Lý Nhất Phi vốn sống ở chỗ cách công ty không xa, chỉ cần đi bộ là tới được, nhưng Hứa Doanh Doanh lại sống ở nơi cách xa công ty rất nhiều, hắn đành phải ngồi xe buýt.
Đây vẫn là lần đầu tiên từ khi hắn trở về Nghiệp Thành dùng phương tiện công cộng, mới đến bến xe rồi mới phát giác nơi nào có nhiều người như thế nào, nào là đi làm, đi học đều đang đứng đông đúc ở đây chờ xe buýt.
Liên tục có hai chiếc xe buýt vượt qua, Lý Nhất Phi vẫn còn khá là có văn minh đứng chờ xếp hàng, chẳng qua là người ta như đàn ong vỡ tổ tranh nhau lên xe nên hai lần xe trước hắn không có chen vào được thôi. Nhìn thời gian đã không còn sớm nữa, sắp muộn đến nơi rồi, Lý Nhất Phi cũng chỉ chờ đến lượt xe thứ ba liền trực tiếp chen lên.
Dựa vào thể lực của hắn, chen lên xe buýt nó dễ như chơi nên rất thuận lợi leo được lên xe.
Mà lên xe buýt một lúc, hắn mới phát giác trong xe chen chúc nhau chẳng khác gì chen trong thang máy này đó là mấy, thậm chí còn tệ hơn nữa ấy chứ, người đẩy người, người đè người, toàn bộ xe buýt tựa như cá mòi đóng hộp vậy.
Lý Nhất Phi chen ở giữa, xung quanh toàn người với người, nhưng hắn không cảm thấy gì buồn bực trong lòng. Đây là sinh hoạt của người thường, hắn rời bộ đội mà đi chẳng phải là vì muốn sinh hoạt như vậy sao.
Xe khởi động nên có hơi lắc lư, người trong xe cũng tùy theo mà đong đưa, Lý Nhất Phi vội vàng duỗi tay kéo lấy tay vịn, thân thể đứng vững rồi thì chợt có một người gắt gao dán chặt vào lưng hắn. Tuy rằng ngày đông nên quần áo mặc tương đối nhiều, nhưng Lý Nhất Phi vẫn cảm giác được sự mềm mại đằng sau lưng, hiển nhiên phía sau là một cô gái.
Quay đầu nhìn thoáng qua, đó là một nữ hài (cô bé) mặc áo lông vũ, cô bé không lớn, hẳn mới có mười sáu mười bảy tuổi, không có lùn lắm, chắc tầm khoảng mét sáu, mét bảy. Dẫu sao thì đó cũng là cô bé mười sáu mười bảy tuổi, cũng đã hoàn toàn phát dục thành thục, chiều cao như thế đã là rất cao rồi.
Đằng sao đeo một chiếc cặp sách, tóc tết đuôi ngựa, mặt trái xoan, cằm hơi nhọn, hai đôi mắt to tròn xoe nhìn Lý Nhất Phi với một nụ cười xấu hổ, hiển nhiên là biết vừa rồi ngực mình có đụng vào Lý Nhất Phi.
Lý Nhất Phi đáp lại bằng cái mỉm cười, sau đó quay đầu đi. Đó đúng là một cô bé rất xinh đẹp, nếu trưởng thành hơn tuyệt đối cũng là cấp bậc các nàng Hứa Doanh Doanh, nhưng mà Lý Nhất Phi thì không có hứng thú với hài tử, nhất là còn là học sinh đang đi học.
Xe chạy được hai phút rồi, cô bé đằng sau lại không có an phận động chạm tiếp, còn vẫn hướng phía Lý Nhất Phi đè tới chứ. Cái này thực làm Lý Nhất Phi thấy buồn bực, nha đầu( con nhãi) này làm cái gì vậy, đây chẳng phải là cố tình thả tình đại thúc này à, nghe nói bây giờ mấy cô bé hay thích thả thính đại thúc lắm.
