Chương 50: Hứa lão tổng đa tâm

Triệu Thanh Sinh lần này té cái rất nặng, cả người như một bức tranh nghệ thuật dán trên đường vậy. Tiếng thở hồng hộc mấy hơi mới giãy dụa bò dậy, chiếc mũi thế quái nào mà đang chảy máu, chẳng hiểu lúc ngã xuống hai tay để đâu mà không đi bảo vệ mũi một chút.

“Hừ . . .” Triệu Thanh Sinh suýt chút nữa chảy nước mắt, thở nhẹ, lập tức nổi trận bão táp quát: “ Cậu giỏi lắm cũng dám vất chân tôi.”

Lý Nhất Phi mở to hai mắt, vẻ mặt ngây thơ nói: “Triệu Trưởng bộ, hình như ngài lầm rồi đó, tôi khi nào vướng chân ngài chứ, mọi người tất cả đều thấy mà. Ngài thét một tiếng cút tựa như trời long đất lở vậy, thật là uy thế vô cùng. Đã thế cỗ Vương Bá chi khí đó ập tới trước mặt, một viên chức nhỏ bé như tôi làm sao có thể thừa nhận được uy thế sếp lớn như thế chứ. Đến bây giờ tôi còn đang đắm chìm trong cỗ uy thế khí phách mười phần đó của lãnh đạo ngài đó, chân nhũn nhụt thế này thì làm sao có thể vướng chân được?”

Triệu Thanh Sinh chỏ vào Lý Nhất Phi, ức thiếu chút thì hộc máu( thổ huyết), oán hận lên cùng cực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu tử( thằng nhóc ) giỏi, cậu chờ đấy.” Sau đó liền nổi giận đùng đùng xông ra ngoài.

“Phụt . . .” Thẩm Á Quyên đầu tiên là bật cười lên, tiếp đó là mội người trong văn phòng cùng nở nụ cười. Tuy rằng chưa có dám cười ha ha, chỉ nghẹn lại tiếng cười trộm, nhưng ai cũng đều phi thường thống khoái. Triệu Thanh Sinh bị xấu mặt như thế làm ai cũng hả lòng hả dạ.

Vốn dĩ chiếc máy tính bị Triệu Thanh Sinh đoạt lấy, bấy giờ đã tới tay Lý Nhất Phi, lúc này đang đến trước mặt anh chàng thuộc bộ phận tài vụ kia, nói: “Cậu mau đi lãnh đi, kẻo chốc nữa lại có vị đại gia nào đó( đây chỉ thành phần sếp lớn nhưng có cái tính khí nhỏ như Triệu Thanh Sinh) đoạt lấy, tôi cũng không biết có thể giúp bộ phận tài vụ các người bảo vệ được nữa không.”

Anh chàng cũng cảm giác được đây là chốn thị phi, vội vàng cầm lấy hai cái máy tính bỏ chạy.

“ Anh Lý, anh đắc tội thêm với Triệu Trưởng bộ, bây giờ phải làm sao đây?” Mễ Tuyết Nhi lo lắng nhìn Lý Nhất Phi.

Thẩm Á Quyên cũng nói: “Đúng đó, lần này đắc tội ác thế, chẳng chừa chút mặt mũi cho hắn, lại còn làm hắn té ngã một cái, tiểu Lý cậu cũng thật là, khi đó cứ để hắn ta lấy máy tính đi là được rồi, xảy ra chuyện gì, chúng ta đẩy hết lên người hắn là được.”

Lý Trí Sinh lại lắc lắc đầu, nói: “Tôi nhìn không thấy, nếu để hắn cầm máy tính đi, bộ phận tài vụ khẳng định sẽ không làm nữa, khi đó truy trách tới, tiểu Lý cùng tiểu Mễ phát máy tính không được đặt đơn sẽ phải chịu trách nhiệm. Tiểu Mễ hẳn là không có chuyện gì, nhưng tiểu Lý chắc chắn sẽ bởi vì nguyên cớ này mà phải gánh trách nhiệm.”

