Chương 34: Anh hùng

Hai người gọi hai đĩa thức ăn cùng hai bát cơm, rất chi là giản dị.

Mễ Tuyết Nhi vẫn luôn cúi đầu khi ăn cơm, tướng ăn rất đẹp, động tác cũng thật ưu nhã. Lý Nhất Phi thấy Mễ Tuyết Nhi cũng không phải con nhà giàu có gì, hơn nữa trong nhà cũng khá là bình thường. Một người con gái bình thường lại có thể ưu nhã như vậy thì thật là hiếm gặp.

Mà ăn cùng Mễ Tuyết Nhi như lúc này bỗng làm Lý Nhất Phi nhớ tới cái ngày khi hắn còn trong quân ngũ. Khi đó, giữa trưa mỗi ngày, hắn cùng một cô gái cũng ngồi ăn cơm như thế này, chẳng qua hai người đều mua đồ ăn rất đơn giản. Dù chúng đôi khi thật khó nuốt, nhưng khi đó Lý Nhất Phi tuyệt đối không bao giờ quên.

“Anh ăn no rồi sao?” Cảm giác được Lý Nhất Phi không có gắp thức ăn một lúc lâu, Mễ Tuyết Nhi ngẩng đầu lên nhìn Lý Nhất Phi với sự nghi hoặc.

Lý Nhất Phi cười ôn nhu và nói: “Cô ăn trước đi, chờ cô ăn xong tôi lại ăn.” Những lời này luôn là lời yêu thích nhất của hắn khi này. Hắn luôn rất thích nhìn cô gái đó ăn rồi đợi khi nàng đã ăn lửng dạ, hắn mới quay ra lang thôn hổ yết ( ngấu nghiến sạch) thức ăn còn lại. Hắn biết cô gái đó mỗi khi ăn đều không ăn nhiều, còn cố ý để lại cho hắn một đống thức ăn.

“Nha, không cần đâu.” Mễ Tuyết Nhi bị ánh nhìn trìu mến của Lý Nhất Phi mà hoảng hốt, thậm chí có chút bối rối.

Lý Nhất Phi giờ mới hoàn toàn bước ra khỏi hồi ức, đầu khẽ lắc nhẹ, nói: “Ha Ha, vậy tôi ăn đây.”

Lý Nhất Phi rất biết đúng mực. Khi gắp thức ăn, chỉ gắp những thứ ở phía mình, một bàn thức ăn chỉ được gắp một nửa, không được lấn sang nửa còn lại. Có một số cô gái đối với chuyện này rất là để ý. Nhiều năm chấp hành nhiệm vụ, Lý Nhất Phi tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ, phụ nữ gì cũng đều đã gặp.

Mễ Tuyết Nhi sớm đã phát hiện cách Lý Nhất Phi gắp thức ăn, ấn tượng của cô với Lý Nhất Phi lập tức tăng nhiều. Vốn nàng vẫn còn chút lo lắng khi mang theo một đồng nghiệp nam ra ngoài kiểm tra, nhưng giờ nỗi lo lắng này đã biến mất hết nửa, một người đàn ông nho nhã lịch sự như thế hẳn sẽ không bắt nạt cô đâu.

Hai người ăn cơm xong, Mễ Tuyết Nhi tranh thanh toán tiền, lại còn giải thích: “Tôi có thể được hoàn lại tiền khi trở về công ty.”

Lý Nhất Phi cũng không tranh lại, ngày Tết giả làm bạn trai Hứa Doanh Doanh cũng kiếm lời chút tiền đấy nhưng trong tay hắn cũng không có tích tụ gì nhiều, đâu thể nào tiêu tiền ăn chơi phung phí được. Nếu có thể hoàn lại thì cứ để Mễ Tuyết Nhi thanh toán đi.

Lúc này, có ba người từ trong phòng riêng đi ra. Cả ba người đều hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ côn đồ, đầu tóc sặc sỡ khác màu, trên người mặc những bộ quần áo lố lăng, người đầy mùi rượu. Bọn này cũng đi qua tính tiền nên tất nhiên thấy được Mễ Tuyết Nhi đứng đó, lập tức làm mắt cả ba sáng lên. Mỗi đứa trao đổi nhau ánh mắt, cả đám cùng nở nụ cười bỉ ổi.

