Chương 35: Tra cương

(Tra Cương: Một truyện ngắn kể về một tân bí thư quận ủy cùng tên thường hay gọi điện cho cấp dưới nhằm tìm cớ để đuổi họ đi – sơ sơ)

“Đúng rồi, sao anh lợi hại thế, ba người mà đánh không lại một mình anh, lại còn rất nhẹ nhàng nữa?” Đi trên đường lớn trong lúc đợi bắt taxi, Mễ Tuyết Nhi tò mò hỏi Lý Nhất Phi.

Lý Nhất Phi chớp mắt, nói: “Cô quên tôi từng là bảo vệ à, tôi cũng từng ở trong quân đội nữa, đương nhiên đã luyện qua. Ba tên côn đồ này say rượu đến đi đứng còn không vững thì làm sao là đối thủ của tôi được.”

“Ồ, đó ít nhiều cũng là nhờ anh, nếu không có anh, lần này tôi có thể đã rất thảm.” Nhớ đến cảnh bị ba tên lưu manh vây quanh, Mễ Tuyết Nhi vẫn không khỏi run rẩy trong lòng.

“Có khi là do tôi vận đen lớn, bằng không sao ngày thường cô không ngộ( gặp phải) lưu manh mà cố tình( trùng hợp) cùng tôi đi ăn mới gặp chứ.”

Mễ Tuyết Nhi lần nữa phụt tiếng cười: “Hình như cũng đúng đó, cái anh này nói chuyện thật thú vị.”

Lý Nhất Phi cười ha hả nói: “Còn may còn may, sư phụ không thấy con phiền, bằng không con đã không thể đi cùng sư phụ lấy Kinh rồi.”( đoạn này đối thoại nhưu Tây du kí)

“Vậy con đích thị là Nhị sư huynh rồi.” Mễ Tuyết Nhi nói xong lại bật cười thành tiếng.( Bạch Long Mã, con ngựa Đường Tăng cưỡi trong Tây du kí)

Mễ Tuyết Nhi cười thật đẹp, khi cười, đôi mặt cong thành một vầng trăng non( Nguyệt nha), đôi lông mày khẽ khàng run rẩy, tiếng cười mềm mại tựa bông, dù có là Lý Nhất Phi thấy qua rất nhiều phụ nữ trên thế giới cũng không khỏi khen thầm trong lòng.

“Tôi thành thật và hàm hậu thế này, nói sao cũng là Sa sư đệ chứ?”

(Nhị sư huynh, Sa sư đệ lần lượt là Tiểu Bạch Long (hay Bạch Long Mã) và Sa Ngộ Tĩnh (tức Sa Tăng))

Mễ Tuyết Nhi bị cái bộ dạng “thành thật và hàm hậu” của Lý Nhất Phi mà cười càng lớn hơn nữa, nếu không có một chiếc taxi lại đây thì hẳn rằng nàng sẽ cười đến mức ngồi xổm trên đất mất.

Kho hàng số hai cách không xa nơi này, biển giá cước của xe taxi mới chạy đã đến rồi. Người phụ trách ở đây cũng đã sớm đứng chờ, đối với Mễ Tuyết Nhi cùng Lý Nhất Phi vẫn khá là khách khí, còn chuẩn bị cho hai người trái cây và đồ uống nữa, rất có hình thức khi nghênh đón lãnh đạo.

Kỳ thật án theo cấp bậc thì quản lý kho hàng đúng ra cao hơn một chút so với Mễ Tuyết Nhi, lớn nhỏ ra sao cũng là cấp trên trong một kho hàng hơn mười mấy người. Nhưng Mễ Tuyết Nhi và Lý Nhất Phi tới đây là để kiểm tra, cho nên hai người là tiểu tốt, quản lý không dám làm qua loa.

