Chương 117: Chương 117: Cứu tinh đến rồi

Giúp người làm niềm vui và đổ thêm dầu vào lửa là hai việc Trần Tiểu Cửu muốn làm nhất, vế trước là nhiệt tình giúp bằng hữu, vế sau là vô tình dâng cho kẻ thù.

Kẻ thù của kẻ thù, chính là bằng hữu, huống hồ còn là La Đồng nhân vật anh hùng như vậy, tất nhiên phải trân trọng như vật báu.

Về phần giết người cướp của, tốt xấu? Thực sự quan trọng như vậy sao? Vị anh hùng nào chưa giết qua người? Võ tướng lấy giết người để dũng mãnh, văn nhân lấy ngòi bút làm dao, kết quả cuối cùng còn có gì khác nhau?

Trần Tiểu Cửu không ngừng lắc đầu, Long Đại hạ lưu, tuy làm việc dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng ở mức độ nào cũng có thể tính là kiêu hùng, chỉ là khí chất quá hẹp hòi mà thôi.

Trần Tiểu Cửu trên đường nghĩ ngợi lung tung, lại nghĩ đến ả hát xướng choTrương ngục đầu, lại nghĩ đến cặp kim liên bát thốn của cô.

Trong mắt hắn toát ra ý cười đùa bỡn, đêm nay có kịch hay để xem rồi.

Hiện tại, Trương ngục đầu vẫn còn ở đó thản nhiên tự đắc nghe hát? Trần Tiểu Cửu lắc lắc đầu thương tiếc, nếu không phải Trương ngục đầu quá tham lam, hắn thực sự muốn ở bên cạnh nhắc nhở Trương ngục đầu một chút, để y tránh được kiếp nạn này.

Nhưng ai bảo ngươi có mắt không thấy Thái Sơn chứ!

Trần Tiểu Cửu nghĩ ngợi lung tung, chậm rãi đi ra khỏi nhà lao.

Nhà lao này giam giữ một đám là khinh phạm, một đám lưu manh gần như là trộm gà bắt chó, đánh nhau ẩu đả mà thôi.

Trần Tiểu Cửu nhìn xung quanh, cuối cùng lại đi đên một chỗ quẹo cuối, dường như nghe thấy tiếng cãi nhau mồm năm miệng mười, hắn vội vang nghiêng tai lắng nghe.

- Ngươi nói Trần Tiểu Cửu sẽ cứu chúng ta ra ngoài sao? Không gạt chúng ta chứ?

Một giọng nói lo lắng nói.

- Ta cũng không biết, ai lại nói rõ ràng đám lưu manh này yên tâm cái gì!

Một người khác nhỏ giọng than thở.

- Mẹ kiếp, ép ông, ông liền khai ra, cùng lắm cả đám chết chung.

Một giọng nói tức giận xấu xa phẫn nộ chửi lên.

- Mẹ kiếp, cãi nhau cái gì? Lăn lộn trên giang hồ, một chút kiên nhẫn cũng không có, các ngươi còn lăn lộn đít chó!

Tiếng của tên củi khô vang lên:

- Trần Tiểu Cửu tên tiểu nhân thâm hiểm giả dối như vậy, bình thường chưa thấy, tất nhiên có cách để chúng ta ra ngoài, các người cũng bỏ chút sức lực đợi ra ngoài tán gái đánh bạc chứ!

- Ngươi nghĩ mới tuyệt làm sao!

tên củi khô vừa phản bác xong, liền vang lên mấy tiếng nhạo báng!

Trần Tiểu Cửu nghe đến đây, trong lòng có chút khinh thường, tầm nhìn của kẻ bất tài chỉ có thể thấy được từng ngày trong tay trước mắt.

Hắn ữơn ngực, bóng dáng vô cùng tao nhã tự nhiên, phóng khoáng, thể hiện là tính cách của nhân vật vô cùng lớn, xua tay, thân thiết an ủi nói:

- Các đồng chí vất vả rồi… - Trần Tiểu Cửu ….. không….. Cửu…. Cửu ca?