Đây là một quán cơm nhỏ ngoài ngoại ô, ngày thường rất hiếm thấy một mỹ nữ như Mễ Tuyết Nhi vậy, ba thằng này cũng không phải người tốt gì. Giờ thấy gái đẹp là lập tức bu lại như ruồi, à mà đùa giỡn một chút là ắt không thể thiếu được rồi.

Một thanh niên tóc đỏ, mặc áo khoác da bước tới bên người Mễ Tuyết Nhi, tay trái đặt lên quầy, cười khà khà nói: “Mỹ nữ, một mình à?”

Mễ Tuyết Nhi vừa quay đầu thấy một thanh niên tóc đỏ, lập tức hoảng sợ, hai tay theo bản năng bưng kín ngực, trên mặt nháy mặt hiện ra sự kinh hãi.

“Đừng sợ đừng sợ, mấy anh là người văn mình, sẽ không làm gì với em đâu, chúng ta kết bạn đi nhé.” Tên tóc đỏ chớp mắt với Mễ Tuyết Nhi.

Mễ Tuyết Nhi không nói một lời, muốn xoay người đi ngay, nhưng lại không thể di chuyển, phía sau cũng đã bị một đứa khác lấp lại, càng làm cho nàng thêm hoảng, lắp bắp nói: “Tôi ăn xong rồi, tôi phải đi.”

“Đừng đi mà, theo chúng tôi hát karaoke đi.”

Mễ Tuyết Nhi quá nhu nhược, cũng quá nhát gan, như đổ dầu vào lửa khí thế của chúng. Giống như đám này vậy, chúng chính là những tên côn đồ, rất thích Trang B, trêu gái đẹp, nếu thấy ai đó lợi hại thì cả đám chẳng dám hó hé gì, nhưng gặp được một Mễ Tuyết Nhi nhát gan thế này thì lá gan bọn này rất lớn.

Trong một số quyển sách hướng dẫn phòng chống lang (côn đồ), khi con gái gặp côn đồ, điều đầu tiên là không được biểu hiện sợ hãi, đó sẽ càng làm cho đối phương thêm dũng khí.

“Đúng đó, chúng ta mang em ra ngoài chơi, bảo đảm là cả đời khó quên luôn.” Tên khốn bên phải lại còn lớn mất định sờ soạng gương mặt Mễ Tuyết Nhi.

Trong quầy tuy có lão bản (ông chủ), thế mà lúc này lại bị dọa không dám kêu một tiếng, mà trong tiệm cũng có mặt mấy người khách đấy, cũng chẳng dám đến ngăn cản. Trong lòng tiếc thương cho Mễ Tuyết Nhi, mỹ nữ như vậy lại bị ba tiểu lưu manh đùa giỡn, nhưng bọn họ lại không có cái gì can đảm mà đi chọc ba tiểu lưu manh này, thậm chí có có thằng tính xấu định ngồi xem náo nhiệt.

Mễ Tuyết Nhi bị dọa cho rươm rướm nước mắt. Mắt thấy tay phải tên lưu manh sắp sờ đến bên mặt mình, nàng không biết mình phải làm gì ngoại trừ hét lên.

Một bàn tay đột nhiên duỗi ra và bắt chặt lấy cổ tay tên kia, sau đó bên người Mễ Tuyết Nhi đã nhiều thêm một người, đúng là Lý Nhất Phi.

Nhìn thấy Lý Nhất Phi, Mễ Tuyết Nhi cảm giác như bắt được cọng rơm cứu mạng, hai tay không chút dè dặn ôm chặt lấy cánh tay của hắn, thân mình co lại trong giữa người Lý Nhất Phi cùng quầy, đây là bản năng một cô gái muốn tìm kiếm sự bảo hộ.

