Giờ phút này đây, Chung Bân bỗng tự cảm thấy xấu hổ với mình.
Tuy Trần Tiểu Cửu chỉ là một tiểu gia đinh, trong lời nói dù là lúc vui vẻ hay tức giận đều không có chút bộ dạng uy nghiêm nào. Nhưng trong lối tư duy và xem xét sự việc một cách mạch lạc ấy thỉnh thoảng xuất hiện sự quỷ dị, khiến người ta không khỏi nảy sinh cảm giác bất lực không thể chống cự.
Tuy hắn thân là Hàng Châu Tri phủ, đường đường là quan tứ phẩm triều đình, uy quan lừng lừng, nhưng, sự uy phong thường ngày nay như vô hình trước mặt Trần Tiểu Cửu, cái gọi là khí giả bá vương ngay cả một chút cũng không thể triển hiện trước mặt Trần Tiểu Cửu.
Tên nhãi này, sao có thể là một tiểu gia đinh thân phận thấp hèn chứ?
Lúc này, trong đầu hắn bỗng xuất hiện một vị bạch y công tử lãnh khốc, tuyệt tình, toàn thân tán phát âm khí.
Chung Bân bất giác khẽ rùng mình, chợt hiểu ra một chút mơ hồ bên trong.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy mình đã hơi bị hớ, vội định thần nói: - Tiểu Cửu, ngươi là người thông minh trượng nghĩa, bên trong lồng ngực có một trái tim yêu nước nhiệt thành, Chung Bân vừa cảm kích vừa khâm phục, ngươi yên tâm, chỉ cần Chung Bân ta ngày nào còn làm quan thì trái tim còn thuộc về lê dân bách tính, nâng đỡ cho họ một khoảng trời!
- Như vậy thì thật là tốt, thật tốt! Trần Tiểu Cửu cười khan nói.
- Tiểu Cửu, nở hoa trong lòng địch và vây Ngụy cứu Triệu, có thể nói là tuyệt kế, có điều không biết ở đâu ra vậy? Ta nghe mà như chưa nghe vậy! Chung Bân rầu rĩ, tuy hắn học rộng biết nhiều nhưng lại không biết nên nó ở đâu ra, điều này thực khiến hắn xấu hổ.
- Oh, cái đó, haha, đều từ "Binh Pháp Tôn Tử" ra cả, không nhắc tới thì hơn! Trần Tiểu Cửu mập mờ nói. Lòng thầm cười, nếu ngươi đã từng nghe đến cuốn sách này thì chẳng phải là đã gặp ma rồi sao?
Chung Bân thấy Trần Tiểu Cửu ấp a ấp úng cũng không tiện hỏi thêm, khó khăn đã được giải quyết, tâm trạng tự nhiên thoải mái hơn, hắn thở dài một cái nói: - Có hai kế này, thì có thể gối cao đầu mà không phải lo nghĩ gì rồi, ngày mai ta sẽ khai đường xử án, y theo hai kế này mà làm!
- Chung đại nhân, hai kế này tuy tuyệt diệu, nhưng vẫn chưa hoàn mỹ, vẫn còn thiếu một nhân tố hết sức quan trọng, nếu không có được khâu này thì sẽ chỉ thất bại! Trần Tiểu Cửu nói lớn, sắc mặt nghiêm túc lạ thường, không chút giả tạo.
Chung Bân vốn tưởng có được hai kế này làm vật hộ giá thì có thể tránh được kiếp nạn này, nhưng nghe Trần Tiểu Cửu nói như vậy thì bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch, chột dạ hỏi: - Còn có chỗ nào cần phải chuẩn bị? Tiểu Cửu, ngươi mau nói đi, ta sẽ lập tức làm ngay!
- Không phải vội, Chung đại nhân, từ từ nghe tại hạ nói cho kỹ đây! - Trần Tiểu Cửu nhìn Chung Bân lúc này đang vô cùng căng thẳng, đột nhiên hihi cười nói: - Diệu kế này có thành công hay không, tất cả đều nằm ở chỗ tên Củi khô. Chỉ có tên Củi khô chắc chắn được thả ra và được đại nhân trọng thưởng, hai kế này mới có thể phát huy hiệu quả. Nhưng vạn nhất tên Củi khô có chuyện gì đó ngoài ý muốn? Trần Tiểu Cửu từ từ dẫn dắt nói.
Chung Bân chợt tỉnh ra, đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, mặt vẻ âm trầm nói: - Tiểu Cửu yên tâm, lao phòng nơi giam giữ tên Củi khô rất an toàn, người thường không thể tiếp cận địa lao được!
- Chung đại nhân không hiểu ý tại hạ rồi! - Trần Tiểu Cửu thở dài nói: - Ở trong địa lao tên Củi khô đương nhiên là an toàn rồi, nhưng có một vấn đề hết sức quan trọng, đại nhân không thể không đề phòng?
