Sắc mặt Hà Phương Tình chợt trở nên lạnh lẽo, nghiến răng nói: “Không được, anh muốn cũng không cần nghĩ nữa.”
Lý Nhất Phi chợt hiện lên vẻ kinh ngạc, nói: “Thật sự không được? Giám đốc Hà ngài không nói đùa chứ?”
Lúc Hà Phương Tình tìm đến Lý Nhất Phi hôm nay, cô đã nghĩ đến kết quả tốt nhất chính là Lý Nhất Phi rất thống khoái đáp ứng sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, hai người sẽ tựa như không có chuyện gì phát sinh, nhưng nàng biết khả năng này cực kỳ nhỏ bé. Và có ý nghĩ như thế cũng chính bởi vì biểu hiện ngày đó của Lý Nhất Phi ở quán Bar, khiến cho nàng cảm giác rằng Lý Nhất Phi không phải là một người thích đi tìm phiền toái với người khác.
Nhưng bây giờ nàng thật không ngờ Lý Nhất Phi lại có thể vô sỉ như vậy, hắn ta còn muốn nàng duy trì loại quan hệ này cùng hắn. Hắn đem nàng thành người như nào chứ, Hà Phương Tình nàng phạm sai lầm, nhưng sẽ không bao giờ tái phạm tiếp, cho nên cũng chẳng cần nghĩ mà quả quyết cự tuyệt.
“Cậu đề ra điều kiện khác, chúng ta có thể thương lượng, nhưng điều kiện này, tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng.” Hà Phương Tình lần nữa cường điệu điểm mấu chốt của chính mình.
Lý Nhất Phi gãi đầu, bèn lắc đầu rồi, trở về và ngồi xuống, rất bất đắc dĩ nói: “Xem ra làm nhân viên căn phòng thật không dễ làm, mới làm có ba ngày mà đã phải từ chức rồi.”
Lý Nhất Phi nói không đầu không đuôi làm Hà Phương Tình nghe xong mà như lọt vào sương mù, nhưng rất nhanh chính là hoảng sợ. Tên này nói vậy chẳng phải nói công việc này không cần nữa sao, lấy đó để uy hiếp nàng. Mới tưởng tượng ra, chớp mặt gương mặt nàng là một màu trắng bệch không một chút huyết sắc.
Hít một hơi thật sâu, Hà Phương Tình nhìn chằm chằm Lý Nhất Phi nói: “Lý Nhất Phi, làm người phải biết một vừa hai phải, không cần bức bách tôi quá đáng. Cậu có thể hỏi thăm, rằng Hà Phương Tình tôi tuyệt đối không phải là người dễ bị bắt nạt.” Nhưng lời này hình như thiếu chút tự tin.
Lý Nhất Phi lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt ủy khuất nói: “Tôi nói này Giám đốc Hà, tôi đâu có bắt nạt cô đâu, tôi chỉ nói là chúng ta tiếp tục duy trì quan hệ Giám đốc – Nhân viên mà, cô thế nào lại không cho, thế nào cũng ép đuổi tôi khỏi công ty chứ. Cô cũng thật quá không thông tình đạt lý mà, cô giờ còn muốn tôi như nào nữa?”
“Cái gì?” Hà Phương Tinh đột nhiên bật dậy, hai mắt trân trân nhìn Lý Nhất Phi.
Lý Nhất Phi co rúm người lại, một bộ rất sợ hãi, lắp bắp nói: “Giám đốc Hà, cô muốn làm gì? Tôi nói cho cô biết, ngày đó chúng ta đã nói rồi, cô tình tôi nguyện, xong việc không liên can, cô sao lại cố chấp không buông tôi vậy? Tôi bây giờ chưa muốn lấy vợ đâu, cô buông tha tôi đi.”
“Cậu . . . Cậu . . .” Hà Phương Tình nói lắp 2 chữ “Cậu”, chợt phụt bật cười thành tiếng, ngồi xuống lần nữa, mắng: “Tên hỗn đản này, tưởng thuần tâm (trái tim trong sáng) mà tôi sợ chắc?”