Đang định quay đầu lại nhìn liền nghe thấy tiếng cô bé kêu lớn: “Tên lưu manh chết tiệt này, cút ngay cho tôi, tưởng tôi dễ khi dễ vậy sao?”
Giọng nói vừa bén nhọn lại rõ ràng, còn rất lớn nữa làm mọi người trong xe lập tức ngoái đầu lại nhìn về phía cô bé, cũng bao gồm Lý Nhất Phi nữa.
Đứng đối diện cô bé là một người thanh niên hơn hai tuổi đang trợn mắt tức giận nhìn, trong đôi mắt tràn đầy sát khí, trông có vẻ rất hung ác.
Tên thanh niên mặc một chiếc áo khoác da, đầu tóc màu xanh lục rất có cá tính, bấy giờ chẳng những không có một chút ngượng ngùng hay hổ thẹn nào, hai đôi mắt vẫn trừng lớn, nói: “Kêu la cái gì, trong xe nhiều người như vậy, đụng cô một tý chẳng phải bình thưởng hả?”
Cô bé cả giận nói: “Anh còn ở đó mà bình thường sao? Cút nhanh sang bên đi.”
“Thế thì cô tìm cho tôi một chỗ đi nào, tôi cũng không định đứng đâu, bé con à. Quyết liệt với tao này, ác liệt với tao nữa này, tao thách đó.” Tên kia còn trừng mắt lên nhìn cô bé.
Cái tình huống này, mọi người không cần nghĩ cũng biết chuyện là thế nào, chắc chắc thằng kia định nhân cơ hội sàm sỡ, ai dè gặp cô bé đanh đá này, cơ bản chẳng giống con gái hay nén giận gì cả.
Lý Nhất Phi nhẹ giọng nói với cô bé: “Hai ta đổi chỗ đi.”
Cô bé kia ngước đầu nhìn tới Lý Nhất Phi, lập tức gật đầu, nói với hắn: “Cảm ơn chú.”
Lý Nhất Phi cười cười, thật sự bị kêu là đại thúc kìa, bèn đặt một tay lên vai cô bé, trước khi cô bé kịp hiểu gì đã đổi vị trí trong xe buýt chật chội này.
Hiện tại Lý Nhất Phi đang bị kẹp giữa hai người là cô bé và tên thanh niên tóc xanh lá kia, rên kia cũng không thể xuống tay với cô bé được nữa.
Người trên xe nhiều như vậy, thành ra Lý Nhất Phi khó tránh khỏi tiếp xúc thân thể với cô bé, nhưng đó đều là bả vai Lú Nhất Phi đụng tới sau lưng cô, cho nên cô bé cũng không cho rằng Lý Nhất Phi chiệm tiện nghi mình, còn ngoái đầu cười nhẹ với Lý Nhất Phi. Cô bé này cười lên thật xinh đẹp.
Đứng đến điểm dừng thứ tư, Lý Nhất Phi chuẩn bị xuống xe, mà cô bé kia cũng đang chen ở đằng sau, hai người hẳn là xuống cùng một điểm. Lý Nhất Phi biết mặt sau công ty có một trường cao trung, cô bé này hẳn là học sinh cao trung đó.
Lý Nhất Phi còn thuận tiện giúp đỡ cô bé đó chen xuống xe.
“Cảm ơn ông chú( đại thúc, ta cx ko bt thay bằng j hay hơn) ạ, chú cũng xuống xe chỗ này sao.” Cô bé xuống xe nhưng không có đi ngay, mà đứng lại bắt chuyện với Lý Nhất Phi.
Lý Nhất Phi chỉ tới tòa tòa cao ốc phía trước, nói: “Chú làm ở chỗ này.”
“Cháu học ở cao trung số 4 phía sau, làm quen một chút đi, cháu tên là Sở Hiểu Dao.” Nói xong còn duỗi bàn tay ngọc tới Lý Nhất Phi.
Lý Nhất Phi thấy có hơi buồn cười, mấy đứa trẻ bây giờ ai cũng như người lớn ấy, cũng duỗi tay ra nắm một chút: “Chú tên là Lý Nhất Phi.”
