Chương 115: Chương 115: Gót sen vàng tám tấc

Trần Tiểu Cưu đi khỏi Chung phủ, đầu óc không thôi nghĩ ngợi, có cảm giác nếu chỉ dựa vào một phong thư thì không đủ chắc chắn, đám ngục tốt ở lao phòng ăn đút lót quen rồi, rất hống hách ngang ngược, tuy Chương ngục đầu nhìn thấy bức thư thì chắc chắn sẽ giúp đỡ mình, nhưng còn đám tay chân ở phía dưới thì e là sẽ không dễ dàng như thế.

Hắn suy tính một hồi rồi đi tới chỗ Anh Mộc lấy ít bạc, dù gì thì số bạc đó cũng là lấy từ chỗ Long Nhị, không dùng cũng phí. Nhân tiện kiếm luôn thanh đoản kiếm phòng thân.

Việc đi lại nhiều nơi như vậy cũng đã tiêu tốn khá nhiều thời gian của hắn, khi hắn tới được địa lao Hàng Châu mặt trời cũng đã khuất sau núi, bóng đêm đã bao phủ. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m Chương ngục đầu đang giương nanh múa vuốt ngồi uống rượu thịt với đám ngục tốt trong phòng, bên cạnh có một kỹ nữ xinh đẹp đang nhẹ nhàng gẩy đàn tì bà góp vui.

Ngồi ngay dưới chân cô nương đó có một gã đàn ông đang cầm đàn nhị, mắt cứ hết nhìn bên nọ lại nghía bên kia, trông rất cảnh giác.

Chương ngục đầu đang hưng phấn, vừa chọc ghẹo ả kỹ nữ, vừa nói phét với đám huynh đệ, trông rất vui vẻ.

Đang chén tạc chén thù thì vị khách không mời Trần Tiểu Cửu xuất hiện, phá vỡ bầu không khí đang vui vẻ.

Chương ngục đầu rất không vui, cái tên tiểu tử này rốt cuộc làm cái trò gì thế? Đêm hôm khuya khoắt thế này còn đến cái nơi khỉ gió này làm gì, rốt cuộc là muốn làm gì đây?

Cặp mắt tam giác của gã nhìn một lượt Trần Tiểu Cửu dò xét, thấy Trần Tiểu Cửu tuy vóc dáng cao to, khí chất dị thường, nhưng lại mặc một chiếc áo bố màu xanh, chắp vá, trông chẳng giống với một người có thân phận chút nào.

- Ngươi là cái thứ gì? Đến đây làm gì? Nói thật cho ta nghe, nếu không sẽ bị no đòn đuổi cút, quyết không dung tình! Chương ngục đầu mặt mũi bặm trợn, cặp mắt tam giác nheo nheo, hung hăng nói.

Tên này mắt chó khinh người, thấy ta ăn mặc không đẹp là giở trò bặm trợn với ta, Trần Tiểu Cửu lấc đầu haha cười nói, tay phải đưa lên sờ sờ hông.

Chương ngục đầu thấy vậy cả kinh, nhầm tưởng rằng Trần Tiểu Cửu định lấy vũ khí gì đó, trong lao ngục lại vừa hay mới bỏ tù một tên tội phạm quan trọng, lẽ nào là hắn đến cướp ngục? Nếu có chuyện xảy ra, không ai có thể gánh vác được trách nhiệm!

Gã như gặp phải đại địch, thần trí căng thẳng, vỗ bàn mạnh một cái ý ra hiệu lệnh bắt sống Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu lại chắp tay cung kính đưa lên một phong thư.

Chương ngục đầu thấy quái lạ trước hành động khác thường của Trần Tiểu Cửu, xem xong bức thư, khuôn mặt u ám bỗng sáng lên, gã e ngại cười hòa, đỏ hết cả mặt, cái lưng vẫn thẳng đứng cũng hơi hơi khom xuống lấy lệ, không ngớt lời xu nịnh: - Hồi sáng chim khách bay đầy trời, ta tưởng rằng có vị khách quý nào tới, không ngờ, thì ra là thư của Chung đại nhân gửi tới, thật có lỗi vì đã không đón tiếp từ xa!Mong ngài thứ tội, mau, xin mời ngài vào bên trong...