Lý Nhất Phi cũng không tiếp tục giả trang ủy khuất nữa, cũng cười lên, nói: “Giám đốc Hà, xem cô khẩn trương như thế, nên là tôi đùa cô chút thôi, cô đừng để ý nha.”
“Cậu thật là làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng cậu là một tên hỗn đản lòng tham không đáy.” Hà Phương Tình hung hăng liếc xéo Lý Nhất Phi, nhưng trên mặt đầy ý cười, sự khẩn trương cả nửa ngày, sợ hãi suốt một ngày, đổi lại thành cái kết quả như này, Hà Phương Tình thật sự không thể dấu nổi sự mừng rỡ của chính mình.
Lý Nhất Phi cười hì hì nói: “Con người tôi dù rằng không tiền, nhưng vẫn rất hiểu quy tắc trò chơi, Giám đốc Hà cô có thể yên tâm rồi. Nếu hôm nay cô mời tôi vào trong quán Bar tiếp, tôi không ngại lại cùng cô làm thêm tình một đêm đâu, nhưng ở chỗ này sao, tôi xin kiếu.”
“Có quỷ mới cùng cậu đến quán Bar.” Ngữ khí Hà Phương Tình thế mà lộ ra ý làm nũng, hơn nữa trên mặt còn mang theo một nét quyến rũ.
Lý Nhất Phi lập tức chuyển thành hoa si, nói: “Tôi nói này Giám đốc, cô đừng có câu dẫn tôi nữa mà, bộ dáng cô thật làm tôi có chút nhịn không được đó.”
Lúc này Hà Phương Tinh có gì phải sợ Lý Nhất Phi chứ, lườm Lý Nhất Phi nói: “Nhịn không được cũng phải nhịn. Nhớ kỹ, về sau tôi chính là Giám đốc tài vụ, cậu mà không thành thật, không nghe lời, để xem lúc trở về trả lương, tôi có ký cho cậu không.”
“Trời ôi, đây là lấy việc công báo tư thù!”
“Khanh khách, ai biểu miệng không thành thật cơ.”
Lý Nhất Phi vốc một ly rượu xuống, nói: “Rượu cũng đã uống hết, ăn cũng đã khá đầy, tôi nên về đây.”
“Nhanh vậy đã về rồi.” Hà Phương Tình theo bản năng hỏi.
Lý Nhất Phi cười tà, nói: “Tôi muốn đến quán Bar liệp diễm( tự hỉu hehe, editor said: truy tìm/ săn bắt tình ái) đó, Giám đốc Hà chẳng lẽ muốn đi cùng tôi?”
“Biến nhanh đại đầu quỷ, đại sắc lang, biến biến.” Hà Phương Tình oán giận phẩy phẩy tay.
Lý Nhất Phi cười dài xoay người sải bước đi. Hà Phương Tình này thật là một người phụ nữ không tồi, nếu lại tiếp thêm vài lần tình một đêm nữa, hắn cũng hết hứng, đã thế mọi người còn ở trong cùng một công ty, nếu làm chuyện như vậy, trở về lại xấu hổ, nên Lý Nhất Phi chỉ đành dứt bỏ.
Lý Nhất Phi đi rồi, Hà Phương Tình ngồi buồn một mình trong căn phòng riêng. Đã giải quyết xong bằng phương thức ngoài ý liệu của nàng, nhưng hiển nhiên đó chính là phương thức giải quyết tốt nhất.
“Tên hỗn đản này, thế mà lại đi quán Bar nữa. Đại lưu manh, đại sắc lang.” Không biết xuất phát từ cái gì trong lòng, Hà Phương Tình chợt rất nóng nảy khi biết Lý Nhất Phi lại đi quán bar liệp diễm, siêu khó chịu luôn, thậm chí nàng còn có xúc động muốn đến ngăn Lý Nhất Phi lại. Nhưng ngăn xong rồi thì sao? Chẳng lẽ cùng người này làm tiếp một đêm tình nữa?
