Chương 40: Trong thang máy

Những người trong thang máy, trừ Lý Nhất Phi, Hứa Doanh Doanh cùng Hà Phương Tình, thì không còn ai là người của công ty Hoa Dương cả, cho nên Lý Nhất Phi tự nhiên đứng cùng hai nàng một chỗ, giữa ba người mới bắt đầu vẫn duy trì một khoảng cách.

Kỳ thật dù cho thang máy có đầy thì họ ai cũng không được quá gần người khác. Dù sáo thì thang máy có mức giới hạn về tải trọng, vượt quá sẽ phát ra tiếng cảnh báo, và không thể khởi động được. Nhưng hôm nay lại có chuyện ngoài ý muốn, ở phía sau có người xách theo hai cái hộp to tổ chảng, không nặng nhưng chiếm diện tích rất lớn, đủ để cho bốn người đứng, cho nên khiến thang máy đã vô cùng chen chúc, giờ thì lại càng chen chúc nhau hơn.

Mà theo cửa thang máy đóng lại, Lý Nhất Phi không thể không cùng người khác chen chúc với nhau, Hà Phương Tình cùng Hứa Doanh Doanh thì dán sát vào tường thang máy, và Lý Nhất Phi chỉ được dán vào một trong hai người. Mà hai người kia, Lý Nhất Phi tự nhiên là chọn Hà Phương Tình rồi, dù sao thì hai người cũng có một đêm tình duyên, tiếp xúc thế này không tính là cái gì.

Thực tế hắn cũng đã cùng Hứa Doanh Doanh chung chăn chung gối, còn ôm ấp nhau ngủ nữa, thế nhưng Lý Nhất Phi lại không có thân cận với cô nàng như vậy. Hai người chỉ là quan hệ lợi ích mà thôi, hắn bây giờ mà phát sinh tiếp xúc thân thể với Hứa Doanh Doanh, bảo đảm Hứa Doanh Doanh tức điên luôn.

Mới dán vào người Hà Phương Tình, Lý Nhất Phi liền cảm giác được cơ thể nàng ta cứng đờ, nhưng hắn thật sự là hết cách, không gian thang máy lớn thế thôi, đâu còn lựa chọn khác.

Nhưng kể cả khi Hà Phương Tình biết Lý Nhất Phi không thể làm gì, nhưng cùng Lý Nhất Phi tiếp xúc thân thể vẫn không khỏi làm nàng nhớ tới một đêm tiêu hồn cùng Lý Nhất Phi. Ngày đó nàng uống không ít rượu, nhưng vận động kịch liệt đến thế, có say cũng sớm tỉnh, làm cái gì tiếp sau, nàng đều rõ ràng. Lý Nhất Phi cường tráng đến vậy làm nàng thật vui sướng, nàng làm sao có thể quên đi dễ dàng được.

Mà mới tưởng tượng đến đó, Hà Phương Tình cảm giác toàn thân như mất hết sức lực, tựa hồ đến đứng còn không vững, rất tự nhiên mà dựa vào lồng ngực Lý Nhất Phi.

Lý Nhất Phi rõ ràng cảm giác được phản ứng lúc này của Hà Phương Tình, lập tức có chút im lặng. Đây là chuyện quái gì vậy, luôn mồm bảo hắn quên chuyện ngày đó đi, bắt hắn không được nhắc tới nữa, thế mà hai người chẳng qua mới tiếp xúc thân thể chút mà cô nàng đã chủ động nhào vào ngực hắn ôm ấp tình tứ rồi.

Hơn nữa cơ thể cô nàng nóng như thế, rõ là động tình mà. Trời đất, đây là trong thang máy đó, cô động tình thì cũng nên chọn chỗ không người chứ, tốt xấu gì tôi cũng có thể phối hợp chút ít. Giờ thì hay rồi, chẳng những trước mắt bao người, còn có một lão tổng( bà chủ) Hứa Doanh Doanh nhìn chằm chằm, hắn dám làm xằng bậy, thì khẳng định, tý nữa kiểu gì cũng lăn khỏi công ty.

Hứa Doanh Doanh lúc này thật ra chỉ thấy được Lý Nhất Phi đứng đằng sau Hà Phương Tình, cũng cảm giác được sắc mặt Hà Phương Tình có chút là lạ, nhưng không có nghĩ nhiều, quan tâm hỏi: “Giám đốc Hà, cô không sao chứ?”

