Lý Nhất Phi gấp gáp cười hai tiếng: “Đúng đúng, tôi không phải đang một mực cố gắng làm việc rất chăm chỉ sao, tuyệt đối không nói láo đâu.”
Hứa Doanh Doanh lạnh lùng trừng Lý Nhất Phi, sau đó nhìn tới Mễ Tuyết Nhi, nói: “Tiểu Mễ, cô làm sao vậy?”
Mễ Tuyết Nhi chần chừ không dám nói, Thẩm Á Quyên lập tức nói thay: “Giám đốc Hứa, vừa rồi Triệu Trưởng bộ gọi tiểu Mễ qua, sau đó định phi lễ tiểu Mễ, được tiểu Lý chạy qua giúp tiểu Mễ. Tên Triệu Trưởng bộ kia thật quá mức, cứ tiếp tục vậy làm sao chúng tôi làm việc được đây?”
Thẩm Á Quyên sớm đã uất nghẹn một bụng tức, nhưng ngày thường không có cơ hội cáo trạng, hôm nay vừa lúc Hứa Doanh Doanh đi tới bộ phận hậu cần, cô lập tức kể tội, đem kể hết tội trạng xấu xa của tên Triệu Thanh Sinh kia.
Hứa Doanh Doanh càng nghe càng âm trầm, đợi khi Thẩm Á Quyên nói xong, lập tức nói: “Các người yên tâm, tôi sẽ cho mọi người một lời công đạo( câu trả lời thỏa đáng).” Sau đó liền ra khỏi căn phòng, tiếng giày cao gót gõ dồn dập trên mặt sàn đủ để biểu hiện sự phẫn nỗ của nàng đến thế nào.
Rồi có tiếng mở cửa văn phòng Phó Trưởng bộ vang lên rồi lại đóng sập lại, mọi người cũng không nghe thấy Hứa Doanh Doanh nói gì bên trong.
Thấm Á Quyên hưng phấn nắm chặt nắm tay, hò: “Quá sướng. Lần này Giám đốc Hứa chắc chắc sẽ thu thập chết thằng khốn đó. Tốt nhất là đuổi cổ khỏi công ty luôn đi.”
Tâm tình Mễ Tuyết Nhi bấy giờ cũng tốt lên, Giám đốc Hứa vì nàng ra mặt, nàng cũng sẽ không ủy khuất nữa. Đương nhiên quan trọng hơn là nàng không có ăn thiệt thòi nhiều.
Ước chừng 10 phút sau, Hứa Doanh Doanh mới trở ra và tiến vào bộ phận hậu cần lần nữa, nói: “Tiểu mễ, cô yên tâm, về sau hắn không dám nữa đâu.”
Tiểu Mễ vội vàng nói: “Cảm ơn Giám đốc Hứa.”
Hứa Doanh Doanh áy náy nói: “Không cần cảm ơn, phải là tôi thành thực xin lỗi mới đúng. Nhân viên của tôi trong công ty chỉ bởi vì những việc này mà không thể làm việc bình thường, đây tất cả là trách nhiệm của tôi. Kế tiếp, tôi sẽ bảo Trịnh Trưởng bộ xây dựng một chế độ văn phòng, sẽ do mọi người quản lý bộ phận hậu cần. Nếu phát sinh các loại tình huống quấy rối này, dù là ai tôi đều sẽ trực tiếp khai trừ.”
Lý Nhất Phi hỏi: “Vậy lần này không trực tiếp khai trừ tên kia sao?”
Hứa Doanh Doanh cau mày, nói: “Bây giờ chưa có chế độ cụ thể, tôi không thể thẳng tay khai trừ được.” Trong lòng lại rất bực bội, kỳ thật theo ý nàng thì phải trực tiếp khai trừ ngay Triệu Thanh Sinh luôn, nhưng Triệu Thanh Sinh lại có hậu trường rất cứng, nàng thật sự không có cách nào khai trừ hắn ngay lúc này.
