Chương 43: Tiếp viên hàng không bất cẩn

Lý Nhất Phi không có búa trong nhà, nhưng có một cái cờ lê do chủ nhà để lại. Lấy ra đóng đinh không có thuận tay lắm, nhưng nói sao thì nó cũng đủ cứng, dùng thêm chút sức là được. Với Lý Nhất Phi thì đóng cái đinh thế này là đủ xài.

Theo sự hướng dẫn của Mạnh Hiểu Phỉ, Lý Nhất Phi đóng hai cây đinh lên vách tường trong phòng khách, Mạnh Hiểu Phi lập tức cầm hai khung ảnh treo lên chỗ đóng đinh, chúng đều là ảnh nghệ thuật của Mạnh Hiểu Phi. Nhìn những bức ảnh, Lý Nhất Phi tấm tắc khen: “ Cô xinh đẹp thật đó, còn chụp ảnh nghệ thuật nữa, đây chẳng là là chủ ý kích thích người khác sao?”

“Khanh khách, ở trong nhà em, không có để ngoài.” Nghe lời khen ngợi Lý Nhất Phi cho mình, Mạnh Hiểu Phi cũng rất vui vẻ.

“Cô thế mà hi vọng mình lớn lên thành người quái dị, giờ còn thích làm đẹp như thế, đấy chẳng phải nói láo sao.”

“Người ta không có nha, em bây giờ trở thành thành thế này rồi, cũng hết cách rồi. Đã không thể thay đổi được gì rồi thì thay vào đó phải hưởng thụ nó chứ.”

Lý Nhất Phi không khỏi mỉm cười. Cô gái Mạnh Hiểu Phỉ này thật đúng là thú vị, cùng cô nàng nói chuyện luôn khiến hắn bật cười. Tiếp xúc với nhiều phụ nữ như vậy nhưng cô gái có tính cách như Mạnh Hiểu Phi, Lý Nhất Phi tuyệt đối là lần đầu tiên gặp được.

Thấy Mạnh Hiểu Phi còn đứng trân mình thưởng thức ảnh nghệ thuật của mình, Lý Nhất Phi lắc lắc đầu, cười nói: “Chờ tôi đi rồi thì cô ở đó tự luyến tiếp. Bây giờ xem còn chỗ nào cần đóng đinh không?”

“Để em nghĩ. Có! Ở đầy giường phòng ngủ cần một cây đinh.” Mạnh Hiểu Phỉ lập tức dẫn Lý Nhất Phi vào phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ vốn là đóng lại, theo Mạnh Hiểu Phỉ mở cửa, Lý Nhất Phi liền thấy rõ nét tình huống bên trong phòng ngủ. Cơ mà vừa thấy xong, Lý Nhất Phi lập tức cảm giác mũi mình có hơi nóng, đối với một thằng đàn ông thì nó thật sự quá kiều diễm.

Trên giường trên sàn ném ở đó mấy cái tất chân, có màu da, màu đen. Mùa đông này chẳng biết con bé này lôi tất chân ra làm gì nữa?

Không chỉ tất chân, trên giường có bừa bãi mấy cái áo bra( áo ngực), quần lót, hơn nữa còn là loại ren rất mê người nữa. Tuy Lý Nhất Phi kiến thức rộng rãi, đột nhiên nhìn thấy lúc này cũng có phần ăn không tiêu.

“Á!” Mạnh Hiểu Phỉ kêu oái lên, vội vàng vọt vào, tay chân luống cuống gom góp đống nội y đó thành một túm, kéo mạnh tủ quần áo rồi tống hết tất cả vào.

Thu thập xong, bấy giờ mới quay đầu lại, mặt đỏ tai hồng: “Em . . . Em mới phơi khô xong còn chưa gấp lại.”

Lý Nhất Phi vừa bực vừa buồn cười, nói: “Còn may là tôi không phải sắc lang, bằng không việc cô để bừa mấy cái nội y ở chỗ này, chắc chắn sẽ nhịn hết nổi cường bạo cô.”