Trần Tiểu Cửu cáo giả uy hổ rất là đắc chí, vươn ngực ngẩng cao đầu, hoàn toàn tương phản với vẻ khúm núm của Chương ngục đầu!

Cái mặt của Tri phủ đại nhân thật lớn làm sao, một phong thư mà có thể khiến Chung ngục đầu khiếp sợ, sự vênh váo của lúc trước và sự khúm núm của bây giờ thật cứ như là của hai người khác nhau vậy.

Kẻ tiểu nhân thì đức hạnh cũng chỉ có thế! Trần Tiểu Cửu không khỏi không phán xét, nếu như hôm nay không có phong thư này của Chung Tri phủ, thì mình dù có trăm phương ngàn kế, mồm nhanh mép dẻo thế nào cũng không thể đấu lại một kẻ tiểu nhân gian trá thé này!

Diêm Vương dễ sống, lâu la khó đùa!

Quyền lực và địa vị đúng là một thứ hay ho, ta càng ngày càng thích cái cảm giác này rồi đấy, Trần Tiểu Cửu vươn thẳng lưng, khẽ cười nói, đôi mắt dán chặt vào cơ thể ả kỹ nữ đang đàn hát.

Nhìn qua thì ả kỹ nữ này chừng hai lăm hai sáu tuổi.

Bôi son chát phấn, vẽ mi kẻ mắt, hai gò má hồng đỏ, trông qua có chút hơi thở dân dã. Nhưng Trần Băng vẫn luôn cảm thấy từ ả toát lên vẻ khoáng đãng khiến người ta có cảm giác mới mẻ.

Tuy ả cười trông không xinh đẹp bằng Hồng Hạnh, không dịu dàng đáng yêu như Song Nhi, nhưng trong từng chuyển động của đôi mắt tinh tường lại có sự thanh tao khoáng đạt, long lanh có thần, rất là mát mắt.

Người đàn bà này thật có khí chất khác người, ta thích đấy, Trần Tiểu Cửu thầm gật đầu bụng bảo dạ.

Ả kỹ nữ thấy Trần Tiểu Cửu cứ nhìn mình thì đôi mắt cũng đảo loạn xạ, ả vội vàng đứng dậy, lập chập nhẹ nhàng thi lễ với Trần Tiểu Cửu.

Lúc ả đứng dậy, cái thân thể thon dài càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp xuất chúng của ả, khiển Trần Tiểu Cửu nhìn mà than thở.

Trần Tiểu Cửu ngầm ước chừng chiều cao của ả kỹ nữ, hình như cũng cao xấp xỉ mình!

Cô ả này, rõ ràng là có cốt cách của một người mẫu rồi!

Đưa mắt nhìn xuống dưới, Trần Tiểu Cửu cười hìhì một cái, tiếng cười mỗi lúc một to dần, kéo dài hồi lâu.

Ả kỹ nữ sững sờ, biết rõ nguyên nhân vì sao Trần Tiểu Cửu cười không ngớt, cặp lông mày thẳng tắp lạnh lùng khẽ chau lại, lộ vẻ không vui, nhưng đã được những cái chớp mắt che đậy lại!

Nguyên nhân khiến Trần Tiểu Cửu cười chính là ở cặp giò to của cô ả.

Theo hắn thấy xét về độ dài thì cặp giò của cô ả cũng gần to bằng của hắn.

Và đáng buồn cười hơn đó là, ả lại đi một đôi giày thêu khiến chân trông vừa to vừa dài.

Chương ngục đầu thấy Trần Tiểu Cửu cứ nhìn ả ca kỹ quê mùa, lẽ nào ả rất hợp với khẩu vị của hắn?

Gã không nghĩ ngợi gì nhiều, bèn cười như đã ngã được giá nói: - Tín sứ đại nhân, cô gái này là tại hạ tìm được ở trên phố đưa về hóa ưu giải sầu, nếu đại nhân thích, đêm nay sẽ để đại nhân thưởng thức, đại nhân có hài lòng không?