Nhưng Mễ Tuyết Nhi nhìn thấy vây quanh mình là ba người, mỗi người trông có vẻ rất cường tráng, mà bên này Lý Nhất Phi lại chỉ có một thân một mình, trong lòng khó tránh khỏi lạnh xuống, một mình Lý Nhất Phi sao có thể đánh thắng được ba người chứ.

“Thằng kia, mày lăn sang một bên, không phải chuyện của mày!” Tên bị nắm cổ tay lập tức rụt mạnh lại, trực tiếp rút tay về, sau đó trừng mắt nhìn Lý Nhất Phi với vẻ rất hung ác.

Lý Nhất Phi lạnh lùng nhìn ba người: “Cút qua một bên.”

Ba tên đã định sẽ trong hôm nay ăn sạch Mễ Tuyết Nhi rồi, giờ tự dưng lòi đâu ra một thằng tới phá chuyện tốt của chúng, làm chúng vô cùng bực tức. Tên tóc đó trừng mắt lên quát: “Mọe nó, mày là ai? Đếch phải dân địa phương đi? Mẹ nó dám thể hiện trước mặt chúng tao, mày có muốn sống hay không?”

Lý Nhất Phi quét mắt nhìn ba người, ánh mắt đó như thực chất làm cả ba người phát lạnh trong lòng. Nhưng hôm nay cả ba người đã uống không ít rượu, rượu đỡ sắc đảm, đối với ánh mắt cảnh cáo của Lý Nhất Phi chẳng thèm để trong lòng, ngược lại còn tưởng Lý Nhất Phi đang miệt thị mình, càng tức tối hơn. Tên tóc đỏ mắng một câu xong cùng lúc hắn vung quyền đấm tới Lý Nhất Phi.

Trọng tiệm có người kinh hô, chủ tiệm càng thầm kêu khổ trong lòng. Đánh nhau trong tiệm, người xui xẻo nhất là hắn. Mà Mễ Tuyết Nhi thì chỉ còn bản năng hét lên, nhắm tịt hai mắt lại.

“Bịch!” Một tiếng trầm đục vang lên, rồi một tiếng hét thảm ré lên. Hình như tiếng hét đó đâu phải của Lý Nhất Phi.

Mễ Tuyết Nhi vội vàng mở mắt lên, đập vào mắt là Lý Nhất Phi đang đứng che trước người nàng, còn cách phía nàng hai mét rất xa kia là tên tiểu lưu manh tóc đó đang ngồi bệt dưới đất mà ôm bụng thống khổ. Một tiếng khụ vang lên, trong miệng hắn nôn ra một đống uế vật.

Mễ Tuyết Nhi thật không thể tin vào hai mắt mình, vốn nàng đinh ninh rằng người bị đánh là Lý Nhất Phi, nhưng ngỡ đâu chính tiểu lưu manh mới là kẻ ngã ngửa.

Trong tiệm một đám người trợn mắt há mồm, không ai trong họ nhìn thấy Lý Nhất Phi động thủ thế nào mà tên lưu manh đã bị đẩy bay ra ngoài. Đến giờ họ mới biết Lý Nhất Phi rất lợi hại, khó trách không sợ gì ba cái tiểu lưu manh.

“Móa nó!” Hai tên tiểu lưu manh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, mắng một câu liền vung nắm tay lên hướng Lý Nhất Phi. Bọn họ chẳng cho là Lý Nhất Phi lợi hại bao nhiêu, chỉ cho là vừa rồi Lý Nhất Phi xuất kỳ bất ý, giờ hai người có đề phòng rồi, hơn nữa hai người còn đồng thời ra tay, còn chẳng phải là nhẹ nhàng đập ra bã Lý Nhất Phi sao.

Lý tưởng họ đẹp đẽ đó, nhưng hiện thực thì rất tàn khốc, Lý Nhất Phi đấm một móc thẳng bụng thằng chính diện, tên này lập tức ôm bụng thở không ra hơi. Chân quét một cái, một tên khác đã bị quét chân ngã nhào, đầu còn đập vào thành quầy, suýt thì ngã cho hôn mê bất tỉnh.