Hà Phương Tình vội vàng lắc đầu, nói: “Thang máy mới khởi động, tôi hơi váng đầu chút, có thể là tôi vẫn chưa thích ứng được thang máy này.”

Đây là một cái cớ tốt, có một số thang máy có tốc độ đi lên nhanh hơn chút, cho nên cơ thể con người sẽ không thích ứng được, nhưng cơ bản thì không có vấn đề gì, Hứa Doanh Doanh không có nghĩ nhiều thêm.

Lý Nhất Phi trong lòng âm thầm chửi, Hà Phương Tình này rõ là đang tự biên nói dối mà, cơ mà có bịa thì cũng đừng dán sát như vậy nữa.

Thang máy mới đến tầng bốn thì ngừng lại, một người rời thang máy. Nhưng còn không đợi Lý Nhất Phi cùng Hà Phương Tình kéo giãn đôi bên thì đã có một người tiến vào. Mới sáng sớm đi làm, chẳng biết cha này là cái loại gì mà đi lên trên nữa?

Đã thế mà vị này còn là một gia hỏa béo núc béo ních, nhất là cái bụng bự bụ bẫm kia, khác quái gì bà bầu bảy tháng chứ. Hắn vừa chui vào trong, tháng máy lại càng đầy ụ.

Hà Phương Tình không quá cao cũng không quá thấp, vẫn đi giày cao gót, hơn nữa nàng còn là một người phụ nữ chân dài, ngày đó cùng nàng hoan hảo, hai cặp chân dài này gắt gao quấn chặt lấy eo Lý Nhất Phi làm Lý Nhất Phi mất hồn không thôi.

Mà cũng nhờ cặp chân dài của Hà Phương Tình này, cái đồ vật không an phận kia của Lý Nhất Phi rất không “nghiêm tục” chọt đúng ngãy giữa kẽ mông cô nàng. Lý Nhất Phi lúc này cũng chột dạ làm, mình cũng có phải là loại “trái tim trong sáng” gì đâu, toàn là hoàn cảnh đưa đẩy thôi. Bây giờ hắn không phản ứng, chẳng phải nói Hà Phương Tình không có mị lực sao?

Hà Phương Tình là phụ nữ đã kết hôn, làm sao không rõ Lý Nhất Phi chỗ đó đang như nào. Khi bị cái đồ vật đó ngạnh chen vô giữa mông, phản ứng đầu tiên của cô chính là tim nhảy đến cổ họng. Nếu để cho người khác nhìn thấy thì nàng thật sự không còn mặt mũi nào gặp người.

Trái tim đập thình thịch những tiếng kinh hoàng, giả vờ vén tóc, ánh mắt đảo quanh, cảm giác không có ai chú ý đến mình, ngay cả Hứa Doanh Doanh đối diện, ánh mặt cũng thật bình thường khi nhìn lên màn hình thang máy bên kia, không có để ý tới nàng.

Lúc này mới làm trong lòng nàng thoáng an tâm một chút, nhưng trong lòng thầm mắng Lý Nhất Phi. Tên hỗn đản này, ngay lúc này lại còn suy nghĩ loạn thất bát tao nữa chứ, đây không phải làm xấu mặt nàng sao.

Trong lòng mắng thì mắng, nhưng Hà Phương Tình lại sinh ra một loại kích thích đặc biệt, sinh ra một loại khát vọng, khát vọng Lý Nhất Phi di chuyển rồi nhấn đi, thậm chí còn nhớ tới tình cảnh ngày đó, đôi chân trở nên vô lực, nếu không phải đang chen chúc, nàng thật sự sẽ ngã ngồi trên sàn rồi.

Thang máy đến tầng tám thì ngừng lại, có vài người đi ra, nhất là cái người với cái hộp to quá khổ cũng rời thang máy nốt, trong thang máy lập tức trở nên rộng rãi đi rất nhiều. Lý Nhất Phi vội vã lùi về sau một bước, nhưng thân thể Hà Phương Tình lại lần nữa dựa về đằng sau. Hắn vội vàng duỗi tay đỡ lấy, làm bộ quan tâm hỏi: “Giám đốc Hà, cô không sao chứ?”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Hà Phương Tình đỏ bừng cả mặt, vội đứng thẳng người lại, nói: “Tôi thật đúng là chưa quá thích ứng thang máy này.”

