Chương 37: Kiến quang( Sáng mắt)

(* Kiến quang = thấy ánh sáng = mắt sáng ngời ( từ đầu chương > cuối chương) ^^ )

Cố gượng bước chân vào văn phòng. Bên trong ngoài chiếc bàn làm việc to rộng cùng một ghế văn phòng ra thì không còn gì khác, bấy giờ một người phụ nữ đang đứng cạnh bàn, hướng nhìn Lý Nhất Phi và Mễ Tuyết Nhi.

Mễ Tuyết Nhi vừa vào cửa đã phải kinh diễm trước vẻ đẹp cùng khí chất của tân giám đốc( giám đốc mới). Một thân trang phục công sở màu đen cùng một đôi giày cao gót đen, tóc dài cuốn lên, cả người toát lên sự già dặn, Mễ Tuyết Nhi thậm chí còn cảm thấy tự ti cùng mặc cảm, cung kính nói: “ Giám đốc, tôi là Mễ Tuyết Nhi bộ phận hậu cần, cậu ấy là Lý Nhất Phi, xin hỏi giám đốc có yêu cầu gì không để bộ phận hậu cần chúng tôi bố trí ổn thỏa.”

Mễ Tuyết Nhi nói xong, lại không thấy giám đốc phản hồi lại, lại phát hiện giám đốc thế mà khẽ hé môi, vẻ mặt mang đầy sự kinh ngạc nhìn Lý Nhất Phi, hơn nữa trong sự kinh ngạc này còn trộn lẫn một sự khủng hoảng cực độ, như thể mới thấy được chuyện gì vô cùng đáng sợ.

Mễ Tuyết Nhi chẳng hiểu mô tê gì, thế mà lúc này Lý Nhất Phi đã bất ngờ thốt lên: “Thế mà là cô, thật không nghĩ tới Giám đốc tài vụ công ty tôi lại là cô đó. Ngày đó đụng phải cô, tôi thực sự xin lỗi. Cô đánh rơi chứng minh thư nên tôi có gọi nhưng cô không nghe thấy. May là hai ngày nay tôi bận bịu nên chưa có thời gian đưa đến đồn công an. Giờ tôi trả lại cô.”

Giám đốc tài vụ mới đến này thế mà lại là Hà Phương Tình mà Lý Nhất Phi đã gặp ngày hôm trước ở trong quán bar, có một đêm vui vẻ của hai người, rồi Hà Phương Tình đánh rơi chứng minh thư trong khách sạn, hai ngày này Lý Nhất Phi đúng là quên bẵng mất.

Mà hắn không nghĩ tới lại có cơ hội gặp mặt với Hà Phương Tình, hơn nữa lại trong cùng một phòng trong công ty nữa. Nhìn biểu hiện của Hà Phương Tình thì chắc đang rất là khủng hoảng khi thấy Lý Nhất Phi ở chỗ này, cho nên Lý Nhất Phi mới phải mở miệng ngay, cấp cho Hà Phương Tình một viên thuốc an thần, tỏ vẻ hắn sẽ không nói bậy.

Khi Hà Phương Tình nhìn thấy Lý Nhất Phi ở đây, đã rất sợ hãi. Nàng vẫn luôn không phải là một người phụ nữ tùy tiện, ngày đó xác thật là đã gặp phải đả kích to lớn nên mới đi quán bar. Vốn định mua say nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại xảy ra tình một đêm với Lý Nhất Phi.

Xong việc nàng đã cực kỳ hối hận, nhưng trọng yếu nhất vẫn là lo lắng chuyện này có dẫn đến hậu quả xấu gì không. Nàng có nghe nói có mấy người đàn ông tiếp cận sẽ chụp lén, hoặc nhân cơ hội để uy hiếp nàng. Nhưng hai ngày trôi qua, nàng cũng không nhận lấy cuộc điện thoại khiến nàng sợ hãi mới coi như có chút thả lỏng.

Ai biết vốn tưởng chuyện này đơn giản mà lãng quên, thế rồi đến công ty con nàng lại gặp lại Lý Nhất Phi, một con người luôn trầm ổn như nàng lúc này lại không tự chủ mà hoảng loạn.

Nhưng vừa nghe câu cuối của Lý Nhất Phi, cuối cùng nàng mới kịp phản ứng lại, vội vàng nói: “Thế thì cảm ơn cậu, tôi còn chẳng nhớ tôi ném chứng minh thư đi đâu rồi.”

