Tiếp viên hàng không đều có dáng người cao, mà người tiếp viên trước mặt này cũng không ngoại lệ, nàng đeo một đôi giày cao gót đen, tổng thể cao hơn một mét bảy. Dáng người tiếp viên hàng không cũng rất hoàn hảo, và người tiếp viên này thì hòan hảo không kém, thậm chí còn tốt hơn phần lớn những tiếp viên khác, cộng thêm bộ đồng phục tiếp viên hàng không trên người, quả thực khiến vẻ đẹp mê người của nàng lại được tăng thêm mấy cấp.
Khuôn mặt tròn tròn, ngũ quan tinh xảo lấy một tỉ lệ hoàn mỹ phối hợp với nhau, hoặc là nói đôi mắt nàng, sống mũi nàng, miệng nàng, đều không phải hoàn mỹ nhất, đến đôi môi nhỏ của nàng thậm chí có phần hơi dầy, nhưng khi phối cùng nhau lại trở nên thật xinh đẹp. Cái miệng nhỏ nhắn với bờ môi hơi dầy góp thêm phần gợi cảm hơn cho nàng.
Chẳng qua trong con mắt người tiếp viên hàng không này lại mang trong đó sự cảnh giác mãnh liệt, thân thể lui một bước về sau và rút đến mặt sau chiếc vali quá cỡ.
Lý Nhất Phi vẫn đang xách túi đồ ăn mình mới mua, nói: “Tôi sống trong chung cư này, căn ở giữa ở tầng mười sáu. Thật xin lỗi, đây là lần đầu tôi thấy một quý cô tiếp viên hàng không xinh đẹp như thế, cho nên có chút thất thần, mong cô không lấy làm phiền lòng.”
Dù tiếp viên này đẹp đó, nhưng Lý Nhất Phi liền biết nàng không phải thức ăn trên bàn của hắn. Còn tiếp tục làm tiếp viên hàng không đã khẳng định rằng cô gái này vẫn còn một chút thanh thuần, không phải loại phụ nữ tùy tiện, cho nên chỉ xem không đụng. Tâm tư thả xuống, nói chuyện với cô tiếp viên trở nên thong dong hẳn.
“Ồ? Anh cũng ở tầng mười sáu?” Tiếp viên hàng không chợt mở mắt lớn nhìn Lý Nhất Phi, nhưng vẫn rất cảnh giác với hắn.
Lý Nhất Phi lập tức nói: “Ngày hôm qua tôi nghe thấy phòng bên có tiếng người, hóa ra là cô à. Chào hàng xóm mới, tôi tên là Lý Nhất Phi.”
“Tôi . . . Tôi chưa nói tôi ở tầng 16 mà? Anh rình trộm tôi à?” Người tiếp viên hàng không lại lui về sau bước nữa, hai tay che chở trước ngực.
Lý Nhất Phi câm nín, nói: “Vừa rồi cô có nói chữ ‘cũng’, vậy chẳng phải nói cô cũng ở tầng mười sáu sao. Với cả tôi lại chưa từng thấy cô ở chung cư này, vậy có nghĩa là cô cũng ở tầng 16 tòa nhà.”
“Ồ . . .” Tiếp viên hàng không tựa hồ đã thả lỏng một chút, nhưng vẫn giữ khoảng cách với Lý Nhất Phi.
Lý Nhất Phi lắc đầu, duỗi tay xách lên chiếc vali của cô tiếp viên, sải hai bước lên bậc thang, sau đó lại đặt xuống, nói: “Bên trong là sàn phẳng, cô trực tiếp kéo đến là được.” Rồi liền đi vào trong tòa nhà.
“Á! Cảm ơn!” Thẳng đến khi bước vào thang máy, Lý Nhất Phi mới nghe được tiếng cảm ơn của cô tiếp viên, nhưng Lý Nhất Phi không có chờ cô. Nếu người ta đã phòng bị hắn thì hắn cũng đừng để cho người ta ngột ngạt.
Mới vừa đi đến cửa nhà, di động Lý Nhất Phi đã vang lên. Đây là một dãy số hoàn toàn xa lạ, nhận điện thoại, có tiếng phụ nữ truyền sang: “Cậu là . . . Lý Nhất Phi?”
