Chương 45: Sinh hoạt chung

“Này, hết lời để nói à? Nói cho cậu nghe, lần tới có tìm tôi khoác lác thì cũng thổi cho thường thường tý, nói cái gì Giám đốc Hứa hả, Giám đốc Hứa băng thanh ngọc khiết, còn là lão tổng( bà chủ) công ty, cậu cho rằng chỉ bằng cậu mà có thể ở bên cô ấy chắc?” Hà Phương Tình hứng thú bừng bừng đả kích Lý Nhất Phi.

Lý Nhất Phi thuận miệng nói: “Sao không? Chẳng phải đại Giám đốc cũng đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho tôi sao?”

Hà Phương Tình bị lời Lý Nhất Phi nói làm cho nghẹn họng, lập tức oán hận nói: “Cái tên khốn kiếp nhà cậu, còn dám nói nữa, hôm nay cậu làm chuyện gì hả?”

“Tôi hôm nay làm sao?” Lý Nhất Phi mê mang.

“Còn giả ngu được? Hôm nay trong thang máy, cậu đã làm gì tôi? Tên khốn kiếp, lưu manh, quá vô sỉ, quá hạ lưu.”

Lý Nhất Phi cười hắc hắc nói: “Tôi nói này Giám đốc Hà, việc này sao trách tôi được, cô lúc trong thang máy dính lấy tôi như cái bánh chưng ấy, tôi không định dán vào cô cũng không được à.”

“Vậy cậu . . . cũng không thể như vậy, để chèn cái thứ cứng . . . như cây gậy kia.”

Lời này nói nghe khá là mờ ám, Lý Nhất Phi rung động trong lòng, cười nói: “Có một mỹ nữ Giám đốc Hà trong lồng ngực mình, nếu tôi không phản ứng tôi tuyệt đối không phải đàn ông a, không nên trách tôi, ai bảo mị lực cô lớn quá làm chi.”

“Cậu nằm mơ đi, miệng lưỡi trơn tru.”

“Hắc hắc, lưỡi tôi thế nào, Giám đốc Hà hẳn là rõ nhất.”

“Á, cái tên lưu manh đáng chết này, không được nói nữa, lại nói tôi sẽ tức giận đó.” Ngoài lời nói thế chứ nàng bây giờ cũng không có nổi giận thật.

Lý Nhất Phi cũng không có trêu cô nàng tiếp, rốt cuộc đây cũng là trong nhà Hứa Doanh Doanh, hơn nữa hắn còn nghe được tiếng bước chân rõ ràng của Hứa Doanh Doanh. Dù cho không có tiến vào phòng hắn mà chỉ đi tắm rửa thôi thì nếu mà nghe được hắn nói gì, đó là không tốt với Hà Phương Tình.

“Được được, tôi không nói nữa, thế Giám đốc Hà rốt cục gọi điện thoại cho tôi bây giờ định nói gì nào?”

Hà Phương Tình hừ tiếng, nói: “Tôi gọi là để cảnh cáo cậu. Cậu ở trong công ty phải tôn trọng tôi một chút, không được làm những hành động quá mức, thậm chí khi nói chuyện cũng không được quá tùy ý, nhất là trong thang máy, cậu càng không thể . . . chiếm tiện nghi của tôi, nếu không tôi sẽ không để yên.”

“Ok Ok, trong lòng tôi coi cô là lãnh đạo, khi hành động cũng nhất định sẽ lấy vị trí nhân viên nhỏ đối mặt với Giám đốc, bây giờ cô vừa lòng chưa.”

“Thế còn tạm được rồi, không nhiều lời nữa, tôi đi ngủ.” Nói xong, Hà Phương Tình liền thống khoái cúp điện thoại, cơ mà hình như cả ngày hôm nay nàng toàn nói chuyện tào lao với Lý Nhất Phi là nhiều, đến cả nói chuyện chính sự, cuối cùng cũng chẳng phải cái quan trọng mấy.

Lý Nhất Phi giờ là sờ không ra, nhìn không thấu suy nghĩ của Hà Phương Tình, sao cảm giác Hà Phương Tình đang liếc mắt đưa tình với mình thế này. Nếu thật sự thích mình mà quấn chặt lấy, thế thì hỏng rồi, về sau chắc nên cách xa cái cô Hà Phương Tình này ra một chút, miễn cho nhạ hỏa thượng thân (mắc lửa vào thân).