Liền mạch hạ hai người, Lý Nhất Phi đem cả ba tên tiểu lưu manh đánh ngã, làm người trong tiệm và cả chủ tiệm đều ngớ người, đợi đến khi họ phụ hồi tinh thần lại thì Lý Nhất Phi và Mễ Tuyết Nhi đã ra khỏi tiệm cơm.

Ba tên tiểu lưu manh giãy dụa bò dạy, hùng hùng hổ hổ gào vài câu trong tiệm nhưng đến cuối cùng chẳng dám đuổi theo Lý Nhất Phi. Bọn chúng không ngu, biết rằng ba đứa đánh không lại Lý Nhất Phi, giờ đuổi theo cũng chỉ đáng làm bao cát thôi.

Từ nơi này trở đi có rất ít taxi qua lại, cho nên Lý Nhất Phi cùng Mễ Tuyết Nhi chỉ đành cuốc bộ, phải đi trên đường hơn mấy trăm mét nữa mới có nhiều taxi hơn chút.

Mễ Tuyết Nhi đến giờ vẫn đang rớt não, bị Lý Nhất Phất Phi lôi kéo mà rối trí, trong đầu không biết là đang tưởng tượng cái gì. Sau khi đi thẳng hơn trăm mét rồi, Lý Nhất Phi gọi nàng thì nàng mới tỉnh dậy, liền phát hiện thấy tay mình vẫn luôn được tay Lý Nhất Phi kéo, lập tức mặt đỏ như gấc nhẹ nhàng rút tay.

“Cảm ơn.” Mễ Tuyết Nhi sóng vai bước cùng Lý Nhất Phi, bộc lộ sự cảm kích.

Lý Nhất Phi cười ha hả nói: “Cảm ơn cái gì, chúng ta là đồng nghiệp mà, bây giờ còn là sư phụ của tôi nữa, tôi đương nhiên là phải bảo vệ rồi.”

Một tiếng sư phụ này làm Mễ Tuyết Nhi có chút xấu hổ, nhưng lại giúp nàng thả lỏng rất nhiều, nói: “Nếu không có anh, bọn họ sẽ khi dễ tôi mất.”

Lý Nhất Phi nhìn con đường trải dài, nói: “Cô trước kia có đến nơi này kiểm tra cũng không có gặp chuyện tương tự này sao?”

“Không có, tôi đến nơi này hai lần, hơn nữa hai lần đó đều là Lý ca dẫn tôi theo. Chúng tôi kiểm tra xong liền rời đi ngay, không đi ăn cơm ở phụ cận, nghĩ hẳn là Lý ca thấy nơi này không yên ổn. Nhưng tôi lại không nghĩ đến.”

“Nói cũng phải, một mỹ nữ như cô đúng thực không thích hợp đến những nơi hẻo lánh thế này. Về sau có chuyện như vậy, vẫn nên mang theo tôi đi. Bảo vệ sư phụ là chức trách của đồ đệ mà, vừa hay tôi cũng muốn theo cô học tập.”

Mễ Tuyết Nhi bật cười, nói: “Tôi mới không phải sư phụ của anh, anh còn lớn hơn tôi 1 tuổi đó.”

“Năng giả vi sư, bây giờ tôi hướng cô học hỏi thì tất nhiên phải gọi cô là sư phụ rồi.”

Mễ Tuyết Nhi đỏ bừng mặt, vội la lên: “Thật sự không được mà, chúng ta là đồng nghiệp, giúp đỡ nhau là chuyện phải làm. Hứa tổng đã giảng cho chúng ta nghe, một phòng ban, quan trọng nhất là phải có tinh thần tập thể. Nếu không thể hợp tác tốt với nhau, sẽ chỉ là một hạt cát nhỏ bé, chỉ cần phối hợp với nhau, mới có thể đưa bộ phận phát huy vai trò tốt hơn.”

Thời điểm nhắc tới Hứa Doanh Doanh, trong mắt Mễ Tuyết Nhi tràn ngập tình cảm sùng bái. Điều này càng làm Lý Nhất Phi không khỏi bội phục mị lực của Hứa Doanh Doanh. Hứa Doanh Doanh quả thực là một người phụ nữ có năng lực xuất chúng.