu ghé sát vào tai hắn nói:
- Trương ngục đầu cho ngươi thể diện ngươi không cần sao? Chẳng lẽ không sợ bạc nhiều cắn tay? Một khi ta trở mặt, không nhận người đâu.
Giọng nói tuy không lớn, nhưng nghe thấy như sét đánh, hắn nhìn Trần Tiểu Cửu hai con mắt thâm sâu kia bắn ra ánh mắt lạnh như băng, vô cùng hối hận hành động liều lĩnh của mình lúc nãy, dẫn vài tên ngục tốt hoang mang bỏ chạy.
Trần Tiểu Cửu thấy bóng dáng hắn liền cười, thấy hắn đã đi xa, quay đầu lại, thấy La Đồng như kim cương đứng ở cửa nhà tù, tuy thương tích đầy mình nhưng khí lạnh của cả người cũng khiến người rùng mình.
- Ngươi còn muốn thẩm vấn ta cái gì? Không cần ngươi đại giá, ta có gì cũng sẽ nói!
La đồng lạnh lùng nói:
- Ta đã giết người, đốt nhà, cướp của, đoạt lương thực, việc nào cũng là tội lớn, ngươi còn thẩm vấn gì?
- Có lý do sao?
Trần Tiểu Cửu cười hi hi hỏi.
- Hừ…, có hàng vạn lý do!
La Đồng nói:
- Nhưng ta không thèm nói cho ngươi!
La Đồng vẫn dáng vẻ lạnh lùng như trước.
- Hảo hán quả nhiên là hảo hán!
Trần Tiểu Cửu nhảy lên hai bước, vỗ tay nói:
- Ngươi ngoảnh tai lại, ta có chuyện nói cho ngươi nghe!
- Có chuyện nói, có cái rắm, không cần dùng bộ dạng lén lén lút lút đó!
La Đồng trung khí tràn trề nói.
Trần Tiểu Cửu thấy La Đồng không nhận lời, liền nhìn chằm chằm vàoLa Đồng, trong mắt cũng ẩn chứa ý cười khát khao vô hạn La Đồng và hắn nhìn nhau một lúc lâu, tuy hắn coi thường các loại đại hình, nhưng đối với ánh mắt phát ra khâm phục của Trần Tiểu Cửu có chút không đỡ được, ánh mắt tê dại đó khiến hắn chỉ muốn buồn nôn.
- Thôi đi, thôi đi, ta nhận tình này của ngươi!
La Đồng cách cửa nhà lao, miễn cưỡng ngoảnh tai lại kêu lên:
- Có lời gì nhanh nói ra, ông ngứa ngáy, lát nữa còn đợi đại hình!
Trần Tiểu Cửu cười thần bí, đối điện hắn nhỏ giọng thì thầm, tiện tay lén vứt một con dao găm vào, chắp tay sau lưng nghênh ngang đi.
La Đồng vội vàng vất vả ngồi xuống, đem dao găm lén giấu ở sau lưng trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Thằng nhãi này nói thật không?