Mỹ nữ như Hà Phương Tình, chỉ sợ chín mươi phần trăm đàn ông sợ rằng không cự tuyệt cùng nàng ta tình từ, nhưng Lý Nhất Phi lại thuộc vào cái số mười phần trăm còn lại. Không phải hắn không thích mỹ nữ như Hà Phương Tình, mà là hắn bây giờ thiệt tình không muốn tự buộc mình trên người một phụ nữ.

Bỏ điện thoại xuống, Lý Nhất Phi tung chăn mềm ra rồi chui vào trong ổ chăn, chỉ là nằm chưa đến hai phút, điện thoại bàn trong phòng khách đã lần nữa réo vang.

Gia đình thời nay rất ít dùng điện thoại bàn, cơ hồ mọi người trong nhà ai cũng thủ sẵn một cái điện thoại di động, thế mà Hứa Doanh Doanh vẫn còn giữ, Lý Nhất Phi liền nghe thấy tiếng bước chân Hứa Doanh Doanh đi tiếp điện thoại.

“San San, chị phục em rồi, hơn nửa đêm em cũng đến tra cương . . .”

Nghe thấy thế, Lý Nhất Phi lập tức bò dậy, hiện nhiên chốc nữa kiểu gì cũng phải đến tiếp.

“Em có thấy phiền hay không hả, giờ em muốn anh ấy tiếp điện thoại à. Nhất Phi, San San tìm anh nè.”

“Tới đây.” Lý Nhất Phi với qua, mở cửa phòng ra phòng khách, nhận lấy điện thoại trong tay Hứa Doanh Doanh: “San San à, em gọi điện thật đúng lúc đó, anh vừa hay mới về nhà, nếu em tìm sớm hơn chút thì anh lại không có nhà rồi, lúc đó lại nói anh với chị em là giả.”

“Wow, anh rể thật sự ở cùng chị em á?” Hứa San San kêu lên một tiếng rất khoa trương.

“Có chị em là một phú bà thế này, anh thấy anh chẳng có lý do gì để không về nhà mỗi ngày.”

“Thật chán chết, hai người sao có thể ở bên nhau chứ, dù anh có ở nhà thì em cũng không tin.”

“Vậy hết cách rồi, anh với chị em chính là Vương bát nhìn đậu xanh đó, rất tâm đầu ý hợp đấy.”( mk tra bên webTrung cx ko bt rõ thế nào, theo kinh nghiêm đọc truyện của mk, thì vương bát là bị cắm sừng hay là đội mũ xanh= giống màu đậu xanh, ý người trong cùng một hoàn cảnh thì hỉu nhau, thế nên câu này chỉ sự tâm đầu ý hợp nhưng mang tính chất trào phúng là hơn) Nói xong, Lý Nhất Phi liền cảm giác được cái trừng mắt của Hứa Doanh Doanh, hắn lập tức cảm giác được cái lời này không chỉ mắng Hứa Doanh Doanh mà còn mắng cả mình vào nữa.

“Được rồi được, em đây đành chịu khổ tiếp thôi. Ôi ông trời ơi, sao ngài lại coi trọng người chị gái này của con vậy, ngài phải để chị ấy độc thân chứ. Sầu chết con rồi.”

Ống nghe điện thoại cố định có âm thanh khá lớn, Hứa Doanh Doanh nghe rất rõ ràng lời San San nói, lập tức đoạt lấy ống nghe, khó chịu nói: “Con nhãi chết tiệt kia, nói cái gì đấy?”

“Hừ hừ, ai bảo chị tìm thấy bạn trai sớm vậy, làm hại mẹ suốt ngày càu nhàu em, em không oán chị thì oán ai. Ài, ài, không thèm nghe chị nói nữa, em càng nhận thêm phiền muộn thôi.”

Hứa Doanh Doanh cúp điện thoại, thở dài thật nhẹ nhõm, mà Lý Nhất Phi thì cười lên hà hà: “Tôi có phải đã hoàn thành nhiệm vụ rồi không?”