Mạnh Hiểu Phỉ rất đỗi xấu hổ, nhưng rất nhanh đã tinh ranh lè lưỡi nói: “Em biết Lý đại ca là người tốt mà, không em cũng không để anh vào nhà em đâu.”

“Không cần vỗ mông ngựa, mau chỉ chỗ cô cần đóng đinh, tôi còn trở về.”

Mạnh Hiểu Phi lập tức nhảy lên giường, để cái gối sang một bên, chỉ lên vị trị ở giữa đầu giường, nói: “Ở chỗ này.”

Lý Nhất Phi cũng trèo lên giường, đóng đinh ở chỗ đó. À mà chuyện trèo lên giường phụ nữ mà không làm gì, hình như là chưa từng có phát sinh trước đây nhỉ.

Đóng xong cây đinh, Mạnh Hiểu Phỉ đã cầm một khung ảnh tới, nói với Lý Nhất Phi: “Lý đại ca, giúp em treo cái này lên với.”

Lý Nhất Phi nhận lấy, đầu tiên là thưởng thức một chút đã. Đây là ảnh chụp hình gợi cảm của Mạnh Hiểu Phỉ, trên người khá là thiếu vải, đeo một chiếc áo yếm, mặc một chiếc quần nhỏ nóng bỏng, thật là nhức nhối mà. Tấm ảnh chụp này treo trong phòng ngủ đúng thực là rất tốt, mà đảo sang phòng khách thì lại bắt mắt quá. May mà mình may mắn thấy được.

“Đừng nhìn nữa mà, mau giúp em treo lên đi.” Mạnh Hiểu Phi hơi đỏ mặt thúc giục.

Lý Nhất Phi cười ha hả, nói: “Ảnh của cô còn không cho tôi xem à. May là cô không có mặc như vậy trước mặt tôi đấy, không thì tôi cũng không chắc tôi có biến thành sắc lang không.”

Mạnh Hiểu Phỉ đỏ mặt nũng nịu: “Đáng ghét, Lý đại ca lại giễu cợt em.”

Lý Nhất Phi treo khung ảnh lên, rồi theo Mạnh Hiểu Phỉ nhìn mà điểu chỉnh phương vị một chút, đến khi Mạnh Hiểu Phi cảm giác ok rồi thì mới nhảy xuống giường.

Ra khỏi phòng ngủ, Mạnh Hiểu Phỉ cảm ơn Lý Nhất Phi: “Cảm ơn Lý đại ca.”

“Đừng khách khí, đều là hàng xóm cả, giúp đỡ nhau một chút là điều nên làm. Nếu không có việc gì nữa thì tôi trở về đây.”

“Bye bye.” Mạnh Hiểu Phỉ tiễn Lý Nhất Phi đến cửa, mãi khi Lý Nhất Phi mở cửa phòng ra, Mạnh Hiểu Phỉ đột nhiên nói: “Lý đại ca, em về sau còn có thể sang nhà anh ăn cơm không?”

Lý Nhất Phi quay đầu nhìn về phía Mạnh Hiểu Phỉ, làm cô nàng hơi ngượng ngùng lè lưỡi, vội la lên: “Em có thể mua đồ ăn, chẳng qua em không biết tự làm thôi.”

“Vậy được rồi, anh nếu có thời gian, cô có thể sang ăn cơm.”

“A a, em gặp được một người hàng xóm tốt quá. Lý đại ca, cảm ơn anh nha. À, ngày mai em phải bay rồi, chờ em trở về, em mua đồ ăn nhá.”

Nhìn bộ dáng hưng phấn của Mạnh hiểu Phi, Lý Nhất Phi cũng bị lây theo, cười nói: “Được, anh cũng tiết kiệm được một khoản, dù sao làm một người hay làm hai người cũng không khác nhau mấy.”

“Vậy một lời đã định!” Mạnh Hiểu Phỉ vẫy vẫy tay, sau đó nở nụ cười sáng lạn, bèn lùi đầu về đóng cửa lại.

Lý Nhất Phi lắc lắc đầy, mặt mang nét cười bước vào nhà. Có thể gặp một hàng xóm năng động như thế, ngày sau về nhà không sợ buồn chán rồi.

