Chương 47: Sinh hoạt gia đình

Bây giờ đang là giờ cao điểm tan tầm, người ngồi xe buýt rất đông, nhưng đã có Lý Nhất Phi bảo hộ nên Sở Hiểu Dao rất nhẹ nhàng chen lên được xe buýt. Hai người chen lên được một vị trí hơi về đằng sau, ở đây không có chen chúc như vậy, Sở Hiểu Dao có thể đứng đối mặt nói chuyện cùng Lý Nhất Phi.

“Ông chú( đại thúc), cháu thấy đi cùng chú trên xe nhẹ nhàng hơn rất nhiều đó, người khác không thể chen đến cháu được, mấy ông chú( đại thúc) đáng khinh cũng không thể chiếm tiện nghi của cháu.”

Sở Hiểu Dao nói một câu mà làm mấy ông chú( đại thúc) xung quanh đổ một đầu mồ hôi, bọn họ đúng là cấp bậc cha chú( đại thúc là một đại từ chỉ những người bậc ngang với bố nhưng thua tuổi, ở đây dùng từ" cha chú" cũng khá hợp ) đó, cơ mà lúc chen lên xe thuận tiện lướt qua cũng là bình thường mà, dường như Sở Hiểu Dao nói thế chính là bọn họ a.

Lý Nhất Phi mỉm cười nói: “Có thể hai ngày tới chú không đi xe buýt nữa.”

“Tại sao vậy? Chú định đi chuyến khác sao?”

“Không phải, chú phải chuyển nhà.”

“Không thể nào, đại thúc, chú làm cháu thật thất vọng. Sao chú lại dọn nhà đi vậy?:

“Hà hà, bây giờ chú đang ở nhà một người bạn, chính mình cũng phải có một chốn về chứ.”

Sở Hiểu Dao chép miệng nhỏ, nói: “Vậy chú thuê nhà gần đây đi, ở chỗ này đâu có thiếu nhà thuê đâu?”

Lý Nhất Phi lắc đầu, nói: “Nhà chú đã ưng ý và giao tiền đặt cọc rồi.”

“ Ông chú thối( Đại thúc thối), chẳng thú vị gì cả.” Sở Hiểu Giao tức giận đá Lý Nhất Phi một cái.

Lý Nhất Phi buồn cười, nói: “Nhưng về sau cháu có thể đến chơi với chú, nhưng ngồi cùng cháu trên xe buýt là không thể rồi.”

“Hừ! Không để ý tới chú nữa.” Sở Hiểu Dao bĩu môi quay ngoắt đầu đi, thật đúng là không để ý tới Lý Nhất Phi luôn.

Lý Nhất Phi cũng không đi dỗ dành Sở Hiểu Dao, dẫu sao cô bé này chỉ là một người khách qua đường trên con đường đời của hắn mà thôi, hơn nữa cơ bản không có giao tình gì, có thể giúp cô bé hai lần đã là tùy tay mà làm rồi.

Xe buýt rất nhanh đã đến điểm dừng, Lý Nhất Phi và Sở Hiểu Dao cùng xuống xe. Sở Hiểu Dao vốn rất tức giận lại nói với Lý Nhất Phi nữa: “ Ông chú( Đại thúc), chú sống ở đâu?”

Lý Nhất Phi chỉ chỉ vào tiểu khu( ở nước mình gọi là khu chung cư) Anh Quốc Hoa Phủ, nói: “Chú tạm thời ở đây.”

Sở Hiểu Dao lập tức kêu lớn: “Wow, đó là chỗ cho người có tiền á.”

Lý Nhất Phi cười dài: “Đó là nhà người bạn, không phải nhà của chú.”

Sở Hiểu Dao hâm mộ nói: “Cháu cũng muốn ở một khu xa hoa như thế, đáng tiếc nhà cháu không có tiền nên chỉ có thể sống ở kia.” Nói rồi chỉ tới tiểu khu đối diện.

Tiểu khu kia thoạt nhìn có phần cổ xưa, so ra phải kém mấy cấp với tiểu khu xa hoa Anh Quốc Hoa Phủ này, mà một cô bé hằng ngày phải đi xe hiển nhiên hoàn cảnh gia đình cũng không phải là một nhà đặc biệt khá giả gì.