- Oh, thế đâu có được! - Trần Tiểu Cửu cúi đầu nhìn ba vòng của cô ả, khẽ lắc đầu, thần sắc khó hiểu nói: - Gót sen vàng tám tấc! Ta chắc không hưởng thụ nổi!

Ả kỹ nữ nghe thấy câu này của Trần Tiểu Cửu, vầng trán nhăn mạnh rồi nhanh chóng giãn ra, trở về trạng thái bình thường.

Chương ngục đầu nghe thấy câu nói kỳ quái, cũng đưa mắt nhìn theo ánh mắt của Trần Tiểu Cửu, sau khi đã hiểu mới đột nhiên cười phá lên.

- Hay... hay..., đại nhân quả là dí dỏm! Tiểu nhân khâm phục! Chương ngục đầu cười lớn nhưng vẫn không quên xu nịnh.

- Đi thôi, Chương ngục đầu, tuy làm chậm trễ thời gian ngài hưởng lạc, nhưng làm việc chính vẫn quan trọng hơn, ngài dẫn ta đi một chuyến đi! Trần Tiểu Cửu nhìn Chương ngục đầu đang ôm bụng cười, lạnh lùng nói.

- Được, tiểu nhân sẽ cùng đi với ngài! Chương ngục đầu vội nhận lời, đi trước dẫn đường.

Trần Tiểu Cửu tung tăng đi sau Chương ngục đầu, đột nhiên bỗng quay đầu lại, nhìn cô ả chân to, nháy mắt tinh quái với ả nói: - Đôi giày thêu thật là đẹp!

Kỹ nữ bỗng tím mặt, ánh mắc sắc lẹm nhìn theo bóng của Trần Tiểu Cửu, hồi lâu tự nhiên cười mỉm, một nụ cười như gió thu luà lá rụng, đầy sát khí.

Tiếc là Trần Tiểu Cửu không có mắt ở sau lưng, hoàn toàn không được chiêm ngưỡng bộ dạng hung ác của cô ả.

Suốt dọc đường, Trần Tiểu Cửu liên tục dò hỏi Chương ngục đầu chuyện về đám người tên Củi khô.

- Chương ngục đầu, mấy ngày nay có ai tới thăm bọn họ không? Trần Tiểu Cửu bình tĩnh hỏi.

- Cái này... cái này. Chương ngục đầu ấp úng muốn nói nhưng lại thôi.

- Chương ngục đầu, ông nên biết, Chung đại nhân có việc nên không thể đến để thẩm tra, đã ủy thác cho ta đến điều tra vụ án, ông ấp úng như vậy, lẽ nào dám xem thường sự uy nghiêm của Chung đại nhân? Trần Tiểu Cửu lại cáo mượn oai hùm, lên giọng nói.

Chương ngục đầu trước giờ chưa từng gặp qua ai lại mồm mép giảo hoạt như vậy, trán bỗng toát mồ hôi lạnh, gã vội trả lời: - Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám!

- Vậy ông mau nói, Chung đại nhân không phải là người dễ qua mặt như vậy đâu, một khi đã bực lên thì ông sẽ bị cách chức đó; có điều nếu ngươi tỏ thái độ tốt, phối hợp chặt chẽ với ta, khi trở về ta tự nhiên sẽ nói tốt cho ngươi vài câu, Chung đại nhân mà cao hưng, chưa biết chừng sẽ thăng quan tiến chức cho ngươi!

- Nếu như vậy, xin đa tạ đại nhân! Chương ngục đầu vui sướng cười ra mặt, vội nhận lời. Nhưng trong ba ngày cuối cùng, sau khi hắn biết được thân phận hèn mọn thật sự của Trần Tiểu Cửu thì tức hộc máu, nằm liệt ba ngày không dậy. Đó là chuyện sau này, tạm chưa nói tới!