Mễ Tuyết Nhi vội vàng nói: “Nhưng mà hiện tại lại làm hắn té ngã một cái, hắn nhất định hận anh Lý đến chết.”

Lý Nhất Phi cười cười: “Dù sao hắn ta đã hận anh rồi, giờ hận nhiều thêm chút, cũng chẳng lấy gì khác biệt.”

“Đều tại em làm hại.” Mễ Tuyết Nhi tự trách mình.

“Nhìn xem em lại nữa kìa, em mà còn nhắc tới việc này nữa, anh sẽ không cùng em giao bằng hữu (kết bạn) nữa.”

Thẩm Á Quyên bon chen: “Cái gì? Tiểu Lý, em đã vượt trên mức bạn bè với tiểu Mễ rồi?”

Lý Nhất Phi lập tức đầu đầy hắc tuyến, nói: “Thẩm tỷ, em nói là bằng hữu, cũng tựa như em cùng Thẩm tỷ là bằng hữu vậy, chị đừng có hiểu lầm được không?”

Thẩm Á Quyên cười hắc hắc, nói: “Chị xem mấy đứa là bạn bè cũng không tồi đó? Có muốn chị đây cho mấy đứa mấy lời tư vấn tình yêu?”

Mễ Tuyết Nhi đã đỏ ửng khuôn mặt trông như một trái táo chín mọng, Lý Nhất Phi thì cười ha hả, nói: “Thẩm tỷ, chị đã có thể dừng loạn điểm uyên ương phổ (gán ghép) quá mức rồi đấy.”

Thẩm Á Quyên cười khì khì, nói: “Cái gì mà loạn điểm( ghép), chị xem hai đứa rất là thích hợp đó, em cũng rất chiếu cố tiểu Mễ nữa, nếu mà trước đây, tiểu Mễ chẳng phải là sẽ lấy thân báo đáp sao.”

Mễ Tuyết Nhi càng loạn lên, run run: “Thẩm tỷ, chị lại giễu cợt người ta rồi.”

Lý Nhất Phi vội nói: “Thẩm tỷ, chị đừng đùa nữa, lại đùa nữa tiểu Mễ nóng đầu đó, về sau sẽ không mang theo người đồ đệ em đâu.”

Mọi người nói nói cười cười, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng cho Lý Nhất Phi, rốt cuộc tên Triệu Thanh Sinh kia nổi danh có thù tất báo trong công ty. Đắc tội hắn, hắn khẳng định sẽ không dễ dàng kết thúc trong hòa bình đâu.

Nhưng mà cả ngày hôm nay, Triệu Thanh Sinh cũng không xuất hiện nữa, lúc đi ngang qua phòng Phó Trưởng bộ cũng không thấy hắn đâu.

Đến giờ tan tầm, Lý Nhất Phi, Mễ Tuyết Nhi cùng mấy người rời khỏi tòa nhà công ty, ở đó đã thấy được cô bé Sở Hiểu Dao đứng chờ trước cửa công ty.

“ Ông chú( đại thúc)!” Cô bé vừa thấy Lý Nhất Phi ra, đã lập tức lớn tiếng gọi lại, hoàn toàn không bận tâm ánh nhìn của người khác.

Lý Nhất Phi cười vẫy chào các đồng nghiệp, nói: “Tôi đi trước.”

“ Cô bé đó là ai thế?” Thẩm Á Quyên thấy Lý Nhất Phi đi cùng Sở Hiểu Dao đến bến xe buýt, có chút tò mò hỏi.

Nhưng lại không thấy câu trả lời, ai cũng không quen Sở Hiểu Dao. Lý Trí Sinh một lát sau mới nói: “Hẳn là trẻ nhà bạn cậu ta, không thấy cô bé kêu tiểu Lý là chú à.”

Thẩm Á Quyên gật đầu, nói: “À mà cô bé này lớn lên thật đúng là xinh đẹp, trưởng thành tiếp, khẳng định không thua kém tiểu Mễ.”