Trong quân đội tuy rằng cấp bậc nghiêm minh, nhưng có một số bộ phận đặc biệt rất khác biệt, trực quan nhất chính là các đốc sát. Những đốc sát đó tuy cũng chỉ là binh, nhưng đến cái gì mà đoàn trưởng họ đều dám bắt, thì trong công ty cũng không khác biệt lắm, cho nên Lý Nhất Phi lý giải không quá khó khăn.

Sau khi kiểm tra xong thì đã đến tầm bốn giờ chiều rồi, Lý Nhất Phi cùng Mễ Tuyết Nhi chạy về công ty. Mễ Tuyết Nhi đem kết quả kiểm tra hôm nay ra sắp xếp một chút, lúc này mới tan tầm.

Ngày đầu tiên cộng sự cùng Mễ Tuyết Nhi, nàng để lại cho Lý Nhất Phi ấn tượng ngoại trừ sự ôn nhu và thẹn thùng ở bên ngoài, mặt khác đó chính là sự nghiêm túc phi thường, đối với công việc không chút cẩu thả. Chỉ cần điểm này thôi thì không sai biệt lắm với Hứa Doanh Doanh rồi.

Tan tầm, Lý Nhất Phi đi uống rượu cùng những người trong phòng bảo vệ cũ. Chỗ nhậu là một tiệm cơm nhỏ, rượu rẻ nhất ở đây là Đại Lão Tán rượu trắng. Mọi người có thu nhập không cao, một tháng hơn hai ngàn tệ, ngày thường ra ngoài ăn cơm đều là góp tiền. Lúc này tuy rằng Lý Nhất Phi đã lên làm nhân viên văn phòng, nhưng mọi người cũng không định đổ dòn hết lên Lý Nhất Phi. Lý Nhất Phi khi còn làm trong phòng bảo vệ nhân duyên( đối xử người -người với nhau) cũng không tệ lắm, mọi người cũng biết Lý Nhất Phi mới lênHoa Dương công ty, tiền lương chưa có, thì nào có tiền.

Mọi người uống rất vui vẻ, cũng những người bảo vệ này cạnh nhau làm Lý Nhất Phi nhớ tới những ngày ở cùng chiến hữu trong quân đội, nhưng lần về thành phố này, hắn không thể nghĩ ngay tới chuyện tìm đến một công việc có thể kiếm được nhiều tiền.

Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là hắn cũng cần tiền. Dù rằng trong mấy năm nay lập không ít công lao, tiền cũng kiếm được không ít, chỉ là tiền kiếm được đều dùng để tiêu xài tùy tiện, không có áp lực gì, cùng lắm là hết tiền thôi chứ không có đói chết. Nhưng bây giờ thì không được nữa, ở đâu cũng cần tiền, còn may lần này kiếm lời không ít từ chỗ Hứa Doanh Doanh, tạm thời không có áp lực kinh tế gì.

Ăn nhậu đến mười giờ, Lý Nhất Phi rời đi cùng mọi người, dậm bước trên con đường về nhà. Chỗ họ ăn cách khu chung cư hắn thuê không quá xa, đi tầm mười mấy phút là về tới.

Nhạc di động vang lên, Lý Nhất Phi nhìn thoáng qua dãy số, là Hứa San San, trong lòng thật ra khá là buồn bực. Hứa Doanh Doanh cũng không có nhắc nhở hắn. Lần này Hứa San San trực tiếp gọi thẳng tới điện thoại mình, chỉ sợ là Tra Cương( giải thích ở đầu truyện) rồi. Nhưng Lý Nhất Phi vẫn bắt máy, cười ha hả nói: “San San hả em.”

“Anh rể!” Đầu bên kia vang lên giọng nói thanh thúy của San San, sau đó là tiếng cười khúc khích, nói: “Em đoán chắc bây giờ anh không có ở cùng chị của em.”

“Em làm sao biết được? Không phải là em nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài chứ?” Lý Nhất Phi cười hỏi.