Ngồi còn chưa ấm mông, Hứa San San đã gọi điện thoại qua. Lý Nhất Phi hơi do dự một chút, bèn nhận máy. Hứa San San ở bên kia đã cười khanh khách nói: “Anh rể, anh đang ở đâu thế?”

“Anh đang ở bên ngoài.” Lý Nhất Phi ngồi xuống ghế sofa thuận miệng nói, hắn tuyệt đối không thể nói ở nhà được.”

“Là ở chỗ nào thế? Có xin phéo chị em không đó?”

“Anh đang có chút việc với mấy đồng nghiệp ở bên ngoài, đã nói với chị em rồi.”

“Phải không đó, chính chị em vừa nói với em là anh mới ra ngoài, sao anh nhanh vậy mà đã cùng đồng nghiệp cùng một chỗ rồi nè.”

Lý Nhất Phi đổ mồ hôi một chút, Hứa Doanh Doanh mới nhận điện thoại của Hứa San San mà sao không có nói ngay cho hắn một tiếng chứ. Mà lúc này chợt nghe tiếng thông báo có người gọi vang lên, Lý Nhất Phi nhìn thoáng qua điện thoại, là đến từ Sim 2, cũng là cái chuyên dụng gọi điện thoại cho Hứa Doanh Doanh mang đến. Hứa Doanh Doanh đến giờ mới gọi ra, hiển nhiên đã trễ rồi.

“Còn không có nhanh sao, xe của đồng nghiệp đứng chờ anh ngoài chung cư mà.”

“Phải không đó, anh rể, nói dối không phải hảo hài tử( đứa trẻ ngoan) đâu. Tại sao lúc nào em gọi điện thoại cho các người, các người toàn những lúc không ở cạnh nhau thế?”

“Ai biết được, thời gian trùng hợp quá mà.” Lý Nhất Phi chỉ có thể nói ra cái lý do như vậy, nhưng ngay lập tức sáng ý ra một lý do hay hơn, nói ngay: “Anh chẳng phải là sợ ảnh hưởng tới công việc của chị em sao, cho nên những người trong nhóm cũng không có biết quan hệ giữa hai người bọn anh. Trong mắt người khác anh vẫn còn độc thân, thế cho nên mới luôn rủ anh ra ngoài chơi đó.”

“Em nửa đêm hôm nay gọi điện thoại cho các người cũng chỉ muốn nhìn xem hai người có ở bên nhau không thôi.”

“Nửa đêm nửa hôm em gọi điện thoại qua, đó chẳng phải là nhiễu loạn người khác sao.”

“Em chính là muốn quấy rầy hai người đó. Em vẫn luôn cảm giác hai người không đúng mà, chẳng giống một đôi tình lữ chút nào. Em chính là muốn vạch trần hai người đó. Ha Ha, nếu anh thừa nhận, em sẽ không quấy rầy anh nữa.”

Lý Nhất Phi dám thừa nhận chắc, còn chẳng phải là Hứa Doanh Doanh tìm hắn tính sổ sao. Đành cười trừ, nói: “Con nhóc em này, vậy em cứ gọi tiếp đi, đến lúc đó đừng trách chị em nổi giận với em.”

“Em đây không có sợ đâu, ai biểu chị ấy tìm anh tới giả mạo bạn trai, làm mẹ em suốt ngày lải nhải bên tai em nè. Em nhất định sẽ vạch trần các người, sau đó để mẹ tiếp tục lải nhải chị ấy đi. Ha ha . . .” Nói xong, Hứa San San rất đắc ý cười lớn ngắt điện thoại.

Lý Nhất Phi lúc này mới chuyển máy được cho Hứa Doanh Doanh, bất đắc dĩ nói: “Em cô gọi điện thoại cho tôi, San San nó nói chuyện với tôi.”

“Em ấy nói cái gì với cậu?” Hứa Doanh Doanh gấp gáp hỏi.

Lý Nhất Phi đem nội dung cuộc hội thoại thuật lại cho Hứa Doanh Doanh một lần. Hứa Doanh nghe xong, oán hận nói: “Con nhãi chết tiệt rõ là sợ chúng ta thông đồng, thế mà lại dùng hai cái điện thoại khác nhau đánh tiếng cho tôi cùng cậu. Còn chưa có nói xong với tôi mà đã trực tiếp gọi cho cậu rồi, làm hại tôi không có thời gian báo với cậu.”