Hà Phương Tình hoảng sợ, sao mình lại có ý nghĩ như vậy chứ, nàng đã sai một lần rồi, không thể lại sai nữa. Dù cho có là chồng nàng sai trước, đối với nàng bất nhân bất nghĩa, nhưng Hà Phương Tình nàng tuyệt đối không phải là người như vậy. Nàng sẽ không tái phạm sai lầm tương tự nữa, không phải bởi vì người chồng phụ bạc kia, mà vì chính bản thân nàng chính là một con người nghiêm cẩn.
Lý Nhất Phi không có đến chơi quán bar. Bây giờ khác trước rồi, hắn không cần phải tìm phụ nữ để phát tiết những cảm xúc không tốt trong lòng ra nữa. Ngẫu nhiên qua quán bar liệp diễm cũng là một lạc thú, nếu mỗi ngày đều đi thì sẽ không còn gì thú vị nữa.
Trở về phòng mình, những tiếng đập đập chát chát lên tường thật rõ nét qua vách tường phòng ngủ, nghe thật quá rát tai.
Âm thanh đến từ căn hộ bên trái, cũng chính là nhà của nữ tiếp viên hàng không, chẳng biết công nàng đang làm cái gì nữa. Lý Nhất Phi còn tưởng sẽ xong việc nhanh thôi, ai dè đợi mãi chẳng thấy cái âm thành bụp bụp này đình chỉ, vẫn vang lên không dứt. Cuối cùng chịu hết nổi, bèn quay qua gõ cửa phòng nữ tiếp viên hàng không.
Đợi một lúc sau, cửa phòng mới hé mở, tiếp viên hàng không ngó đầu ra, thật cẩn thận hỏi: “Anh có chuyện gì à?”
Lý Nhất Phi nhíu mày nói: “Tôi nói này đại tỷ, cô làm cái quái gì thế? Nửa đêm nửa hôm, còn có để cho người ta ngủ không?”
“Á! Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi đang đóng đinh.” Cô tiếp viên vỗi vã xin lỗi, mà còn tiện lẽ lưỡi với Lý Nhất Phi một chút, trông có phần nghịch ngợm.
Lý Nhất Phi không khỏi mỉm cười, nói: “Có cần tôi hỗ trợ không?”
“Đây . . . Anh thật sự giúp tôi?”
“Đây có là gì, chỉ là vài ba cây đinh thôi sao, chuyện nhỏ, chỉ cần cô yên tâm cho tôi vào nhà cô là xong xuôi hết.”
Tiếp viên hàng không hơi biến sắc, có chút khẩn trương nhìn Lý Nhất Phi, ậm ừ không nói nên lời.
“Thôi vậy đi, ngày mai tôi lại đến giúp cô, giờ cũng nửa đêm rồi, cô không sợ, tôi còn sợ cô phi lễ tôi đó.” Lý Nhất Phi nói xong, bèn xoay người đi.
“Á, tôi yên tâm về anh, anh tới giúp tôi đi.” Tiếp viên hàng không chợt hô lên từ đằng sau.
Lý Nhất Phi phất phất tay, nói: “Thế mai đi, trễ rồi, tầng trên tầng dưới đều có thể nghe được cái tiếng đinh ốc này, đây là đang làm phiền dân cư, tôi không có ý định để dân tầng trên tầng dưới qua kiếm đâu.”
Nhìn Lý Nhất Phi thật sự đóng cửa vào phòng, cô tiếp viên hàng không có chút kinh ngạc. Những người đàn ông nàng gặp luôn hữu cầu tất ứng với nàng, thế nhưng người đàn ông này lại cự tuyệt. Điều này không khỏi làm cô nảy sinh lòng hiếu kỳ với Lý Nhất Phi, đây rốt cục là người đàn ông như nào.