Hứa Doanh Doanh có chút kỳ quái nhìn Hà Phương Tình, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Nàng trước nay chưa từng trải qua chuyện nào như vậy, đương nhiên sẽ không nghĩ đến Hà Phương Tình như vậy là do Lý Nhất Phi “động chân”.

Khi thang máy tới tầng mười, Lý Nhất Phi gật đầu với Hứa Doanh Doanh thật nhanh, rồi ba chân bốn cẳng chạy khỏi thang máy. Mà Hà Phương Tình có chú ý tới, cái tên vô lại này lúc rời đi, tay còn cắm trong túi quần, cho nên tuy chỗ quần đó có hơi quái, người khác cũng không chú tâm đến. Điều này không khỏi làm nàng nhẹ nhõm hẳn, nếu để cho người khác biết chỗ đó của Lý Nhất Phi bật lều trại, khẳng định sẽ liên tưởng đến vừa rồi hắn làm cái gì.

Thang máy đến tầng mười bốn, Hà Phương Tình hơi dậm bước ra ngoài thang máy cùng Hứa Doanh Doanh, thì thân thể hơi nghiêng ngả, suýt chút nữa thì ngã, đôi chân của nàng đến giờ vẫn còn nhũn ra.

Hứa Doanh Doanh vội vàng đỡ Hà Phương Tình, quan tâm hỏi: “Giám đốc Hà, tôi thấy hay hôm nay cô đi nghỉ ngơi một lúc đi, nếu không tôi gọi tài xế đưa cô đến bệnh viện kiểm tra một trước, chuyện công việc có thể để đó trước.”

Hà Phương Tình gấp gáp: “Không có việc gì không có việc gì, thang máy dừng lại là tốt rồi.”

Hai người ra khỏi thang máy, Hứa Doanh Doanh vẫn không mấy yên tâm nhìn Hà Phương Tình, Hà Phương Tình mỉm cười nói: “Cô xem, tôi bây giờ thật sự không sao mà. Cảm ơn Giám đốc Hứa đã quan tâm.”

Hứa Doanh Doanh cũng cảm giác được Hà Phương Tình đi đứng đã bình thường lại, gật gật đầu, nói: “Nhưng mà thân thể vẫn là quan trọng nhất. Nếu như có chuyện, có thể nói với tôi.”

“Được, tôi đi sửa sang một chút, chốc nữa sẽ đến văn phòng Giám đốc Hứa.”

Hà Phương Tình trở về văn phòng của mình trước, ngồi xuống ghế mà khuôn mặt vẫn đang nóng hừng hực. Bản thân bị làm sao thế này, rõ ràng là Lý Nhất Phi chiếm tiện nghi, nhưng nàng lại không có cảm giác bực tức. Hơn nữa, Lý Nhất Phi suýt chút nữa tự mình làm xấu mặt, vì đâu nàng phải lo lắng về nó, là vì thiếu hắn hay vì cái gì.

“Hỗn đản chết tiết, cậu chờ đó, dám hại tôi thiếu chút nữa xấu mặt, tôi chắc chắn sẽ không để yên cho cậu.”

Hà Phương Tình lúc này đột nhiên đổ hận lên đầu Lý Nhất Phi, thậm chí còn suy nghĩ làm sao trả thù Lý Nhất Phi nữa. Tâm tư phụ nữ thật kỳ quái, hôm qua còn đang rất sợ hãi Lý Nhất Phi, đến bây giờ thì lại muốn trả thù. Nếu để Lý Nhất Phi biết, chắc hắn phiền muộn hơn nữa.

Lý Nhất Phi không có đến văn phòng ngay mà đi vào WC rít điếu thuốc, nhờ đó mà lều trại mới hạ thấp xuống, trong đầu vẫn không sao quên được một khắc mất hồn đó. Trách sao có mấy người biến thái lại thích hóa thân sắc lang trên xe bus, mùi vị này thật khoái. Đương nhiên còn phải là mỹ nữ nữa. Và quan trọng nhất vẫn là phối hợp, nếu là Hứa Doanh Doanh thì Lý Nhất Phi thật chẳng thể nào hưởng thụ hương vị mất hồn như vậy.