Đối với một người như thế, Hứa Doanh Doanh thâm ác thống tật( căm ghét cùng cực). Nhưng nàng bây giờ chỉ là người kinh doanh một cái công ty có tài sản gần trăm triệu thôi, luôn phải suy xét mọi mặt, có một số việc cũng không phải nàng muốn thế này thì nó thế này, đây chính là nỗi bất lực của Hứa Doanh Doanh nàng.
Hứa Doanh Doanh đi rồi, ba người thu dọn đồ dùng chuẩn bị tan việc, Triệu Thanh Sinh lúc này lại đến, sắc mặt xanh mét, hung tợn nhìn Lý Nhất Phi, nói: “ Tiểu tử( thằng nhóc) có gan đó, cứ đợi đấy.”
Lý Nhất Phi làm như chẳng nghe thấy Triệu Thanh Sinh nói vậy, vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình, còn quay sang nói với Thẩm Á Quyên và Mễ Tuyết Nhi: “Thẩm tỷ, tiểu Mễ, chúng ta đi thôi.”
Lý Nhất Phi quả thực không thèm nhìn Triệu Thanh Sinh, đây là một sự coi khinh trần trụi, sắc mặt Triệu Thanh Sinh càng thêm khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Tiểu tử( nhóc con), cứ đợi xem, nếu trong một tháng ta không đuổi cổ ngươi khỏi công ty, ta không phải họ Triệu.” Nói xong, tức tối bỏ đi.
Mễ Tuyết Nhi bấy giờ rất lo lắng nói: “ Anh Lý, vậy phải làm sao bây giờ?”
Lý Nhất Phi cười nhẹ, nói: “Công ty này không phải là của hắn, sợ cái gì, còn muốn đuổi anh ra khỏi công ty á, hắn còn phải đợi dài dài.”
“Thật sự không có việc gì chứ?” Mễ Tuyết Khi có hơi không tin nhìn Lý Nhất Phi.
“Đương nhiên là không có việc gì rồi, đi thôi. Đừng quên là Giám đốc Hứa là lão tổng( bà chủ) của công ty này, em không tin tưởng người khác thì cũng phải tin tưởng Giám đốc Hứa chứ. Chỉ cần anh làm việc nghiêm túc, Giám đốc Hứa chắc chắn sẽ không để hắn như ý nguyện đâu.”
Nhắc tới Hứa Doanh Doanh, Mễ Tuyết Nhi và Thẩm Á Quyên lập tức có lòng tin trở lại. Trong công ty này, Giám đốc Hứa rất có tâm với mọi người, thật đúng là chưa từng nghe nói có nhân viên nào làm tốt công tác của mình mà phải chuyển công tác cả.
Lý Nhất Phi về đến nhà, đang chuẩn bị mở cửa lại nhớ tới chuyện đã đáp ứng với cô tiếp viên hàng không, liền chạy sang bên cạnh gõ cửa. Nhưng gõ mấy lần bên trong vẫn không có tiếng nào, hẳn là không có nhà. Lý Nhất Phi trở về nhà, sửa sang đơn giản một chút rồi bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.
Đồ ăn đã sẵn sàng, tiếng gõ cửa đập vang. Lý Nhất Phi bước ra mở cửa phòng đã thấy cô hàng xóm tiếp viên hàng không kia. Nhưng hôm nay cô nàng cũng không có mặc bộ đồng phục mà là một chiếc áo lông màu vàng nhạt, quần jean, mà chỗ áo lông trước ngực thì đang nhô lên cao cao, hừm to đấy, kích cỡ này, hừm chắc cũng cỡ D-cup.
“Oa, thơm quá!” Cô tiếp viên hàng không này liền không có nói chính sự ngay, chiếc mũi lại hít hít hai hơi, bộ dáng thèm đến chảy nước miếng.
Lý Nhất Phi không khỏi cười cười, nói: “Tôi vừa mới làm cơm xong, có muốn vào ăn cùng chút không?”
“Như vậy có vẻ không tốt lắm?” Tiếp viên hàng không có hơi xấu hổ, nhưng trông rõ là muốn vào kiếm ăn rồi.
Lý Nhất Phi càng cảm thấy buồn cười, cái cô tiếp viên này ngày hôm qua thì cảnh giác ghê với mình, chẳng hiểu sao biết hôm nay có ăn là phòng bị với hắn lại giảm đi nữa. Nhích người sang một bên, nói: “Vậy cùng tới ăn chút đi, tôi nghĩ hai người ăn cũng đủ.”