Lý Nhất Phi không biết các đồng nghiệp đang bình luận Sở Hiểu Dao, đang cùng Sở Hiểu Dao đến nhà ga trong khi hỏi: “Tiểu Dao này, chú nhớ rõ là học sinh phải mồng một tháng ba mới bắt đầu học sao, cháu thế nào đã bắt đầu đi học rồi?”

Sở Hiểu Dao ném cho Lý Nhất Phi một ánh nhìn xem thường nói: “Cháu nói này ông chú( đại thúc), chú đi cùng cháu đã ba ngày rồi mới nhớ tới chuyện này sao?”

Lý Nhất Phi cười trừ: “Chú vốn nghĩ chú đi làm, cháu đi học là bình thường, nhưng giờ mới đột nhiên nhớ tới thời gian hai chúng ta đi học đi làm khác nhau.”

“ Ông chú( Đại thúc) có phải là người ngoài hành tinh không đó? Cháu giờ là cao tam rồi (= năm 3 cao trung = lớp 12 cấp THPT), chú cho rằng cao tam còn có kỳ nghỉ sao?”

“Vậy các cháu đủ khổ đó.”

Sở Hiểu Dao oán than: “Cũng không đúng, phải là phiền đến chết ấy, còn chẳng phải vì một kỳ thi đại học sao, có nghĩa lý gì chứ. Mỗi ngày toàn là thi đại học thi đại học, trừ học tập chính là học tập. Chẳng lẽ không thi đỗ đại học thì con người sống không nổi sao?”

Lý Nhất Phi cười nói: “Bây giờ học tập còn không phải như vậy sao, cháu đã học đến cao tam rồi, cố kiên trì thêm chút nữa là vào đại học, khi đó nhẹ nhàng thư thái ngay.”

“Xí, không thèm, bây giờ cháu thấy học với hành là ngán chết mất, nếu không phải người nhà cháy bắt ép, cháu đã sớm bỏ rồi.”

Lý Nhất Phi âm thầm đổ mồ hôi, xem ra Sở Hiểu Dao này cũng là một bậc thủ ghét học rồi, cơ mà cũng không khác mấy bản thân hồi còn đi học, cười nói: “Vậy cháu có biện pháp nào sao? Thôi cố chịu đựng đi.”

“Hử, ông chú( đại thúc), thế mà chú không bảo cháu đi học à?” Sở Hiểu Dao tựa như đang nhìn một người ngoài hành tinh sống nhìn Lý Nhất Phi.

“Chú vì sao phải bảo cháu đi học?”

“Trước kia cháu có gặp mấy chú mấy bác lớn tuổi, họ luôn làm ra vẻ, ‘con cố học hành cho tốt, chỉ có thi đậu đại học mới có thể tìm được công việc tốt’, cháu nghe mà nhức tai á.”

Lý Nhất Phi cười ha ha: “Cháu biết ông chú( đại thúc) của cháu học đến đâu không?”

“Bao nhiêu ạ?”

“Chú đến cao trung còn chưa có tốt nghiệp nữa là, lớp mười một học còn chưa xong.”

“ Ha ha, cháu cuối cùng cũng tìm được tri âm rồi.”

Lý Nhất Phi gõ cốp đầu Sở Hiểu Dương cái, nói: “Thế cháu cũng đừng đắc ý, đó là vì chú hết cách rồi. Sau khi ra ngoài xã hội mới biết được, hóa ra cuộc sống học đường mới là tự do tự tại nhất. Dù sao cháu cũng không còn nhỏ nữa, mấy chuyện này chú không tiện lên tiếng, chính cháu tự quyết được.”

“Hì hì, cháu thích nghe chú nói chuyện nhất. Đi đi, lên xe và về nhà thôi.”

Hai người chen lên xe buýt, dọc đường đi Sở Hiểu Dao ríu rít kể về mấy chuyện thú vị trong trường học mình cho Lý Nhất Phi, mà Lý Nhất Phi cũng hứng thú nghe, mà những ánh mắt chung quanh đều bị Sở Hiểu Dao hấp dẫn. Một tiểu cô nương xinh đẹp, giọng nói lại dễ nghe, nghe nàng nói cũng là một loại hưởng thụ. À miễn đi mấy người vì đi làm đến mệt nhừ đi.