Vẻ mặt của cả đám người kinh ngạc ngây ngẩn cả thần hồn, ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu như hạc đứng giữa đàn gà.

Bọn họ không biết Trần Tiểu Cửu có năng lực lớn như vậy, không ngờ có thể mánh khóe thông thiên xuất hiện trước mặt bọn họ.

- Các huynh đệ, các người không hoan nghênh ta sao?

Trần Tiểu Cửu cười hi hi, đôi mắt là nhìn vào goc tường nơi tên củi khô đang ngồi!

Cuộc sống của tên củi khô trước đây rất vui vẻ, hoan lạc, ăn chơi trác táng, hãm hại lừa gạt là toàn bộ cuộc sống của y, những ngày tháng tốt đẹp như thế, y say mê trong đó, không thể kiềm chế được.

Nhưng từ khi gặp sát tinh Trần Tiểu Cửu này, ác mộng của y liền bắt đầu, trong hai ngày ngắn ngủi, cuộc đời y đã xảy ra chuyển biến nghiêng trời lệch đất.

Y bị Trần Tiểu Cửu ép buộc chặt đứt hai tay Long Nhị, sau đó lại cắt lưỡi của Long Nhị, trong nháy mắt, hắn như chó săn, thiên lôi chỉ đâu đánh đó biến thành một sát thủ ra tay tàn nhẫn với Long Nhị.

Việc này vừa nghĩ đến đã khiến hắn run sợ Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, tuy vóc người y gầy gò nhưng thuộc hạng người không sợ chết, nếu đã sai rồi cũng phải sai đến cùng, để giữ mạng sống, y lại bị thằng nhãi Trần Tiểu Cửu sỏ mũi, diễn một vở kịch hay trừ hại cho dân.

Tuy màn biểu diễn này là ngụy tạo không bao giờ có, mặc dù lúc y giết Long Nhị không có chút nào của người hiệp nghĩa vì dân trừ hại, nhưng lúc dân chúng đối với hành động anh dũng của y lại hoan hô nhảy nhót, trong lòng hắn đã cảm kích không ngừng, lúc người dân ôm y, vì y chạy vạy đến các nha môn, y đã rơi lệ cảm động.

Lúc đó, thân phận của y vì thế mà thay đổi, y từ tên giết người hung ác tàn nhẫn, biến thành đại anh hùng trung nghĩa trong mắt người dân.

Cả đời tên củi khô chưa bao giờ nghĩ làm anh hùng, y chỉ nghĩ làm một con gấu chó, nhưng chỉ trong nháy mắt, chỗ sâu xa trong linh hồn của tên củi khô như khó chịu như bị rìu làm thương nặng.

Cả đời gây rối này có thể có mấy người huy hoàng như phù dung sớm nở tối tàn như thế.

Cho dù chết cũng đáng!

Thân hình khô quắt của y, ngồi ở góc nhà lao, y cảm thấy sinh tồn đối với y mà nói chỉ là phù du, Long Đại tên ác nhân này sẽ không tha cho y.

Hắn có chút cười ngây ngô, thậm chí đã nghĩ đến cách chết tốt đẹp, mùi vị bị chặt đầu rất tuyệt, chỉ một chút như vậy, thân thể nhiệt huyết phun trào ra, những tội ác mà đời y phạm phải sẽ giải thoát hết.

Tuy y nghĩ rất thoải mái nhưng trông thấy bóng dáng của Trần Tiểu Cửu, trong lòng y đột nhiên trào dâng một hy vọng cứu sinh, sau khi ngắn ngủi qua đại não, y bất ngờ nhấc thân hình còm nhom khô khốc của mình, hưng phấn chạy đến trước mặt Trần Tiểu Cửu , đôi môi khô quắt vừa mở vừa run kêu lên:

- Cửu…. Cửu ca… Trần Tiểu Cửu cười ha ha, dáng vẻ này của tên củi khô khiến Trần Tiểu Cửu cảm thấy vô cùng khôi hài, nhưng sau khi buồn cười cũng lộ ra bất lực, khiến người ta bất lực tuyệt vọng.