Hà Phương Tình, Lý Nhất Phi vừa nghe ra đã đoán được giọng người phụ nữ này, lập tức nở nụ cười. Hôm nay gặp Hà Phương Tinh, hắn biết chắc tinh thần Hà Phương Tình sẽ không yên, buổi tối nhất định sẽ tìm hắn. Cơ mà hắn không nghĩ tới Hà Phương Tình lại cấp thiết đến vậy, nói: “Hà Giám đốc, là tôi, có chuyện gì sao?”
“Cái này . . . Cậu có thời gian không? Tôi muốn tìm cậu nói chuyện.”
“Tôi phải đi nấu cơm, lúc khác đi.”
“Tôi mời cậu ăn.”
“Vậy được rồi, cô ở đâu?”
“Ở Thánh Hoa Viên phụ cận đường Tân Hoa, tôi đã đặt chỗ rồi, trên tầng hai phòng Phù Dung.”
“OK, tôi lập tức qua.”
Lý Nhất Phi tiện tay đặt đồ ăn mua lấy trên nóc tủ giày, rồi mở cửa ra ngoài ngay. Thang máy lại trùng hợp dừng ngay tại tầng này, cái cô tiếp viên hàng không kia đang cố hết sức kéo chiếc vali cỡ đại của mình đi.
Lý Nhất Phi khẽ cười với cô tiếp viên, bèn đi qua bên người nàng vào thang máy, cũng không nói năng gì. Cô tiếp viên hàng không cũng hồi báo lại một cái mỉm cười, đang định nói chuyện với Lý Nhất Phi thì cửa thang máy đã đóng lại.
“Thật là, thế mà không giúp gì, có phải hàng xóm không.” Mỹ nữ tiếp viên mím môi, thầm nói, rồi tiếp tục công cuộc kéo lê vali đến cửa nhà, lại hoàn toàn quên mất nàng mới rồi cần thận với Lý Nhất Phi như vậy, mới làm Lý Nhất Phi đối với nàng như thế.
Hai mươi phút sau, Lý Nhất Phi đã tới Thánh Hoa Viên, nhà hàng này không thể nói là xa hoa, nhưng lại tạo cảm giác u nhã. Dưới sự dẫn đường của người phục vụ, Lý Nhất Phi được dẫn thẳng tới phòng Phù Dung.
Tiến vào phòng riêng, liền thấy Hà Phương Tình đang ngồi trên ghế sofa trong phòng. Vừa thấy Lý Nhất Phi vào, vẻ mặt của cô lập tức trở nên có phần mất tự nhiên, gượng gạo chào hỏi một lời. Để người phục vụ sắp đồ ăn lên, trong phòng riêng chỉ còn dưa lại hai người.
“Hà Giám đốc, một đại quý nhân như cô mời một viên chức nhỏ như tôi đây ăn cơm, thật làm tôi thụ sủng nhược kinh( đc quan tâm mà tháy sợ) mà.” Lý Nhất Phi cười ha hả ngồi xuống cạnh bàn ăn. Đây là một bàn cho mười người lại chỉ có hai người ngồi, thật sự là lãng phí.
Hà Phương Tình nghe Lý Nhất Phi nói vậy, trong lòng lộp cộp một chút. Lý Nhất Phi gọi thẳng nàng là Giám đốc, còn hắn chỉ là một viên chức nhỏ, ý bảo là đầu trọc không sợ nắm tóc( vốn câu này bên trung là" Chân trần ko sợ mang giày": ý là người ko có j để mất thì không sợ mất cái j; editor của ta dung câu này cho thuần Việt). Một người như vậy lại càng khó đối phó, trái lại không bằng những người có bối cảnh, bởi những người này khi làm việc gì đều sẽ có điều cố kỵ.