“Luôn có cơ hội thôi, cháu còn nhỏ, trong tương lai hãy nỗ lực thật nhiều, kiếm thật nhiều tiền, rồi cháu sẽ có thể mua lấy một căn biệt thự, sống ở tiểu khu tốt hơn ở đây nhiều.”

Sở Hiểu Dao bĩu mỗi nói: “ Ông chú( Đại thúc) nói thật nhẹ nhàng, chú lớn này rồi còn không phải đi thuê nhà sao. Ài, xem ra em chỉ có thể gả cho người có tiền thôi, như vậy cháu không cần nỗ lực cũng kiếm được thật nhiều tiền rồi.”

Lý Nhất Phi im lặng luôn, sao mấy đứa con gái bây giờ đầu óc nghĩ cái gì vậy trời. Nha đầu( con nhóc) Sở Hiểu Dao này bao lớn mà đã có những suy nghĩ thực tế thế này, thật làm hắn có chút không tiếp thu nổi.

“Hì hì, cháu còn nhỏ, còn chưa làm thế được. Chào ông chú( đại thúc) nhá, sáng mai gặp lại.” Sở Hiểu Dao vẫy vẫy tay với Lý Nhất Phi, sau đó vui sướng chạy tới tiểu khu đối diện.

Lý Nhất Phi lắc đầu, cũng hướng đến cửa tiểu khu. Đêm qua Hứa Doanh Doanh đã cấp cho hắn thẻ nhập hộ tiểu khu cùng chìa khóa nhà rồi, cho nên hắn bây giờ có thể tự do ra vào tiểu khu này mà không cần Hứa Doanh Doanh.

Trở lại nhà Hứa Doanh Doanh, cô nàng còn chưa trở về, Lý Nhất Phi thay một bộ quần áo, đến phòng khác nhìn ngó, thấy trong đây cơ bản không có gì ra hồn để làm cả, không khỏi lắc đầu ngao ngán. Xem ra bản thân Hứa Doanh Doanh thật không phải kiểu người biết chăm lo cho sinh hoạt hàng ngày, cũng chẳng biết cô nàng ở nhà ăn cái gì.

Cơ mà cũng may là còn có gạo, Lý Nhất Phi trước hết nấu cơm đã. Rồi khi đang chuẩn bị ra ngoài đi chợ, điện thoại lại reo chuông, là số của Hứa San San, con nhóc này hiển nhiên là chưa tắt hi vọng mà.

“Anh rể, anh đang làm gì thế?”

Đang ở trong nhà Hứa Doanh Doanh nên Lý Nhất Phi hoàn toàn có thể nhẹ nhàng tự nhiên đối phó Hứa San san, nói: “Anh vừa mới nấu cơm xong, đang định ra ngoài mua chút đồ ăn.”

“Á, em cũng muốn ăn đồ ăn anh rể làm, mẹ làm đồ ăn khó ăn quá.”

“Lời này tốt nhất em đừng có mà để bác nghe được, không em đừng mong có cơm ăn. À, chị em trở về rồi, đồ ăn cũng đã mua về nên anh không cần ra ngoài nữa.” Chính trong lúc nói chuyện, Hứa Doanh đã xách theo mấy túi đồ ăn trở về, Lý Nhất Phi nói với Hứa San San: “Em cùng chị nói chuyện đi, anh đi nấu ăn.”

Tiếp nhận đồ ăn Hứa Doanh Doanh xách theo, lại đưa điện thoại cho cô, Lý Nhất Phi bèn trực tiếp vào phòng bếp, sau đó đã nghe thấy Hứa Doanh Doanh mất kiên nhẫn nói vài câu là cúp máy luôn.

“Cái con bé chết tiệt này, thật làm người ta đau đầu.” Hứa Doanh Doanh thay một bộ quần áo, đi tới cửa phòng bếp.

Lý Nhất Phi đang nhanh nhẹn xắt rau, một bên nói: “Phỏng chừng lại thêm một lần nữa là em ấy chết tâm rồi.”