- Vậy ông mau nói đi, mấy ngày nay có người nào khác đến thăm tên Củi khô không? Nếu có một câu giả dối thì cứ đợi đó mà về nhà trồng lúa! Trần Tiểu Cửu lạnh lùng dọa, có chút uy quan.

- Đại nhân, tối qua con trai của Tôn đại nhân là Tôn Kiến cùng với Long Đại đã đến thẩm tra đám người tên Củi khô! Chương ngục đầu lau mồ hôi nói.

- Có chuyện đó sao, ông ta thẩm tra nhưn thế nào? Ngươi mau nói ta nghe! Trần Tiểu Cửu cười thầm, chuyện không nằm ngoài dự liệu của hắn, Tôn Kiến và Long đại quả nhiên đã tiến hành một cuộc thẩm vấn theo kiểu mềm nắn rắn buông.

- Trong lúc đám người của Tôn Kiên thẩm vấn, tiểu nhân và những người khác đều bị đuổi ra hết, tiểu nhân cũng không nghe được gì! Chương ngục đầu nói đến đây, trong lòng cũng đã có chút bực tức, gã thân là ngục đầu, vậy mà ngay cả cơ hội đứng ở bên để nghe xem thế nào cũng không có, người ta thẩm án, gã lại chỉ có thể đứng ở bên ngoài, bà nó chứ chẳng có công bằng gì!

Gã nhớ lại rồi nói: - Nhưng, tiểu nhân bây giờ nhớ lại, Tôn Kiên đã thẩm vấn lần lượt từng người một!

Trần Tiểu Cửu nghe vậy thì không muốn hỏi gì thêm, việc thẩm vấn từng người là muốn lần lượt đánh phá phòng tuyến tâm lý của từng người, khiến hắn nảy sinh lòng khiếp sợ đơn độc, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Trong lao phòng rặt một mùi hôi thối khó ngửi, tối tăm, ẩm thấp, một cảm giác thật ghê rợn.

Trần Tiểu Cửu như mất sổ gạo đứng ở giữa hành lang lao phòng, nhìn những khung cảnh quen thuộc, bất giác thở dài, mấy ngày trước hắn cũng từng bị cái tên khốn Ngô Thiên Phát bắt vào đây, phải nếm trải sự đày đọa không phải của con người.

Và hôm nay với thân phận là tín sứ của Chung đại nhân, hắn đang đứng ở đây, cảnh còn người không, tâm trạng hoàn toàn khác.

Hắn ngầm thề với mình, từ nay về sau, không được để ai làm nhục, không được để ai đánh đòn, không được, tuyệt đối không được!

Trong lúc Trần Tiểu Cửu đang chìm sâu vào suy nghĩ, bỗng nghe thấy bên tay trái có tiếng kêu la của một người đàn ông, tiếng kêu rất lớn, hồi lâu vẫn còn nghe thấy, nghe rát hết cả tai, khiến Trần Tiểu Cửu bực tức, như muốn nôn ói.

Tên này, khí quản thật là lớn, Trần Tiểu Cửu sững sờ, đôi mắt đầy hoài nghi nhìn Chương ngục đầu.

Chương ngục đầu hiểu ý, biết Trần Tiểu Cửu muốn biết về người đó, vội nói thầm: - Đại nhân, cách năm mươi dặm về phía Tây Nam có một hang ổ của bọn thổ phỉ, gọi là Hộ Gia Trại, người này chính là Tam đương gia của Hội Gia Trại, ngoại hiệu là Sư Tử Hống, La Đồng!

Trần Tiểu Cửu nghe xong, hai mắt nheo nheo, hồi lâu mới từ từ gật đầu một cái như đã hiểu ra. (* Người phụ nữ Trung Quốc ngày xưa có hủ tục là bó chân để làm đẹp, một bàn chân nhỏ đẹp được gọi là "Tam thốn kim liên"/ Gót sen vàng ba tấc. Ở đây chân người kỹ nữ quá to và dài, vượt quá tiêu chuẩn đương thời nên Trần Tiểu Cửu đã tinh quái miêu tả là "Bát thốn kim liên".)