“A! Anh ta không lẽ là gay, cho nên mới không thích mỹ nữ?” Mỹ nữ tiếp viên hàng không chớp mắt nghĩ tới khả năng gì làm toàn thân cô nàng nổi da gà, run bắn lên, vội vàng đóng cửa phòng trộm lại.
Ngày hôm sau, Lý Nhất Phi đúng giờ tới công ty, có rất nhiều người đến trước. Kể cả khi có ba cái thang máy, sợ rằng không quá hai lần thì không có lên được.
Đây là chuyện không có có biện pháp, mỗi ngày, vào thời điểm sáng sớm thì thang máy đều chật ních chỗ. Ở khi còn làm bảo vệ, điều duy nhất mà Lý Nhất Phi cảm thấy những nhân viên văn phòng này không bằng đám bảo vệ bọn họ, chính là chờ thang máy, giờ hắn không thể không đợi.
Phía sau vang lên những tiếp dồn dập nhưng nhịp nhàng của giày cao gót, không cần ngó đầu lại, Lý Nhất Phi biết ngay đó là Hứa Doanh Doanh.
Quay đầu, Lý Nhất Phi mỉm cười chào Hứa Doanh Doanh: “Giám đốc Hứa.”
Hứa Doanh Doanh gật đầu, không biểu hiện gì trên mặt. Đối với nàng, Lý Nhất Phi chính là nhân viên của nàng, sẽ không vì ngày Tết giả trang làm bạn trai mà có điều thay đổi, nhất là có mặt trong công ty, nàng càng không thể để người khác biết được quan hệ của hai người.
Hứa Doanh Doanh tuy là lão tổng( bà chủ), nhưng lại chỉ là một bà chủ trong tòa cao ốc này. Ở đây có tổng cộng hai mươi tám tầng, chia ra cũng có hai mươi công ty, những nhân viên công ty khác biết Hứa Doanh Doanh nhưng cũng không có tới mức đến nịnh bợ nàng, cho nên nàng giống như mọi người cùng chờ thang máy.
Lúc này Hà Phương Tình cũng đã tới, đầu tiên là chào hỏi Hứa Doanh Doanh, sau đó lại gật đầu với Lý Nhất Phi, cũng vì Lý Nhất Phi rất khách khí lễ phép với nàng như ngày hôm qua nói.
Hà Phương Tình chỉ liếc Lý Nhất Phi một cái, rồi nói với Hứa Doanh Doanh: “Giám đốc Hứa, tôi với tài vụ công ty cũng có hiểu biết một chút, cũng có một số ý tưởng, chốc nữa nếu Giám đốc Hứa có thời gian, chúng ta lại thảo luận một phen.”
Hứa Doanh Doanh gật đầu, nói: “Tôi cũng đang muốn gặp Giám đốc Hà để trao đổi một vài thứ trong công ty.”
Ở chỗ này, nhiều người lẫn lộn, Hứa Doanh Doanh cùng Hà Phương Tình chỉ trao đổi hai câu đơn giản, nhưng sự tình cụ thể sẽ không nói ra, rồi tiếp tục chờ thang máy như bao người.
Thang máy lên rồi lại xuống, Lý Nhất Phi cùng Hứa Doanh Doanh còn có Hà Phương Tình cuối cùng cũng chen được vào thang máy.
Trong hai ngày này Lý Nhất Phi đều chen vào thang máy, đây với hắn là một sự hưởng thụ. Bởi vì ngay lúc đấy, trong thang máy có rất nhiều nữ nhân viên văn phòng, mỗi người chen chúc ép áp nhau là chuyện thường tình. Tuy còn chưa đến mức Lý Nhất Phi xuống tay ngay trong thang máy, nhưng cái chuyện “vô ý” cọ xát thân thể vẫn làm hắn rất hưởng thụ.
Cơ mà hôm nay thì khác rồi, hôm nay cùng 2 vị lãnh đạo cấp cao của công ty chen nhau trong tháng máy, hơn nữa hắn lại còn cùng các nàng đứng chung một chỗ nữa, thật là một nỗi phấn khích cho đàn ông.