Tuy rằng trước khi Lý Nhất Phi tới, Hà Phương Tình đã có những suy đoán trong lòng các loại phản ứng của Lý Nhất Phi, và Lý Nhất Phi phản ứng cũng giống với một trong những điều nàng đoán trước. Nhưng lúc chân chính đối mặt Lý Nhất Phi, nàng vẫn còn chút khẩn trương, ai biểu nhược điểm của nàng nằm trong tay Lý Nhất Phi chứ.
Miễn cưởng nở một nụ cười tươi, Hà Phương Tình nói: “Tôi cùng cậu cũng không khác gì nhau đâu, đều chỉ là người làm công cho người ta.”
“Hà Giám đốc đừng nói đùa, cô là Giám đốc đó, chức này quyền lực lắm, còn kiếm được nhiều tiền nữa, trong công ty ai cũng muốn nịnh bợ cô. Đâu giống tôi, chỉ là một người mới đơn thuần, ai đều có thể dẫm.”
Hà Phương Tình vội vàng nói: “Nếu cậu về sau có gặp khó khăn gì trong công tác, cứ đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ tận lực trợ giúp.”
“Sao tôi có thể không biết xẩu hổ vậy được, cô chiếu cố tôi, đó chẳng phải nói với người khác rằng giữa chúng ta có quan hệ gì sao?” Lý Nhất Phi chớp chớp mắt nói với Hà Phương Tình.
Hà Phương Tình chợt trong lòng đại loạn, có quan hệ với Lý Nhất Phi chính là uy hiếp đối với nàng. Nếu để cho người khác biết nàng quan hệ với Lý Nhất Phi thì nàng chẳng còn mặt mũi nào để đến công tác trong công ty nữa.
Lúc này người phục vụ gõ cửa tiến vào, thức ăn cùng thức uống đều được mang lên. Sau một lát, sáu đĩa thức ăn đã được dọn sẵn, cộng thêm hai chai rượu vang đỏ, lúc này tất cả mới lui ra.
Mà sau một khoảng thời gian như vậy, Hà Phương Tinh đã điều chỉnh tốt tâm lý khẩn trương của mình khi thấy Lý Nhất Phi, mỉm cười nói: “ Xin mời, tôi cũng không biết những thức ăn này có hợp khẩu vị của cậu không. Nếu không hợp, chúng ta lại gọi.”
“Không cần, chúng ta có hai người, sao ăn hết chỗ này được.” Lý Nhất Phi từ khi tiến vào vẫn rất tự tại, như thể chưa từng phát sinh chút quan hệ gì với Hà Phương Tình vậy, cũng chẳng thấy thái độ tôn trọng lãnh đạo đâu.
Đây cũng là điểm mà Hà Phương Tình thấy khó đối phó. Nhìn Lý Nhất Phi ăn rồi uống, nàng khó lòng nuốt trôi, chỉ ăn cho có lệ. Đợi khi Lý Nhất Phi đã ăn uống không sai biệt lắm, bấy giờ mới nhìn tới Lý Nhất Phi, chậm rãi nói: “Cậu hẳn là biết vì sao tôi tìm cậu nhỉ?”
“Biết.” Lý Nhất Phi lau miệng, nói: “Hứa luôn là nhìn trúng tôi nên định bao dưỡng tôi chứ gì.”
Hà Phương Tình khẽ chau mày, nếu là người khác dám buông lời khinh bạc nàng trong công ty như thế, nàng nhất định sẽ trở mặt. Chính là đối mặt với Lý Nhất Phi, nàng lại không dám phát giận.
“Hà Giám đốc, cô đừng nóng giận, tôi chỉ đùa chút thôi. Tôi biết cô vì sợ tôi nói chuyện đêm hôm đó của hai chúng ta ra ngoài.” Lý Nhất Phi móc lấy một điếu thuốc rồi châm. Tuy rằng bình thường hắn không hút, nhưng những lúc rỗi rãi không có gì làm vẫn thích nhâm nhi một điếu.
Hà Phương Tình hít sâu một hơi, nói: “Đúng vậy, chính là ý này, cậu có điều kiện gì, có thể nói vơi tôi. Trong khả năng cho phép tôi sẽ thỏa mãn cậu, nhưng tôi cũng nói trước, tôi tuy làm Giám đốc, trước kia công tác trong Tổng công ty, nhưng năm ngoái tôi mới mua nhà ở, căn bản không có tích lũy gì, hi vọng cậu không có mà công phu sư tử ngoạm.”