Nói rồi bèn duỗi tay nhận lại chứng minh thư từ lại Lý Nhất Phi, nhưng lòng bàn tay lại bị Lý Nhất Phi nhẹ nhàng sờ nhẹ lên làm thân thể này chấn động, lại không dám tỏ vẻ gì, cầm lấy một tờ giấy trên bàn đưa cho Mễ Tuyết Nhi, nói: “Đây là đồ vật tôi yêu cầu, còn những mặt khác tự các người sắp xếp là được.”

Mễ Tuyết Nhi nhận lấy tờ giấy, bên trên có một số tư liệu cơ bản về Hà Phương Tình, mỉm cười nói: “Giám đốc Hà, chúng tôi lập tức đi làm ngay.”

Lý Nhất Phi cùng Mễ Tuyết Nhi xoay người rời đi. Đến khi cánh cửa đóng lại, Hà Phương Tình như mất hết sức lực ngồi dựa lên chiếc ghế, tay vỗ về trán, cùng đàn ông phát sinh tình một đêm làm trong một công ty, tương lai phải đối mặt thế nào?

Chính yếu là Hà Phương Tình bây giờ còn chưa biết Lý Nhất Phi muốn thế nào với nàng, mà tình huống của nàng Lý Nhất Phi chắc chắn đã rõ ràng, nếu Lý Nhất Phi cầm cái này ra uy hiếp nàng, thì nàng . . . thật sự không biết phải giải quyết ra sao.

Xoa nhẹ trán, Hà Phương Tình cố bắt chính mình bình tĩnh lại, hít thở mấy hơi thật sâu, thế nhưng nàng lại luôn cảm giác sự bình tĩnh ngày thường của mình đã chẳng còn thấy đâu lúc này.

Kể cả khi phải đối mặt với các vấn đề trong công ty, Hà Phương Tinh đều sẽ nghĩ đến biện pháp để ứng phó. Nhưng lúc này lại liên quan đến riêng tư của bản thân., nhược điểm còn nằm trong tay người khác, nàng thật sự rối bời.

“Mình phải nghĩ cách đuổi hắn khỏi công ty!”

“Không được! Nếu đuổi hắn đi, chắn chắn sẽ càng oán hận hơn với mình.”

“Mình cho hắn tiền, bịt miệng hắn.”

“Thế nhưng không biết hắn ta có phải loại người lòng tham không đáy không, nếu cứ như thế, hắn chắn chắn vẫn sẽ dùng chuyện này để uy hiếp mình, đó chính là cục diện không hồi kết, thậm chí rất có thể còn yêu cầu mình phát sinh quan hệ với hắn nữa.”

Nghĩ đến đây, Hà Phương Tình đỏ mặt. Nàng là một người phụ nữ đã kết hôn, thời điểm chồng còn ở bên nàng lại chưa từng có lấy một ngày điên cuồng như ngày đó với Lý Nhất Phi vậy. Hai ngày này khi nghĩ đến chuyện đó, Hà Phương Tình nhịn không được trộm chút dư vị thầm kín đó, không chỉ kích thích mà trọng yếu nhất là nàng rất thỏa mãn. Từ trước đến nay nàng không có cảm giác được nam nữ làm chuyện đó bên nhau lại mỹ diệu như thế.

Lý Nhất Phi cùng Mễ Tuyết Nhi rời khỏi văn phòng Giám đốc Hà Phương Tình tò rất mò hỏi ngay: “ Anh Lý, anh nhận thức Giám đốc sao?”

“Không tính là nhận thức, chỉ là một lần đi dạo phố rồi lỡ đụng vào nhau, thành ra Giám đốc cho rằng là tôi cố ý, nghĩ tôi là kẻ xấu nên tức giận bỏ đi, không lúc cô ấy mới nhìn thấy tôi cũng sẽ không có biểu tình như vậy.”

Mễ Tuyết Nhi vốn còn đang rất kinh ngạc với biểu hiện của Hà Phương Tình khi nhìn thấy Lý Nhất Phi, giờ Lý Nhất Phi nói như vậy, nàng cảm thấy có phần bình thường.

“Ha ha, em sẽ không cho rằng là anh cố tình thật chứ?” Lý Nhất Phi cười hỏi Mễ Tuyết Nhi.

“Tất nhiên là biết không phải anh cố ý.” Mễ Tuyết Nhi trả lời thực chắn chắn.

Lý Nhất Phi bất ngờ nói: “Không phải chứ? Em tin anh thật à?”

“Em đương nhiên tin rồi, hai ngày nay cùng anh Lý công tác, anh đều rất chú ý đúng mực, làm sao có thể là một người như vậy được?”