Hứa Doanh Doanh lắc đầu, nói: “Không được, hai ngày kế tiếp cậu phải ở chỗ này. Con nhãi( nha đầu) đó quá tinh ranh, nó chắc chắc sẽ không chết tâm đâu, hai ngày tới kiểu gì cũng sẽ gọi lại. Để êm ấy lần sau biết cậu vẫn còn ở đây thì hẳn là nó sẽ hết hi vọng.”

“Thật là đủ phiền phức mà. Được rồi, tôi đành ở lại đây thêm hai ngày vậy.” Nói xong, Lý Nhất Phi liền trở về phòng mình với vẻ mặt buồn bực.

Hứa Doanh Doanh thật sự muốn quát Lý Nhất Phi lại để làm cho rõ cái thái độ gì kia, nhưng lời nói vừa đến bên miệng đã nuốt trở về. Nói sao bản thân lớn lên xinh đẹp, còn là bà chủ công ty, chúng đàn ông sao có thể không vây quanh nàng chứ, thế mà tên Lý Nhất Phi kia lại tỏ thái độ như vậy với mình, đối với nàng, đó chính là một đả kích to lớn.

Vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, còn phát hiện ra quần lót của Lý Nhất Phi đang vắt vẻo trên máy giặt, còn là cái nàng mua cho, thay ra cũng không có giặt, điều này làm cho Hứa Doanh Doanh có chút im lặng. Sao tên này không đem quần lót đi giặt luôn, chẳng lẽ tưởng đưa nàng giặt cho như còn hồi ở nhà bố mẹ chắc?

Đang rất muốn mặc kệ ném xuống đất cho nó xong, thế nhưng lại nghĩ đến chuyện trong phòng tắm nhà mình tự dưng lòi ra quần lót bẩn, Hứa Doanh Doanh lại thấy ngứa ngáy khó chịu toàn thân.

“Được rồi được rồi, dù sao cũng đã giặt cho hắn rồi, lại nói mình có việc cầu hắn hai ngày này, giúp hắn giặt sạch vậy.” Hứa Doanh Doanh tự an ủi mình như vậy, bèn mang quần lót Lý Nhất Phi đi giặt, nhưng trong lòng sao lại có cảm giác nghẹn khuất đâu đâu.

Một đêm chẳng có gì xảy ra, sáng ngày hôm sau, hai người gặp mặt nhau tại phòng tắm, lúc Lý Nhất Phi đi vào thì Hứa Doanh Doanh đang đánh răng.

“Không thấy tôi đang đánh răng à? Cậu còn tiến vào làm gì?” Hứa Doanh Doanh đầy bọt trên miệng trừng Lý Nhất Phi.

Lý Nhất Phi lùi về, nói: “Vậy cô nhanh chút, tôi muốn đi WC.”

Hứa Doanh Doanh nhíu nhíu mày, nói đến WC, nàng lại nhớ đến mình đang cùng Lý Nhất Phi xài chung một bồn cầu. Thành thật mà nói, nàng thật sự rất khó chịu, địa phương mà bản thân mình cởi truồng ngồi qua, Lý Nhất Phi lại ngồi lên. Vừa nghĩ tới chỗ nàng ngồi xuống( nguyên văn là tọa tiện là ngồi xuống đái ỉa, bản thân ta thấy ko đc nhã nên thay đi) cũng là phần mà mông trần Lý Nhất Phi ngồi thôi, đã rất không rất không thoải mái rồi.

Nhưng đây là chuyện không thể tránh khỏi, Hứa Doanh Doanh đành căng não chịu đựng, cũng không thể bắt Lý Nhất Phi trong nhà không được đi WC được.

Đánh răng rửa mặt xong, Hứa Doanh Doanh lúc này mới đi ra, Lý Nhất Phi thầm nói một câu “Nghẹn chết tôi rồi” rồi phóng ào vào trong phòng tắm, Phịch một tiếng đóng cửa lại.

Hứa Doanh Doanh nhìn cái dáng vẻ kia của Lý Nhất Phi mà trong lòng không mấy vui vẻ gì, sớm biết bị hắn nghẹn đến vậy thì đáng lẽ nên ở trong đó lâu thêm chút. Nhưng khi nghe thấy tiếng nước chảy ào ào bên trong, Hứa Doanh Doanh lập tức cau mày.