Xuống xe, Lý Nhất Phi trở về nhà Hứa Doanh Doanh, đã thấy cô nàng ngồi ngay ở phòng khách, quần áo còn chưa thay.

“Chào Giám đốc Hứa, hôm nay sao về sớm thế?” Lý Nhất Phi thuận tay treo đồ lên giá áo cạnh cửa, cười ngâm hỏi.

Hứa Doanh Doanh thế mà lại sầm mặt nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

“Chuyện gì?” Lý Nhất Phi ngồi xuống ghế sofa.

“Cô bé kia là ai?”

“Cô bé? Cô nói là người ngồi cùng xe buýt với tôi à?” Lý Nhất Phi hơi kinh ngạc nhìn Hứa Doanh Doanh.

“Đúng vậy.” Hứa Doanh Doanh gật đầu.

Lý Nhất Phi ngó sắc mặt Hứa Doanh Doanh, sau đó nở nụ cười khà khà, nói: “Tôi nói này bà chủ Hứa, cô có phải lòng mang ý xấu không mà hỏi vấn đề này vậy?”

Hứa Doanh Doanh mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói: “Tuy rằng tôi không có quyền can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của cậu, nhưng suy cho cùng cậu là nhân viên trong công ty tôi, cô bé kia hai ngày này đều đứng chờ trước cửa đợi cậu, điều này làm vài người dấy lên một số suy đoán. Tôi cần thiết biết được chân tướng sự thật, miễn cho cậu tương lai có vấn đề gì, người nhà người ta nháo đến tận công ty, đến lúc đấy gây ảnh hưởng đối với công ty.”

Lý Nhất Phi đứng dậy, nói: “Vậy cô không cần lo lắng nữa, con người tôi tuy chẳng ra gì, nhưng đối với bé gái không có hứng thú. Hơn nữa tôi cũng chưa có tính toán đến chuyện lập gia đình, chơi đùa với nhau, tôi còn có chừng mực.”

Hứa Doanh Doanh vốn nghe nửa câu trước của Lý Nhất Phi còn rất vừa lòng, nhưng nghe đến nửa sau lại chẳng dễ nghe chút nào. Cái gì kêu là chơi đùa? Tên này rõ ràng vẫn không có thành thật. Hừ lạnh một tiếng, nói: “Vậy cậu cùng Giám đốc Hà chắc cũng là ‘chơi đùa’?”

Bước chân Lý Nhất Phi hơi chững lại, nói: “Cô nói cái gì Giám đốc Hà? Cô không có lầm chứ, Giám đốc Hà là ai chứ, tôi nào có tư cách cùng người ta chơi đùa?”

Hứa Doanh Doanh vốn còn tưởng rằng đột nhiên như vậy sẽ có trá, có thể từ trong miệng Lý Nhất Phi tìm ra cái trá đó, nhưng không nghĩ tới Lý Nhất Phi lại trả lời như vậy. Lẽ nào do mình suy đoán sau, Hà Phương Tình kỳ thật không có bất cứ quan hệ đặc thù gì với Lý Nhất Phi?

“Tôi và Giám đốc Hà xác thực là có chút quan hệ cá nhân, nhưng là không đáng giá nhắc tới. Phiền Giám đốc Hứa cô không cần phải bát quái (=đa tâm) như vậy, tìm hiểu riêng tư người khác, không phải là thói quen tốt đâu.”

Trực tiếp bị Lý Nhất Phi chọc thủng, Hứa Doanh Doanh chợt hơi chút xấu hổ, bèn mạnh miệng nói: “Ai tìm hiểu chuyện riêng của cậu chứ? Tôi chỉ sợ Giám đốc Hà bị cậu lừa.”

Lý Nhất Phi cười ha hả, nói: “Không nghĩ tới bà chủ Hứa của chúng ta lại cũng có một mặt đa tâm như thế, nếu để trong công ty nghe được, mọi người nhất định là ngớ đến rớt cằm mất.” Sau đó lập tức lủi vào phòng bếp, chuẩn bị chu đáo cho bữa tối ngày hôm nay.