Lý Nhất Phi toát cả mồ hôi lòng, thầm nghĩ: “Anh đúng là người như thế đấy, chẳng qua là sợ tiểu cô nương nhà em nổi nóng nên mới không dám làm xằng bậy thôi.”

Nhưng Mễ Tuyết Nhi đã nói thế vẫn làm Lý Nhất Phi vụt qua chút đắc ý nho nhỏ, cười nói: “Vậy em nhớ cẩn thận đó, con người anh là ngụy trang đấy.”

Mễ Tuyết Nhi bật cười, nói: “Nào có ai ngụy trang lại nói thẳng mặt thế chứ, anh Lý cũng đừng ghẹo em mà.”

Lý Nhật Phi thật không ngờ mình lại được Mễ Tuyết Nhi tin tưởng đến vậy, cơ mà đây cũng coi như là một chuyện tốt, hắn vô tình với Mễ Tuyết Nhi, nhưng bị một tiểu mỹ nữ mỗi ngày đề phòng mình thì thật chẳng có tý thú vị gì cả.

Ở tầng mười ba có một nhà kho chuyên đặt một vài vật dụng trong công ty, có một số tài liệu, còn có một số đồ dùng văn phẩm. Hai người dựa theo tờ giấy Hà Phương Tinh giao cho mà chuẩn bị tốt đồ dùng, sau đó cùng nhau đưa đến văn phòng Hà Phương Tình.

Hà Phương Tinh vẫn luôn trộm quan sát Lý Nhất Phi, nhưng thấy biểu hiện của Lý Nhất Phi như thể chưa từng có lần đó trái lại càng làm Hà Phương Tình thêm phần lo lắng.

Chuyển giao xong, Lý Nhất Phi liền rời đi cùng Mễ Tuyết Nhi. Những đồ dùng cỡ lớn như laptop thì trong công ty không có, cho nên phải ra ngoài mua, hai người trước tìm Trịnh Tú Cần ký tên rồi sau đó gọi Trần Phi ra ngoài mua sắm. Lúc mua sắm một số vật phẩm thì có thể dùng xe của công ty.

“Tiểu Lý, thế nào, Giám đốc xinh đẹp nhỉ?” Vừa lên xe, Trần Phi đã đắc ý hỏi.

Lý Nhất Phi nói ngay: “Thật sự xinh đẹp.”

Mễ Tuyết Nhi ngồi sau cười khẽ một tiếng nói: “ Anh Trần, thực ra anh Lý, người ta đã sớm nhận thức Giám đốc rồi.”

“Không thể nào?” Trần Phi kêu lên kinh ngạc.

Lý Nhất Phi lần nữa sơ bộ lại những gì đã nói với Mễ Tuyết Nhi, mà Trần Phi thì hoàn toàn khác biệt với Mễ Tuyết Nhi, nhận định ngay Lý Nhất Phi cố ý, còn rất bội phục Lý Nhất Phi gan đủ lớn, thật là một người đàn ông mẫu mực, làm Lý Nhất Phi cạn lời.

Mua laptop, rồi mua thêm một số đồ Hà Phương Tình yêu cầu, qua qua lại lại cũng đã đến giữa trưa.

Căng tin được đặt tại tầng bốn của tòa nhà, Lý Nhất Phi được Mễ Tuyết Nhi phát cho một tấm thẻ cơm, rồi cùng đi ăn trưa với Mễ Tuyết Nhi. Hai người là đồng nghiệp, Mễ Tuyết Nhi đi cùng hắn nên hết thảy trông thật bình thường.

Tới nơi này ăn cơm đều là những người Lý Nhất Phi cơ bản đã gặp qua. Hai tháng làm bảo vệ giúp Lý Nhất Phi nhớ kỹ toàn bộ người trong tòa nhà này, đây cũng là thói quen dưỡng( nuôi) từ hồi còn trong quân đội, là phải luôn chú ý những người chung quanh. Trong tòa nhà này tuy có hơn cả ngàn người, nhưng nếu Lý Nhất Phi trong hai tháng mà nhớ không hết thì chính là một đặc chủng tinh anh không hợp cách.

Đương nhiên không thể nhớ rõ tên mỗi người, chỉ biết được đó là người trong tòa nhà này thôi.