“Có cần thiết phải nghe sao, em biết chắc anh cùng chị em là giả, hai người sao có thể ở bên nhau được?”

“San San à, tối hôm nay anh cùng đồng nghiệp ra ngoài uống rượu, mới uống xong, đang trên đường trở về nè.”

“Em không có tin đâu, chị em sẽ cho anh ra ngoài uống rượu với đồng nghiệp chắc?”

“Đừng nghĩ chị em đáng sợ như vậy chứ, chúng ta ở cùng nhau rất là bình đẳng đấy, chúng ta đều có không gian cá nhân của bản thân mà.”

“Phải không đó, dù sao em cũng không tin, sớm muộn gì em cũng đem hai người vạch trần.”

Lý Nhất Phí có thể nghĩ đến bây giờ Hứa San San đang vung nắm tay nhỏ lên, một bộ tự tin hoàn toàn, cười nói: “Được rồi, anh sẽ chờ em tới vạch trần.”

Cảm giác Lý Nhất Phi có ý định tắt điện thoại, Hứa San San lập tức kêu ầm lên: “Ey, đừng tắt điện thoại mà, em chán quá, anh bồi em nói chuyện đi.”

Lý Nhất Phi ợ một hơi rượu, nói: “Được, em muốn nói chuyện gì? Dù sao bây giờ anh cũng đang đi trên đường, vừa đi vừa trò chuyện với em luôn.”

“Anh uống gì thế? Có phải là Cửu sắc cầu vồng không?”

“Không phải, đây là một nhóm lớn, sao có thể uống loại rượu đó, hơn nữa chúng ta cũng chịu chi không nổi.”

“Đó chẳng phải là muốn anh mang về một chút từ trong nhà nhưng anh không chịu sao.”

Lý Nhất Phi có chút buồn bực, có phải hắn không muốn mang theo đâu, chính là hắn đã nhận được tiền công từ Hứa Doanh Doanh rồi, nào có thể vô liêm sỉ chiếm tiện nghi của Hứa Chấn Quốc chứ, đành cười giả lả nói: “Thế mất mặt lắm, ha ha, em hôm nay cũng bắt đầu đi làm nhỉ?”

Lý Nhất Phi muốn chuyển chủ đề, Hứa San San hình như rất có hứng nói chuyện: “Em đi làm rồi, nhưng mọi người trong lớp đó thật chán chết, mỗi ngày toàn là dạy dỗ mấy đứa nhóc con khiêu vũ, thật chẳng có tiền đồ.”

“Ha ha, làm giáo viên rất có tiền đồ đó, mỗi ngày em được chơi đùa với các học sinh của mình, em dạy cho chúng làm gì, chúng phải làm nấy.”

Hứa San San lập tức cười khanh khách, nói: “Anh rể à, anh sao có thể đánh giá giáo viên như thế chứ.”

“Anh nói em chính là kiến trúc sư cho linh hồn của nhân loại. Bùng cháy chính mình và soi sáng người khác . . .”

“Ha ha . . . Anh rể, anh đừng đùa nữa, em cười đau cả bụng rồi.”

Hai người nói nói cười cười, Lý Nhất Phi còn định nói anh đang về nhà, nhưng lại cảm thấy không ổn. Nếu Hứa San San gọi điện thoại cho Hứa Doanh Doanh, dám chắc là lộ tẩy. Cho nên đã đến trước cửa chung cư rồi nhưng Lý Nhất Phi cũng không có đi vào trong.

“Anh nói San San này, anh không cùng em hàn huyên tiếp được, hôm nay trời lạnh quá, lại tiếp tục cùng em chắc anh thành gậy đá mất.”

“Ừ ha, em quên mất anh còn ở ngoài đường. Xin lỗi anh rể nha, cảm ơn anh đứng ngoài trời lạnh trò chuyện với em lâu như vậy, anh mau chạy xe về nhà đi.”

“Ừ, anh tắt máy đây.”