“Hì hì, vậy là chúng ta làm quen nhau rồi. Ông chú( đại thúc), chú khi nào tan làm?”
“Làm gì?”
“Tan tầm xong chúng ta đi cùng nhau đi, chúng ta ngồi chung một xe. Cháu không muốn để người khác chiến tiện nghi nên chú vừa hay bảo vệ cháu nhé.”
Lý Nhất Phi không khỏi mỉm cười, nói: “Được thôi, chú tầm tầm khoảng trên dưới năm giờ mười sẽ rời công ty.”
“ Vậy chúng ta cũng không sai biệt lắm nhỉ, cháu tầm bốn giờ năm mươi tan học rồi, nên sẽ đợi chú một lúc, chúng ta đã định rồi đó, chú cũng đừng có cho cháu leo cây đấy.”
Lý Nhất Phi cười cười: “Sẽ không đâu, chú thường thường không có chuyện gì lúc tan làm nên hay về nhà thẳng.”
Sở Hiểu Dao cười khúc khích, vẫy vẫy tay Lý Nhất Phi, rồi chạy lên trước. Mới chạy hai bước chợt “bịch bịch bịch” chạy trở về: “ Chú, cho cháu mượn điện thoại một chút.”
Lý Nhất Phi biết đây là Sở Hiểu Dao muốn cho hắn số điện thoại, bèn đưa điện thoại cho nàng. Sở Hiếu Dao bấm bấm trên điện thoại Lý Nhất Phi một dãy số, chốc lát sau, điện thoại trên người nàng reo chuông, bấy giờ mới trả điện thoại lại cho Lý Nhất Phi, cười nói: “ Chú, chú lưu số vào đó, không cháu gọi điện thoại cho chú, chú lại cũng chẳng biết cháu là ai.”
“Được.” Lý Nhất Phi cười đáp ứng, vẫy chào Sở Hiểu Dao. Sở Hiểu Dao liền chạy chạy nhảy nhảy đến trường học.
Người trẻ tuổi thật là tuyệt, Lý Nhất Phi đã từng có những tháng ngày sinh hoạt vô ưu vô lo đó, thế nhưng rồi sinh hoạt như vậy đều đã một đi không trở lại. Nhìn Sở Hiểu Dao, lại gợi lên hồi ức trong lòng Lý Nhất Phi, tâm tình tựa hồ cũng trở nên bình lặng hơn rất nhiều.
Lại nói đến bộ phận hậu cần dường như cũng không có đại sự gì, nhưng việc nhỏ thì không thiếu, cả ngày này Lý Nhất Phi không có chút nhàn rỗi nào, chạy tới chạy lui, chính hắn cũng chắc biết sao mình phải hớt hải cái gì, chỉ là với Lý Nhất Phi mà nói, cuộc sống sinh hoạt phong phú thế này cũng không tồi chút nào.
Trong lúc Mễ Tuyết Nhi vẫn rất lo lắng Triệu Thanh Sinh sẽ tìm Lý Nhất Phi gây phiền toái thì ngày hôm nay hắn ta lại không có xuất hiện trong công ty.
Hôm nay là thứ sáu, nhưng bởi vì quá độ Tết âm lịch, ngày mai mọi người còn phải đi làm tiếp không nghỉ nữa, cộng thêm hai ngày đi làm trước đó khiến ai cũng cảm giác có phần hơi mệt mỏi, nhưng Lý Nhất Phi lại thấy không tệ chút nào, chí ít đi làm còn thì có sức sống hơn, kỳ thật đến ngày cuối tuần hắn cô đơn lẻ loi không có chuyện gì làm.
Tan làm, Lý Nhất Phi chậm rì rì rời khỏi công ty đã thấy ngay Sở Hiểu Dao đi tới đi lui trước cửa công ty rồi, ánh mắt vẫn luôn hướng vào trong công ty, mấy bảo vệ canh cửa thì thỉnh thoảng ngó Sở Hiểu Dao. Một cô bé xinh tươi như vậy đối với mấy thằng đàn ông F.A là rất có lực hấp dẫn đấy, hơn nữa họ cũng rất tò mò không biết ai là người mà cô bé xinh đẹp này đợi.