Trong tòa cao ốc này, mỹ nữ đúng thật là rất nhiều. Những phụ nữ làm việc đều sẽ có trang điểm qua, chỉ cần đừng có xấu quá thì sửa sang lại cũng có thể xưng là mỹ nữ, nhưng xuất sắc nhất vẫn là Hứa Doanh Doanh. Mễ Tuyết Nhi thì còn quá non, vẫn kém một ít so với Hứa Doanh Doanh. Nhưng ở trong toàn tòa cao có thể so với Mễ Tuyết Nhi thì xác thật không vượt qua hai bàn tay, nên Lý Nhất Phi được ăn cơm cùng Mễ Tuyết Nhi vẫn lôi kéo đến những ánh mắt hâm mộ của vài nhân viên văn phòng.

Chẳng qua Lý Nhất Phi không thấy Hứa Doanh Doanh hay Hà Phương Tình trong nhà ăn.

Đến chiều, Lý Nhất Phi và Mễ Tiếp Nhi tiếp tục đến phối trí văn phòng Hà Phương Tinh, nhưng Hà Phương Tình lại không có ở trong văn phòng mà lại đến văn phòng của Hứa Doanh Doanh, hình như có ý lảng tránh Lý Nhất Phi.

Sửa sang xong mọi thứ, rồi chờ nhân viên vệ sinh trong công ty đến quét dọn lại văn phòng cho Hà Phương Tình một phen, nhiệm vụ hai người liền hoàn thành.

Cả ngày trời bận rộn trên tầng mười bốn, Lý Nhất Phi lại chưa thấy Hứa Doanh Doanh đâu, làm Lý Nhất Phi hơi chút thất vọng. Ở trong nhà Hứa Doanh Doanh, từng nhìn thấy bộ dáng khi không phải bà chủ( lão tổng) của Hứa Doanh Doanh, nhưng Lý Nhất Phi lại chưa từng chân chính thấy được phong thái của cô trong công ty là dạng thế nào.

Lúc tan tầm, Lý Nhất Phi về nhà có mua chút đồ ăn, tuy không phải là đồ gì đặc biệt tốt nhưng Lý Nhất Phi vẫn rất thích tự làm tự ăn, hắn không có hứng đi ngược đãi bụng mình.

Vừa đến bậc thềm khu chung cư, Lý Nhất Phi thấy được một người phụ nữ mặc đồng phục tiếp viên hàng không mà xanh da trời, bên hông là một chiếc vali cỡ lớn, lúc này đang hết sức nhấc chiếc vali lên bậc thang, nhưng mấy lần vẫn không thành công.

Lý Nhất Phi chưa từng thấy qua một tiếp viên hàng không trong đơn vị mình, mà đúng thật mặc đồng phục tiếp viên hàng không làm trái tim đàn ông nhộn nhạo hẳn. Lý Nhất Phi bước qua và nói với nụ cười mỉm trên môi: “Có cần tôi hỗ trợ không?”

Cô tiếp viên hàng không lập tức quay đầu lại, cảnh giác nhìn Lý Nhất Phi: “Không cần.”

Lý Nhất Phi vừa thấy gương mặt người tiếp viên hàng không đã phải hít một hơi kinh diễm. Người bình thường cho rằng mỗi một tiếp viên hàng không đều phi thường xinh đẹp, nhưng Lý Nhất Phi lại rất rõ ràng, những tiếp viên hàng không cực kỳ xinh đẹp chân chính là rất nhỏ, hoặc phải nói, dư lại những tiếp viên hàng không xinh đẹp là không nhiều lắm.

Nguyên nhân rất đơn giản, tiếp viên hàng không bản thân chính là đại biểu cho dáng người đẹp, gương mặt xinh. Mà rất nhiều người ngồi trên máy bay đều là đàn ông có tiền. Những tiếp viên hàng không muốn câu lấy kim quy tế (con dâu, làm dâu) sẽ thật quá đơn giản, đặc biệt là những người đặc biệt xinh đẹp. Cho nên tiếp viên hàng không xinh đẹp có thời gian công tác thường không dài, phần lớn là làm không được mấy tháng là sẽ gả chồng hoặc được người nào đó bao nuôi.

Cho nên khi Lý Nhất Phi nhìn từ phía sau cô tiếp viên hàng không này thì cũng không có cái ảo tưởng gì về gương mặt cô nàng cả. Nhưng bây giờ phán đoán của bản thân hoàn toàn sai lầm, đây chính là một mỹ nữ chân chính.

Có thể có một tiếp viên hàng không, còn là một mỹ nữ tiếp viên hàng không làm hàng xóm, ngẫm mà thật hưng phấn. Cũng không biết cô mỹ nữ tiếp viên hàng không này có thể làm hàng xóm với hắn được mấy tháng.