Lúc sau Lý Nhất Phi tắt điện thoại, vừa đi vào trong khu chung cư vừa gọi điện thoại cho Hứa Doanh Doanh.

Điện thoại rất nhanh bắt máy, Lý Nhất Phi không đợi Hứa Doanh Doanh lên tiếng liền nói ngay: “San San mới gọi điện thoại cho tôi, tôi nói tôi đang về nhà sau khi uống rượu. Tôi lập tức tắt máy đây, chốc nữa nàng ta có gọi điện thoại cho cô thì cô cũng bảo tôi uống nhiều quá nên ngủ rồi.”

“Sao con nha đầu này vẫn chưa xong thế.” Hứa Doanh Doanh có chút không vui nói, sau đó hỏi một cách cảnh giác: “Em ấy cùng cậu nói cái gì?”

“Không có gì, chỉ là đôi câu tào lao thôi, rõ ràng là muốn thăm dò tôi cùng cô có quan hệ thật sự không. Cô vẫn nên lưu tâm một chút.” Lý Nhất Phi không có nói cùng Hứa San San trò chuyện vui vẻ, bằng không cô chị Hứa San San này kiểu gì cũng biến thành gà mái bảo vệ con, xù lông lên mất.

“Được rồi, về sau cứ vậy đi, em ấy có gọi điện thoại cho cậu thì sau đó lập tức báo cho tôi biết, rồi tắt máy đi. Hừm, không được, chúng ta liên hệ không có tiện lắm. Đúng rồi, di động của cậu dùng 2 SIM đi, ngày mai tôi mua cho cậu một cái, một cái khác thì luôn giữ máy khởi động, tôi sẽ tìm được cậu ngay.”

Lý Nhất Phi đồng ý, nhưng làm sao mà cảm thấy chuyện này hình như dứt không được. Thật không biết khi nào mới kết thúc đây, nhưng bởi vì có một “cô em vợ” Hứa San San rất hợp ý này nên Lý Nhất Phi cũng không cảm thấy phiền chán.

Dập máy, Lý Nhất Phi đi thang máy lên tầng, nhưng ngay khi chuẩn bị mở, lại nghe thấy tiếng người bên trong căn hộ bên trái, cái này làm Lý Nhất Phi nổi hứng tò mò.

Tòa nhà mà Lý Nhất Phi sống khá là nhỏ, một dãy chỉ có 3 căn hộ, với căn ở giữa hắn đang ở, còn 2 căn bên cạnh thì trống. Giờ có người đến ở căn bên trái, có nghĩa là hắn sắp có hàng xóm.

Nhưng bởi vì phòng được cách âm khá tốt nên hắn nghe không ra trong đó có mấy người, cũng chẳng biết là nam hay nữ, nhưng có thể chắc chắn rằng bên trong có người ở.

Lý Nhất Phi nhưng khá là hi vọng người sống ở đó là một thiếu phụ diễm lệ, về sau biết đâu còn nảy sinh tình cảm mãnh liệt cũng không chừng. Mà nếu không thể thì chí ít cũng được nhìn sướng con mắt, nhất là lúc cùng nhau đứng chờ thang máy ấy, tùy tiện giao lưu hai câu cũng không quá nhàm chán.

Ý nghĩ Lý Nhất Phi như thể hình như cũng không quá đẹp, nhưng kiểu người giống Lý Nhất Phi luôn phải bồi hồi giữa sống và chết thì đã phai nhạt đi rất nhiều thứ. Cho nên có chút ý tưởng mà người thường chẳng thể lý giải được, giống như phụ nữ ấy, hắn còn chẳng nghĩ đi kiếm về cho mình một cô vợ.

Nhưng làm Lý Nhất Phi thất vọng là, đến sáng ngày hôm sau, lúc hắn chờ thang máy cũng không có gặp được người hàng xóm của mình, đành phải một mình một người chiếm thang đi xuống dưới lầu.