Lý Nhất Phi đen đầu, nói: “Vậy chúng ta khẳng định là lộ tẩy rồi. Tôi xem hay là thôi đi, dù sao cô cũng ra ngoài làm việc rồi, không cần dấu họ nữa?”

“Không được, nếu để mẹ tôi biết, bà chắc chắn sẽ mắng tôi, còn tiếp tục bắt tôi đi tìm bạn trai nữa.”

Lý Nhất Phi cười mếu, nói: “Tôi nói này Giám đốc Hứa, cô cũng phải thông cảm cho tôi chứ. Tôi còn chẳng biết khi nào San San sẽ gọi cho tôi, tôi làm sao mà phòng bị nổi. Hơn nữa, nàng còn nói sẽ gọi tiếp cho tôi tối nay, cô nói xem làm sao bây giờ?”

Hứa Doanh Doanh trầm tư một lúc, nói: “Cậu không cần lý tới nó nữa. Nó có gọi cho cậu, cậu cũng không cần bắt, coi như là ra ngoài uống nhiều quá. Nó cũng không có cách nào cả, cũng chẳng thể qua đây chứng thực. Dù sao chúng ta không thừa nhận, nó làm gì được nữa.”

“Giám đốc Hứa à, hôm nay còn được, chứ về sau ấy, tôi tuy không có tiếp xúc nhiều với San San, nhưng tôi cảm giác được em ấy là một người làm việc rất chấp chất. Nếu em cứ hai ngày nửa đêm gọi điện thoại tới, cô đừng nói với tôi là mỗi ngày tôi ra ngoài uống đến say đó.”

Lúc này, Hứa Doanh Doanh thật sự đau đầu, đứa em gái khó chơi này khẳng định sẽ làm tới. Mà chính yếu nhất là hai người đều vì muốn thoát khỏi sự cằn nhằn của mẹ. Hứa San San vì không để bị mẹ cằn nhằn lải nhải chắc chắn muốn vạch trần nàng.

“Tôi nói với cô này, nếu cô thật sự muốn chặt đứt cái ý nghĩ này của San San, thì phải chứng minh cho nàng ta thấy hai người chúng ta ở bên nhau, và đó chỉ khi hai người chúng ta ở cạnh nhau vào buổi tối.”

Hứa Doanh Doanh lập tức hừ lạnh: “Cậu muốn làm gì?”

“Tôi nếu muốn làm thì đã sớm làm rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ chứ, dù sao thì tôi chỉ nghĩ ra được mỗi biện pháp này thôi. Nếu cô không muốn như vậy thì cô tự nghĩ cách đi.”

Hứa Doanh Doanh đầu bên kia không thấy có âm thanh hồi đáp, qua một lúc lâu, nàng mới nói: “Để tôi suy nghĩ, chốc nữa sẽ gọi lại cho cậu sau.”

Dập điện thoại, Lý Nhất Phi lắc đầu liên tục. Lúc nhận chuyện này cũng chỉ vì tìm một địa phương an ổn qua Tết, ai ngờ được lại để lại di chứng nhiều vậy. Nếu sớm biết có nhiều phiền toái như vậy về sau, đừng mong hắn đáp ứng Hứa Doanh Doanh. Nhưng giờ đã trèo lên thuyền giặc rồi, Lý Nhất Phi cũng không phải loại buông tay mặc kệ người ta, chỉ đành căng não lên mà nghĩ cách giùm Hứa Doanh Doanh.

Không đến nửa giờ sau, Hứa Doanh Doanh đã gọi điện thoại qua, nói: “Cậu qua chỗ tôi ở vài ngày đi.”

“Cái gì?” Lý Nhất Phi ‘há’ mắt to, hoàn toàn không nghĩ tới Hứa Doanh Doanh có thể đáp ứng một cách thống khoái đến vậy. Này chẳng phải là cảm giác tự lấy đá đập chân mình sao?