Tiếp viên hàng không hơi ngượng ngập nhưng vẫn bước vào, Lý Nhất Phi đưa cho nàng đôi dép lê, đùa: “Cô không sợ tôi có ý đồ với cô à, thế mà còn tùy tiện bước vào nhà tôi.”
Thân thể cô tiếp viên hơi chững lại, kế rồi nhè lưỡi ra chút, nói: “Người có ý đồ sẽ không nói thẳng ra thế, tôi cảm giác đại ca là một người tốt.”
Lý Nhất Phi ha ha cười nói: “Vậy cô sai lầm rồi, tôi đây là người xấu đó.”
“Tôi đây càng không tin, có người xấu nào nói mình là người xấu chắc.” Vừa nói, chân đã thay xong dép lê: “Đại ca, chị dâu không có nhà sao?”
“Tôi sống một mình, chưa kết hôn.” Lý Nhất Phi thuận miệng trả lời, bước đến ngồi xuống cạnh bàn.
“Vậy sao anh lại có dép lê kiểu nữ thế?”
“Dép lê này là đồ chủ phòng trước đây để lại, tôi cũng không có ném đi.”
“Ồ . . .” Tiếp viên hàng không cũng tới bên bàn ngồi xuống, Lý Nhất Phi xới cho nàng bát cơm, nói: “Ăn đi.”
“Oa, thật nhiều đồ ăn ngon. Đại ca, anh thật lợi hại, còn biết nấu cơm nữa.” Cô tiếp viên nhanh nhảu cầm lấy chiếc đũa, không chút khách khí gắp ăn, hơn nữa tốc độ ăn thì đúng chuẩn siêu nhanh.
Lý Nhất Phi bị cô tiếp viên hàng không này dọa cho phát khiếp, dở khóc dở cười nói: “Cô mấy ngày không ăn cơm rồi à?”
Cô tiếp viên tạm ngừng một chút, nghiêng đầu nói: “Hình như là hai ngày.”
“Hai ngày?” Lý Nhất Phi bị lời sét đánh( nổ) của cô tiếp viên hàng không này cho đứt tiếng luôn.
“Đúng đó, hai ngày này em toàn ăn mỳ gói không à.”
Lý Nhất Phi lập tức đầu lại đầy hắc tuyến, cái cô tiếp viên này tưởng theo lời không ăn cơm, thì không bao gồm ăn mỳ gói.
“Đúng rồi, Đại ca gọi anh thế nào đây?” Cô tiếp viên hàng không ăn xong bát cơm, đợi Lý Nhất Phi xới thêm bát nữa, động tác ăn lúc này mới chậm lại, ngẩn đầu nhìn Lý Nhất Phi.”
Lý Nhất Phi cười nói: “ Tôi tên là Lý Nhất Phi, mà hơn nữa tôi hình như nói cho cô một lần rồi.”
“Ngại quá, tôi không có chú ý.” Cô nàng tiếp viên lại lè lưỡi, nói: “Em tên Mạnh Hiểu Phỉ.”
“Ừ, tên hay đấy.”
“Hì hì, hình như nam nhân nào nghe tên của em, đều nói tên tôi không tệ, mà sao chính em còn chẳng thấy tên mình nó không tệ ở chỗ nào.”
Lý Nhất Phi hơi đổ mồ hôi, nói: “Chắc là tất cả mọi người đều thấy cô lớn lên thật sự xinh đẹp, cho nên muốn khen tặng mỹ nữ cô một hai câu đó mà.”
Mạnh Hiểu Phi cười ngượng, nói: “ Em cũng không nghĩ sẽ trở thành như vậy, nhưng không có cách nào.”
Mỗi một lời Mạnh Hiểu Phỉ nói đều làm Lý Nhất Phi thấy ngoài ý muốn, hơn nữa còn thấy buồn cười nữa, nói: “Lớn lên xinh đẹp vì sao lại không tốt? Bây giờ có biết bao người vì cái đẹp mà cố ý đi chỉnh dung( phẫu thuật thẩm mĩ) đó.”