“Chú!” Sở Hiểu Dao vừa thấy Lý Nhất Phi, chân lập tức dừng lại, vừa vẫy tay vừa kêu lên.
Lý Nhất Phi tưởng Sở Hiểu Dao quên chuyện chờ hắn, bèn mỉm cười tiến lại. Chợt có anh bảo vệ có quen biết ra ngăn cản, lôi kéo tay Lý Nhất Phi nhỏ giọng nói: “Nhất Phi, cô bé này là gì của cậu thế?”
“Chẳng phải ai cả, vừa mới quen biết thôi.” Lý Nhất Phi thuận miệng trả lời.
Cậu bảo vệ lập tức mở to mắt nhìn, nói: “Móa nó, Nhất Phi, chú mày càng ngày càng ghê đó, thế mà lại còn câu được một tiểu la lỵ( em loli).”
Lý Nhất Phi lập tức đầu đen một màu, nói: “Bậy bạ cái gì thế, tôi là thú hình người chắc?”
“ Cậu đúng thế mà.” Cậu bản vệ gật đầu chắc nịnh, sau đó nhìn về phía Sở Hiểu Dao với vẻ hâm mộ.
Lý Nhất Phi có chút im lặng, hất tên bảo vệ này ra, bước thẳng đến chỗ Sở Hiểu Dao, nói: “ Cháu thật sự chờ chú à?”
“Đương nhiên rồi, có một bảo tiêu như chú thì cháu sao lại không dùng chứ.” Nói xong, Sở Hiểu Dao liền cười lên khanh khách.
Lý Nhất Phi lắc đầu: “Thật không ngờ được mình phải đi làm bảo tiêu cho một cô bé.” Ngẫm lại đời này mình đi bảo vệ không biết bao người nữa, mà bảo vệ một cô bé lớn( đại cô nương) như Sở Hiểu Dao cũng đã từng làm qua, nhưng mang đến cho hắn sự quen thuộc thì lại là thứ nhất.
Hai người sóng vai nhau hướng đến bến xe buýt, Sở Hiểu Dao nghiêng đầu hỏi: “ Ông chú( Đại thúc), chú vừa mới đi làm ở trong công ty trên đó sao?”
“Không khác mấy.”
“Trách không được cháu không gặp chú trước đây, cháu xem thấy chủ chắc chắn chả phải là nhân vật quyền cao chức trọng gì, chỉ có thể là một viên chức nhỏ thôi.”
“Đúng rồi đó, cháu xem có tên chức cao nào đi chen xe buýt chưa, toàn là đi xe riêng không.”
“Hì hì, viên chức cao chẳng phải là đi lên từ viên chức nhỏ sao, cháu tin tưởng chú sớm ngày sẽ trở thành quản lý cấp cao.”
Lý Nhất Phi không khỏi mỉm cười, nói: “Chú đối với mình không có tự tin như vậy, cháu thấy từ đâu ở chú mà có lòng tin như vậy?”
“Đơn giản lắm, ông chú ( đại thúc) thích giúp người, vậy khẳng định sẽ được lãnh đạo thưởng thức thôi.”
“Thôi bỏ đi, lãnh đạo chú không thể nào thưởng thức chú được đâu.”
“Đó là họ không có mắt nhìn, hừ hừ, chờ khi cháu lập công ty, cháu nhất định sẽ đưa ông chú( đại thúc) lên làm Tổng giám đốc.”
Lý Nhất Phi cười ha ha, nói: “Được đấy, chú đây sẽ chờ đến ngày đó, hi vọng đừng để chú chờ đến tóc bạc.”
“Hì hì . . .” Sở Hiểu Dao tinh nghịch lè đầu lưỡi một chút, nói: “Nói cũng phải, cháu cũng chẳng biết tương lai đi làm công việc gì nữa.”