- Tiểu Cửu, ngươi nói rõ hơn đi! Chung Bân ngạc nhiên nói.
Trần Tiểu Cửu trầm ngâm giây lát rồi nói: - Ngày mai khi thẩm vấn đám người tên Củi khô, hai người Tôn Khoa, Long Đại chắc chắn sẽ có mặt để giám sát nhất cử nhất động của ngài, đối mặt ở công đường, đại nhân hẳn không dễ bao che. Còn Long Đại thân là huynh trưởng của Long Nhị, dù là với mục đích gì thì trong lòng hắn cũng chỉ mong tên Củi khô chết đi.
- Do vậy, hắn chắc chắn sẽ ngầm uy hiếp, dụ dỗ đám người tên Củi khô, lấy một ví dụ đơn giản, Long Đại tất sẽ cùng Tôn Khoa ngầm bàn bạc với nhau phải tiến hành tra tấn đám người tên Củi khô, nếu tên Củi khô có thể chịu được đại hình, khẳng định hắn là vì dân trừ hại thì kế hoạch của chúng ta sẽ thành công!
- Nhưng vạn nhất tên Củi khô không vượt qua được đại hình, thừa nhận mình tranh chấp nội bộ với Long Nhị dẫn đến đánh Long Nhị tàn phế, như vậy đại nhân sẽ xử lý thế nào? Chẳng phải là đã dùng giỏ tre múc nước sao? Mọi nguyện vọng tốt đẹp se đều tan vỡ như bong bóng!
Chung Bân đi vòng quanh thư phòng vài bước, một mực khẳng định: - tên Củi khô tuy gian trá giảo hoạt, nhưng cũng là một kẻ thông minh, sao có thể có quyết định rất thiếu sáng suốt như vậy chứ? Ta thấy chắc chắn không thể xảy ra được tình huống như vậy! Chung Bân một mực chắc chắn nói.
- Đại nhân, ngài lại sai rồi! - Trần Tiểu Cửu quả quyết phản bác: - tên Củi khô tuy nhỏ yếu nhưng có lẽ cũng biết nhìn nhận tình hình, tại hạ tin hắn có thể chịu được cuộc khảo nghiệm. Nhưng, đại nhân đã bỏ qua một chuyện khác, cùng ra tay với tên Củi khô hôm đó còn có bảy tên đầu mục khác, nếu trong số bảy tên đầu mục đó có một tên không chịu được đại hình của Tôn Khoa, vậy chúng ta coi như xôi hỏng bỏng không rồi!
- Lợi hại như thế nào, không cần nói cũng biết, xin đại nhân suy xét kỹ lưỡng! Trần Tiểu Cửu cười nói xong, lại vắt chân chéo nhau, ung dung uống trà.
Chung Bân nghe vậy, trong lòng cũng toát mồ hôi lạnh, thầm khen Trần Tiểu Cửu chu đáo chặt chẽ.
tên Củi khô tuy hiểu rõ chuyện, có thể vượt qua được đại hình, nhưng những thủ hạ đó thì chưa chắc đã là những kẻ cứng đầu xương gang cốt thép, chỉ cần một tên trong số chúng lạc dòng, như vậy... thì chuyện sẽ rắc rối rồi.
Chung Bân suy nghĩ một lát nói: - Chuyện này không thể không đề phòng, đợi ta ngầm đi nói chuyện phân tích lợi hại với đám người tên Củi khô, để bọn chúng hiểu chiêu trò bên trong, kẻ nào không nghe ta sẽ giết... Bỗng nhiên sắc mặt Chung Bân trở nên dữ tợn, đưa tay làm dấu giết ngang cổ.
Cái tên này, cũng thật là một kẻ tàn nhẫn! Trần Tiểu Cửu bị hắn làm cho sững sờ, tên Củi khô và bẩy tên đầu mục kia sau này đều sẽ là người của ta, há có thể tùy tiện bị ngươi tùy tiện chém giết sao? Ta khinh thường ngươi!
- Đại nhân, đó chỉ là hạ sách, tuyệt đối không thể làm! - Trần Tiểu Cửu lại chầm chậm nói: - Đại nhân đích thân xuất mã, tuy có thể bịt miệng được đám người tên Củi khô nhưng cực kỳ mạo hiểm, sau này nếu bị người ta nắm được thóp thì hậu hoạn khôn lường. Hơn nữa, chuyện nhỏ như thế này giao cho người khác làm thì hơn, đâu cần ngài phải nhọc công tự thân làm chứ!
- Người khác? Chuyện đại sự cơ mật như vậy, ai có thể đáng tin chứ? Trừ phi là người nhà, nếu không quyết không dám dùng. Tiểu Việt tuy thông minh, nhưng ta sợ nó đi đối phó với đám người tên Củi khô chẳng những khó thành công mà ngược lại có thể bị người ta khống chế! Chung Bân cẩn thận cân nhắc.