Mạnh Hiểu Phỉ bĩu môi, nói: “Lớn lên xinh đẹp sẽ có rất nhiều người muốn chiệm tiện nghi của mình, em thà rằng trở thành một người quái dị, khi đó thì không ai để ý tới em nữa, em muốn thế nào thì thế nấy.”
Lý Nhất Phi thật đúng là coi trọng Mạnh Hiểu Phỉ, cô gái này nhưng lại có suy nghĩ như vậy, nói lên rằng cô không phải là một người tham hư vinh, hoặc cũng chính vì cô nàng xinh đẹp như thế nhưng vẫn làm một tiếp viên hàng không.
Chỉ trong chốc lát, ba đĩa thức ăn trên bàn đã được hai người ăn sạch. Vốn chỗ thức ăn này chỉ đủ cho Lý Nhất Phi ăn một bữa, tưởng Mạnh Hiểu Phỉ sẽ khách khí một chút, ai biết cô nàng ăn thật luôn, còn ăn rất nhiều nữa, thức ăn hơn một nửa đều là nàng ăn, cho nên Lý Nhất Phi chỉ ăn no có ba phần.
“ Anh Lý, anh ăn ít thật đó, còn không bằng em ăn.” Ăn xong bữa rồi, Mạnh Hiểu Phỉ phe phẩy đầu nói.
Lý Nhất Phi hơi có chút im lặng, chính mình ăn chẳng đủ no nè. Cơ mà chuyện này cũng lười đi đôi co, đứng lên nói: “Đi thôi, tôi giúp cô đóng đinh, miễn cho nửa đêm lại không ngủ được.”
“Hì hì, thế cảm ơn anh Lý nha.” Mạnh Hiểu Phi tinh nghịch le lưỡi Lý Nhất Phi, rồi chạy lên trước thay giầy, mở cửa chạy đến cửa nhà mình.
Lý Nhất Phi theo Mạnh Hiểu Phỉ vào nhà. Diện tích trong nhà Mạnh Hiểu Phỉ lớn hơn hẳn nhà hắn, bố cục gồm hai phòng ngủ một phòng khách, không giống Lý Nhất Phi chỉ có một phòng ngủ. Nhưng khi bước vào nhà, Lý Nhất Phi chỉ có một cảm giác, “Loạn”.
Sofa trong phòng khách, quần áo đông một cái, tây một cái, trên bàn bừa bộn một đống nhỏ thực phẩn linh tinh, trên mặt đất lăn lóc mấy cây đinh.
" Cô sống một mình? Lú Nhất Phi khó hiểu hỏi.
“Đúng đó, làm sao vậy?” Mạnh Hiểu Phỉ rất khẳng khái trả lời.
Lý Nhất Phi chỉ chỉ cái phòng khách bừa bộn, nói: “ Tôi cảm thấy phải có tới mười người sống cùng ấy.”
Mạnh Hiểu Phỉ xấu hổ lè lưỡi, nói: “Đó là người ta mới dọn dẹp đó.”
Lý Nhất Phi lập tức đầu đầy hắc tuyến. Nói vậy đây vẫn là mới thu dọn qua? Không thu dọn, trong nhà bừa thành cái dạng gì rồi.
Nhưng Lý Nhất Phi không có quyền bình phẩm cách sống của Mạnh Hiểu Phỉ, nhặt lên mấy cây đinh trên sàn, hỏi: “Búa đâu?”
“Không có.”
“Vậy hôm qua cô lấy gì dùng?”
“Cái này nè.” Mạnh Hiểu Phi lấy ra một hộp kẹo, bên trong đầy cái hố.
Lý Nhất Phi bừng lớn hai mắt, khóe miệng run rẩy, chịu thua: “ Tôi trở về lấy đồ dùng.” Bèn xoay người ra ngoài. Khó trách nha đầu( con nhóc) này đập đinh nửa ngày, hóa ra là lấy hộp kẹo đập đinh, đập đến Tết chắc chưa đã xong. Còn may mình qua đây giúp đỡ cô nàng, còn không mỗi ngày chắc khỏi ngủ làm gì.