Hứa Doanh Doanh gật đầu, nói: “Tôi thấy cũng cảm giác không sai biệt lắm.” Sau đó nhìn Lý Nhất Phi đang xắt rau, không thể không tán thưởng đao công( kĩ thuật cắt/ xát) tuyệt vời của Lý Nhất Phi, khó trách lúc trong nhà bố mẹ, Hứa San San rất thích xem Lý Nhất Phi nấu ăn.

Hứa Doanh Doanh nhìn, không phải là sự thoải mái như tới từ Hứa San San, mà là mang một loại áp lực không tên, Lý Nhất Phi dừng lại, nói: “Được rồi mà, Hứa lão tổng, cô ở đây làm tôi không được tự nhiên, hay là cô ra ngoài làm gì đó đi, tôi làm xong sẽ gọi.”

Hứa Doanh Doanh gật đầu: “Vậy cảm ơn cậu.” Sau đó quay người trở về phòng ngủ.

Hứa Doanh Doanh bữa này mua không ít đồ ăn, có rau xanh, có thịt, một cân cá tươi, một cân tôm, còn nhiều hơn ngày thường Lý Nhất Phi mua. Lý Nhất Phi cũng có những ý tưởng cải tiến, đem tất cả thức ăn đều chế biến thành đồ ăn cổ điển, sau đó lớn tiếng gọi: “Giám đốc Hứa, ra ăn cơm.”

Trong phòng ngủ, Hứa Doanh Doanh sớm đã ngửi thấy mùi hương từ trong phòng khách bay đến, bụng đã kêu thầm không biết bao lần, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không như cô em San San chạy ra ngoài ăn vụng, thậm chí còn phải cố công chịu đựng không ra ngoài xem. Giờ nghe thấy tiếng Lý Nhất Phi gọi, rốt cục nhịn không được nữa, lập tức rời phòng ngủ đi tới phòng bếp.

Nhưng không đợi ngồi xuống, Lý Nhất Phi đã cười tủm tỉm nói với Hứa Doanh Doanh: “Nhất định là đói lắm rồi mới sốt ruột ra ăn cơm như vậy.”

“Ai nói tôi sốt ruột?” Hứa Doanh Doanh đương nhiên không chịu thừa nhận.

Lý Nhất Phi chớp chớp mắt, nói: “Hắc hắc, lấy tính cách Giám đốc Hứa, nếu không sốt ruột, sao có thể không rửa tay trước khi ăn cơm chứ?”

Hứa Doanh Doanh lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng đứng dậy đi rửa tay. Chà cọ một lúc, bấy giờ mới lần nữa trở về bàn ăn, trước mặt nàng sớm đã bày ra một bát cơm đầy.

“Giám đốc Hứa, tôi không ngại cô bày ra phong cách bà chủ đâu, thôi tôi bắt đầu ăn đây.” Nói xong đã gắp cả con cá nhét to mồm.

“Tôi mua đồ ăn, vì sao không ăn chứ?” Hứa Doanh Doanh tự cấp cho mình một lý do, lập tức động đũa bắt đầu ăn.

Hứa Doanh Doanh thành công trong công việc, nhưng tuy rằng trong công việc rất cẩn trọng, trong sinh hoạt lại xác thật không quá biết chiếu cố chính mình. Giống như là hay bỏ bữa sáng này, đến trưa thì ra nhà ăn công ty. Nhà ăn có cả một nồi thức ăn, tuy có không ít đồ tốt, nhưng hương vị cũng chỉ bình bình. Đến tối thì có xã giao liền ra ngoài ăn, không có thì ở nhà qua loa đối phó một chút.

Buổi tối ở nhà được ăn nhiều thức ăn như vậy thật đúng là lần đầu tiên, hơn nữa thức ăn Lý Nhất Phi làm ra hương vị rất thơm ngon, làm nàng ăn một lần là đũa trong tay đã dừng không được liền.

Lý Nhất Phi rất thích nhìn người khác ăn thức ăn mình làm, đặc biệt là được nhìn đối phương ăn mất hết hình tượng, đó thể hiện rằng thức ăn hắn làm rất ngon, cũng cho hắn cảm giác thành tựu. Lý Nhất Phi không có nhiều sở thích, và nấu ăn chính là một sở trường tương đối trong những sở thích không nhiều đó.