- Được rồi! Được rồi! - Trần Tiểu Cửu vờ như khó xử nói: - Chung đại nhân, nếu ngài đã tin Tiểu Cửu, tại hạ sẽ thay ngài đích thân đi một chuyến, như vậy, vừa có thể bảo toàn được thanh danh cho đại nhân, lại vừa có thể thành công thuyết phuc đám người tên Củi khô với hy vọng lớn nhất, ý ngài thế nào?
- Tiểu Cửu, ngươi nói thật chứ? - Chung Bân cảm kích hai tay vỗ vai Trần Tiểu Cửu nói: - Tiểu Cửu nếu ngươi đi thì với ba tấc lưỡi của ngươi, chắc chắn không có gì sơ xẩy rồi!
- Nếu đại nhân đã tin tưởng Tiểu Cửu như vậy, Tiểu Cửu người tốt làm đến cùng, tiễn phật đi Tây Thiên, vì đại nhân mà đi một chuyến! Trần Tiểu Cửu chắp hai tay thành nắm, hùng hồn nói.
- Quý nhân ơi quý nhân, Tiểu Cửu, ngươi chính là quý nhân hộ mạng của Chung mỗ! - Chung Bân vô cùng cảm kích nhìn Trần Tiểu Cửu lúc này trong nét mặt tươi cười thấp thoáng sự giảo hoạt, đột nhiên hắn lùi ra sau hai bước, nhìn Tiểu Cửu đang vô cùng phấn khích, khom lưng thật sâu nói: - Tiểu Cửu, Chung mỗ ta đời này chắc chắn không thể quên đại ân của ngươi, nếu ngươi có khó khăn gì, ta tất sẽ ra tay tương trợ, tuyệt không thoái thác, nếu có hai lòng, trời tru đất diệt! Chung bân chỉ trời chỉ đất, khẳng khái đọc rõ từng chữ.
Đây đã là lần thứ hai Chung Bân thể hiện lòng biết ơn đối với Trần Tiểu Cửu, mà trong cử chỉ lời nói tuyệt không có chút giả tạo mà là xuất phát tự đáy lòng.
Nghe những câu nói này của Chung Bân, lại chứng kiến thần thái chân thành như vậy của hắn, trong lòng Trần Tiểu Cửu cũng phấn chấn như được nghe khúc ca về một con người vĩ đại vậy.
Dù thế nào, sau này trong thế giới xa lạ này, hắn cũng không còn đơn độc nữa, chí ít phía sau còn có một quan tứ phẩm triều đình làm chỗ dựa.
Haha, ta tuy là một tiểu gia đinh vô danh, thân là nô lệ, nhưng từ nay trở đi, ta phải xem ai còn dám bắt nạt ta nữa!
- Đại nhân không cần đa lễ, chuyện nhỏ không cần phải để tâm! - Trần Tiểu Cửu che giấu sự sung sướng của mình, lại nói với Chung Việt: - Việc không thể chậm trễ, chậm sẽ sinh biến, phải giải quyết nhanh gọn! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn - Nếu đã vậy, khi nào thì đi? Chung Bân vội hỏi.
- Chính là lúc này! Trần Tiểu Cửu không chút đắn đo nói.
- Được, đợi ta thảo một phong thư, ngươi đem thư này đi gặp Trương ngục đầu, hắn thây thư của ta tất sẽ giúp ngươi, ngươi cứ mạnh dạn mà làm, không phải băn khoăn! Chung Bân vừa viết thư vừa nói.
- Đại nhân, tại hại đi chuyến này, dựa vào ba tấc lưỡi, tất sẽ mã đáo công thành, ngài..., xin hãy đợi tin tốt! - Trần Tiểu Cửu cầm phong thư, cáo từ Chung Bân, ra khỏi cổng nhanh chóng biến mất vào một nơi xa.
Trần Tiểu Cửu đi rồi, Chung Bân thẫn thờ ngồi trên ghế, bê lấy chén trà định làm ấm giọng, không ngờ tay run run, cầm không chắc, chỉ nghe một tiếng binh, chén trà rơi xuống đất, lập tức vỡ vụn.
Chung Việt nghe thấy tiếng động vội vàng chạy vào, thấy bộ dạng căng thẳng của Chung Bân liền nhanh chóng bước tới đỡ vai hắn nói: - Đại ca, huynh... sao vậy? Tiểu Cửu vội vội vàng vàng đi đâu vậy?
Chung Bân ngẩng đầu nhìn Chung Việt, vội thu mình lại, hắn ân cần nhìn Chung Việt, không trả lời, trong mắt hắn hiện lên ánh mắt bất lực, lẩm bẩm: - Thành bại thế nào, chính là ở hành động lần này!
Chung Việt nghe xong, vội nắm chặt lấy cổ tay Chung Bân, im lặng hồi lâu!