Nhưng Hà Phương Tình kia chính xác là có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn làm thêm một chút nữa. Phụ nữ đã kết hôn như này, theo suy xét của Lý Nhất Phi hắn, chẳng những có hương vị, lại còn không cần gánh vác trách nhiệm nữa, Lý Nhất Phi rất thích điều đó.

Hôm nay Lý Nhất Phi đã làm quen công việc ở bộ phận hậu cần rồi, Mễ Tuyết Nhi cũng rất tận tâm tận lực giúp hắn. Cả một buổi sáng, Lý Nhất Phi đã có vốn hiểu biết toàn diện về công tác bộ phận hậu cần, ít nhất hắn còn biết mình đang cái gì, không cần phải như lần đầu đến đều cần Mễ Tuyết Nhi giúp đỡ hết.

Đến giờ tan tầm, trong văn phòng nhiều ra thêm một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, hơi béo, đầu hói, mặt bóng loáng, trực tiếp nói với Mễ Tuyết Nhi: “Mễ Tuyết Nhi, cô đến văn phòng tôi một chút.” Nói xong liền bước ra ngoài.

Lúc này sắc mặt Mễ Tuyết Nhi trở nên rất khó coi, Thẩm Á Quyên còn ở trong văn phòng thì xì một tiếng khinh miệt, nói: “Tên hỗn đản này, tiểu Mễ, em cẩn thận.”

Mễ Tuyết Nhi lề mà lề mề, nói: “Em biết, ông ấy là Phó trưởng bộ, em phải làm sao bây giờ?”

Thẩm Á Quyên hừ một tiếng nói: “Em cũng đừng đến gần hắn quá, cũng đừng đóng cửa lại, nếu có chuyện gì thì kêu lớn lên. Người như hắn chỉ biết khi dễ người yếu đuối thôi. Em càng mềm yếu, hắn sẽ càng khi dễ em đấy.”

“Vâng.” Mễ Tuyết Nhi gật đầu, sau đó sửa sang lại quần áo một chút, rất có phong thái tiến ra pháp trường vậy.

Đợi khi Mễ Tuyết Nhi ra ngoài, Lý Nhất Phi nhỏ giọng hỏi: “Thẩm tỷ, vừa rồi người nọ là ai thế?”

“Hắn là Phó trưởng bộ phận hậu cần chúng ta, Triệu Thanh Sinh, chính là một lão lưu manh.” Thẩm Á Quyên oán hận nói: “Ỷ vào bên trên có người nên ở trong công ty tác oai tác quái, đã thể chính lão ta là một lão lưu manh, thấy tiểu Mễ xinh đẹp, luôn đánh chủ ý tới em ấy.”

Lý Nhất Phi cau mày, nói: “Ở trong công ty, hắn sẽ không dám làm xằng bậy đi?”

Thẩm Á Quyên oán hận: “Hừ, hắn không dám làm xằng bậy, nhưng sàm sỡ một chút cũng không phải không thể. Một con sâu làm rầu nồi canh, công ty chúng ta đều bị gia hỏa( thằng cha) đó phá hư mất.”

Lý Nhất Phi đứng dậy, nói: “Em ra đó chờ xem, để tránh tiểu Mễ bị chiếm tiện nghi.”

Thẩm Á Quyển có ý tốt nhắc nhở: “Này, em đừng làm xằng bậy, tên đó nổi tiếng là lòng dạ hẹp hòi, nếu em đắc tội hắn, hắn chắc chắn sẽ tìm em phiền toái. Dù sao cũng ở trong công ty, hắn cũng không thể làm gì tiểu Mễ đâu, nhiều lắm chỉ ăn chút đậu hũ thôi.”

Lý Nhất Phi nhếch mép cười, nói: “Yên tâm, em sẽ không làm xằng bậy đâu.”

Mặc kệ như nào, Mễ Tuyết Nhi đã trợ giúp rất nhiều Lý Nhất Phi, Lý Nhất Phi hắn cũng không thể trơ mắt làm ngơ nàng ta bị hại được, đặc biệt là ở trong tay một lão già lưu manh đánh khinh.