Còn cảm giác vô lực này, hắn cũng từng có!

Hắn cách nhà lao, vươn tay, dùng sức vỗ bả vai tên củi khô, dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn nói:

- Củi khô, làm tốt lắm, giải quyết tốt lắm!

tên củi khô nghe thấy câu khen ngợi trêu chọc này, trong lòng vô cùng uất ức, lại có chút hưng phấn, ái… nhưng đều bị con chó vô tình lạnh lùng nhà ngươi ép mà!

Cả người y kích động run rẩy, một đôi chân chó lật lại để ôm chặt lấy cánh tay của Trần Tiểu Cửu, dường như Trần Tiểu Cửu là cây lúa cứu mạng, chỉ có ôm chặt như thế, y mới cảm thấy an toàn một chút, một khi buông tay y sẽ chìm xuống trong biển mênh mông… Bảy tên đồng bọn khác sửng sốt một lúc, cũng khẩn trương chạy đến trước mặt, dùng ánh mắt tha thiết mong chờ Trần Tiểu Cửu có thể giải quyết việc khẩn cấp của bọn họ.

Trần Tiểu Cửu muốn rút cánh tay, nhưng tên củi khô giữ rất chặt, hắn thử mấy lần cũng không thành, liền thở dài, tùy một nam nhân thô tục vuốt ve bàn tay ngọc của hắn!

Đêm nay ta nhất định phải tắm rửa sạch sẽ, Trần Tiểu Cửu nghĩ như thế.

Rất lâu sau, sự kích động của tên củi khô cuối cùng cũng được khống chế, y ý thức được sự thất thố của mình, một đại anh hùng làm sao có thể nhu nhược nắm tay của một đại nam nhân không buông, đây đã đánh mất nhiều sự tôn nghiêm anh hùng không dễ có của y. Y bất đắc dĩ buông tay xuống.

Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng được giải thoát rồi!

Hắn đều liếc nhìn mỗi một người ở đó một cái, chắm chúbình tĩnh nhìn mỗi một vẻ mặt hết sức lo sợ, nói rất chân thành:

- Tuy chúng ta từng là thù địch, nhưng, trước khác nay khác, hiện nay, trong lòng ta, các người là hảo huynh đệ của ta, huynh đệ có nạn, ta phải gắng sức giúp đỡ, hôm nay ta thành tâm thành ý đến cứu các anh em!

- Cửu ca… Anh nhanh cứu chúng tôi ra nhé, chúng tôi không chịu nổi rồi!

Một giọng nói tuyệt vọng nói.

- Đúng vậy, Cửu ca, mấy ngày này chúng tôi rất khổ cực!

Một người khác phụ họa theo.

Nghe mọi người tranh cãi mồm năm miệng mười, Trần Tiểu Cửu cũng không nói gì, để họ giải phóng tâm tình sợ hãi.

Rất lâu sau, lặng ngắt như từ, Trần Tiểu Cửu bước thong thả, dùng tay nhẹ nhàng vỗ vào cửa nhà lao rắn chắc, cười ha ha nói:

- Cứu các người có thể, nhưng có một điều, các người phải nhớ rõ!

- Việc gì, Cửu ca, anh nói mau, chúng tôi không đợi được nữa rồi! Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Mọi người giục giã nói.

- Các người tin tưởng ta Trần Tiểu Cửu hay là tin tưởng Long Đại?

Ánh mắt Trần Tiểu Cửu lạnh lùng nhìn vẻ mặt của đám người, nói từng chữ từng chữ một.

Sau khi mọi người nghe thấy lời này của Trần Tiểu Cửu, ngơ ngác nhìn nhau, đứng đực ra!

Duy chỉ có tên củi khô không hiểu nổi.