“Hô, không ăn nữa.” Hứa Doanh Doanh ăn đến hai bát cơm nhỏ mới dừng đũa lại, còn vươn đâu lưỡi liếm nhẹ chút nước dùng bên khóe môi, trông thật gợi cảm và quyến rũ.

Lý Nhất Phi mắt dán chặt vào, Hứa Doanh Doanh thật đúng xinh đẹp, nếu không phải Hứa Doanh Doanh còn chưa có bạn trai, Lý Nhất Phi nhất định sẽ suy xét thả thính cô nàng.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Hứa Doanh Doanh bị Lý Nhất Phi nhìn mà có chút rối, cũng biết tối hôm nay mình có hơi thất thố, bèn đứng dậy hướng tới phòng khách, nhưng bước chân đi rất chậm. Tối nay nàng ăn có hơi nhiều quá, bụng có hơi căng, mới đi được hai bước mà tựa hồ như thức ăn trong dạ dày sẽ trào ngược ra vậy.

Lý Nhất Phi cười ha hà, không tranh thủ giễu cợt Hứa Doanh Doanh mà bắt tay thu dọn bàn ăn.

Hứa Doanh Doanh ngồi xuống ghế sofa, tùy tay mở lên chiếc điện thoại, hình như đã bao năm rồi mình chưa từng ăn cơm xong là được nhàn nhã ngồi xem điện thoại thế này.

Vừa xem điện thoại, vừa liếc trộm vào phòng bếp, thấy trước ngực Lý Nhất Phi đeo một chiếc tạp dề, đang nhanh nhẹn thu dọn bàn ăn, rất nhanh bàn ăn đã được dọn sạch sẽ, sau đó tiếp tục mở vòi nước lên rồi cầm lấy bát đũa rửa sạch sẽ. Nhìn bóng dáng bận rộn kia không khỏi làm Hứa Doanh Doanh nhìn mà ngây người.

Nàng tuy rằng rất thành công trong sự nghiệp, cũng đã tiếp xúc qua rất nhiều đàn ông thành công, đàn ông ưu tú theo đuổi nàng đếm chẳng hết, nhưng Hứa Doanh Doanh một chút cảm giác cũng không có. Càng thành công, nàng càng cảm giác được những tên đàn ông thành công đó, ngoài mặt tuy lịch sự, nhưng trong nội tâm lại rất xấu xí, nhất là đối với phụ nữ, chúng không có lấy một thái độ nghiêm túc, trong lòng chỉ thích thú làm chơi bời. Đó là điều Hứa Doanh Doanh hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Mà bây giờ Lý Nhất Phi giống như đã xúc động đến sợi chỉ cảm xúc trong tâm cảnh trái tim nàng. Điều nàng mong mỏi không phải là một cuộc sống ngày dốc sức đi làm, tối về nhà ăn cơm nóng, có người chăm sóc chiếu cố cho chính mình mà không phải là bắt nàng phải đi hầu hạ cho người sao.

“Đây, cho cô li trà nè, giúp tiêu hóa thức ăn, ngày thường cô không ăn nhiều lắm, đột nhiên ăn nhiều như vậy, dạ dày không dễ tiêu đâu.” Lý Nhất Phi đi vào phòng khách, đặt ở trước mặt Hứa Doanh Doanh một cốc trà xanh.

Đến khi ngồi xuống mới phát hiện Hứa Doanh Doanh đang dùng một ánh mắt khác thường nhìn mình, bèn cười hà hà: “Sao sao? Có phải cảm thấy tôi chiếu cố rất đúng chỗ đúng không, có phải thấy tôi làm bạn trai cũng không tệ đúng chứ?”

Hứa Doanh Doanh lập tức trợn mắt trắng lườm Lý Nhất Phi, nói: “Cậu đi mà ở đó tự cảm giác bản thân tốt đẹp( tự luyến) đi.” Nhưng lại có sự xấu hổ khi bị Lý Nhất Phi chọc phá tâm tư.