Lý Nhất Phi rít một hơi, cười tủm tỉm nhìn Hà Phương Tình, nói: “Hà Giám đốc, lẽ nào cô bắt đầu kêu nghèo?”
“Xác thật vậy, dù rằng tôi muốn bịt miệng cậu, nhưng năng lực của tôi là hữu hạn, nếu cậu quá tàn nhẫn, tôi thật sự không có cách để đáp ứng cậu, cùng lắm thì tôi chuyển công tác, đến một công ty khác và bắt đầu lại từ đầu. Hơn nữa, dựa vào năng lực của tôi, nhảy việc cũng không phải chuyện khó khăn gì.”
Thấy Hà Phương Tình sử dụng phương thức đàm phán tới nói chuyện với mình, lại còn kêu nghèo, rồi còn tàn nhẫn nữa, cái này làm Lý Nhất Phi cảm thấy khá thú vị đó. Giống như ra ngoài chơi tình một đêm, sợ nhất là bị phụ nữ quấn lấy. Bây giờ thì hay rồi, hắn thế mà gặp được một người sợ hắn quấn lấy, lại còn cho hắn rất nhiều chỗ tốt nữa.
“Nói đi, cậu có yêu cầu gì?” Hà Phương Tình nhìn Lý Nhất Phi không nói lời nào, trong lòng càng thêm phần không chắc, nhưng vẫn tận lực làm ngữ điệu câu hỏi của mình có vẻ chắc chắn.
Lý Nhất Phi nhìn Hà Phương Tình, lắc đầu nói: “Thực xin lôi, tôi không nghĩ muốn lấy tiền của cô.”
Sắc mặt Hà Phương Tình lập tức biến hóa, người không biết xấu hổ là khó giải quyết nhất. Kỳ thật nàng rất hi vọng Lý Nhất Phi sẽ đòi tiền.
“Vậy cậu muốn gì?” Hà Phương Tình cố gắng để khẩu khí của mình thật bình tĩnh.
Lý Nhất Phi đột nhiên đứng dậy, lập tức bước đến cạnh Hà Phương Tinh, vòng quanh người ngắm nghía từ trên xuống cô. Thân thể Hà Phương Tình hơi ngả người về sau, ngẩng đầu nhìn Lý Nhất Phi. Cảm giác bây giờ làm nàng thấy tồi tệ, một loại cảm giác áp bách tới từ Lý Nhất Phi, khiến nàng thấy thật bị động, nhưng nếu nàng đứng lên sẽ đụng phải Lý Nhất Phi, cho nên chỉ có thể giữ nguyên tư thế này.
Lý Nhất Phi nhẹ nhàng ngửi ngửi, trông có phần bỉ ổi, tủm tỉm cười: “Hà Giám đốc, kỳ thật tôi muốn nói với cô rằng cô thật sự mê người. Sau buổi tối ngày hôm đó, đã vài ngày rồi tôi vẫn còn nhớ như in dư vị điên cuồng của tối đấy.”
Hà Phương Tinh đỏ mặt, nàng chưa từng quên đi dư vị đó, nhưng khi nhìn lại Lý Nhất Phi, nàng lập tức chẳng còn tâm tình để cảm nhận dư vị đó. Cô nhéo lấy cánh tay mình, đanh mặt nói: “Tôi muốn cậu quên việc này đi, cậu nói điều kiện đi.”
Lý Nhất Phi cười khà khà nói: “Vậy tốt, tôi đưa ra một điều kiện. Nếu cô đáp ứng tôi, về sau tôi sẽ ém chuyện này lại trong bụng, tuyệt đối sẽ không để người thứ ba biết.”
Hà Phương Tình gấp gáp nói: “Cậu đưa ra đi.”
Lý Nhất Phi nở một nụ cười có phần rất đáng khinh, nói: “Hà hà, điều kiện của tôi chính là . . . chúng ta tiếp tục bảo trì mối quan hệ này.”