Đơi Lý Nhất Phi bước ra, nàng liền ôm bả vai, bất mãn nói: “Phiền cậu lần sau đi vê sinh có thể ngồi xuống được không?”

“Ngồi? Này tôi không phải phụ nữ, chẳng lẽ cô không biết đàn ông chúng tôi đứng tiểu sao?” Đúng là con gái quản chuyện thiên hạ, còn đi quản chuyện hắn bài tiết như nào nữa mới ghê chứ.

“Cậu ở đâu tôi mặc kệ, nhưng đây là nhà tôi, phiền cậu đừng có mà đứng . . . kiểu gì cũng té ra, dọn dẹp không tiện, cảm phiền cậu thông cảm cho tôi, lần sau ngồi được không?”

“Choáng, thật sự phiền phức. Được rồi được rồi, lần sau ngồi là được chứ gì. Một người thuần đàn ông( trai thẳng) phải lưu lạc đến ngồi đi tiểu, thật sự là bi ai.”

Hứa Doanh Doanh không nghĩ ra Lý Nhất Phi lại dễ dàng thỏa hiệp đến vậy, trên khuôn mặt nở một nụ cười, nói: “Thế cảm ơn cậu rồi, ít nhất tôi sẽ thấy thả lỏng chút xíu.”

“Được rồi, cô quá nhiều quy định. Sớm giải quyết sự tình San San, tôi cũng sớm được tự do. Khó trách cô tìm không ra một người bạn trai, tật xấu nhiều như vậy, đàn ông nào chịu đựng nổi.”

Lý Nhất Phi nói những lời này lập tức được giành tặng cho một cái trừng mắt của Hứa Doanh Doanh. Cô nàng cũng lười so đo với Lý Nhất Phi, bước vào dọn sạch phòng tắm. Ngẫm lại mình đường đường là bà chủ giám đốc, thế mà phải đi rửa bồn cho nhân viên cấp dưới, trong lòng khó thiếu nghẹn khuất.

Lý Nhất Phi đứng cạnh cửa, nhìn bờ mông Hứa Doanh Doanh vểnh lên để rửa sạch chỗ đó, uốn éo lắc lư, thật rất có mỹ cảm. Giờ hắn mới phát hiện, mông Hứa Doanh Doanh vẫn là rất đầy đặn, sờ lên bờ mông đó nhất định rất đã đấy.

Đang thưởng thức, Hứa Doanh Doanh đột nhiên ngoái đầu lại, Lý Nhất Phi vì che dấu mình đang thưởng thức bờ mông của cô nàng, lập tức cười hì hì nói: “Hì hì, tôi nói này bà chủ Hứa, nếu nhân viên công ty thấy cô đang làm cái này, tôi đứng bên nhìn, chẳng biết họ có trừng rớt cả tròng mắt ra không nữa.”

Hứa Doanh Doanh tức giận lườm Lý Nhất Phi, nói: “Bà chủ cũng là người, cũng có sinh hoạt cá nhân của chính mình, ở nhà không thể không làm.”

Lý Nhất Phi cười hắc hắc, nói: “Dù sao bây giờ tôi đang cảm giác rất có thành tựu đấy, đời này được một bà chủ hầu hạ mấy ngày, ngẫm mà thật tuyệt vời nha.”

“Nhanh mà thu thập chuẩn bị đi làm đi, dám đến muộn, tôi trừ lương cậu.”

“Cô còn chưa đi, tôi gấp cái gì.” Lý Nhất Phi dù bận vẫn ung dung như cũ.

“Nhắc cho cậu nghe, tôi tuy có xe nhưng sẽ không mang cậu đi cùng đâu. Chính cậu đi mà nghĩ cách đi, ngồi phương tiện công cộng hay bắt xe ấy.”

Lý Nhất Phi mở to hai mắt nhìn, nói: “Nói này Giám đốc Hứa, sao cô không có chút lương tri nào thế?”

“Không có biện pháp, tôi không muốn gặp phải những lời đàm tiếu, chỉ có thể ủy khuất cậu thôi, cùng lắm tôi chi trả lại cho cậu tiền xe mấy ngày này.”

Lý Nhất Phi hừ một tiếng, xoay người trở về phòng thay đồ, đi xe buýt đông nghẹn đến mệt nhưng hắn cũng không nghĩ sẽ đi muộn.