Trong văn phòng nhân viên, tổng cộng có tám ô vuông giống như tấm căn phòng nhỏ được ngăn cách với nhau bằng những tấm ngăn cao chừng một mét năm. Tác dụng chính là để tránh quấy rầy tới người khác, cơ mà đứng lên thì vẫn thấy được nhau.
Ô vuông nhỏ của Lý Nhất Phi ở bên cạnh Mễ Tuyết Nhi, giữa hai người là một tấm ngăn, đây là Mễ Tuyết Nhi sắp xếp, như vậy Lý Nhất Phi có vấn đề gì cần hỏi, có thể trực tiếp đứng lên hỏi nàng.
Nhưng lúc này Lý Nhất Phi lại không ở trong ô vuông của mình mà dịch ghế sang ngồi bên cạnh Mễ Tuyết Nhi, bấy giờ nàng đang giảng giải cho Lý Nhất Phi nghe về phạm vi công tác chủ yếu của bộ phận hậu cần.
Đối với một công ty có tài sản không sai biệt lắm trên trăm triệu, thì nhân viên có rất nhiều, có thể lên tới hơn hai trăm người. Tuy vậy trong công ty này thì chỉ nhỉnh hơn năm mươi người thôi. Bởi vì Công ty Hoa Dương là một công ty thương mại, nên có rất nhiều nhân viên bên ngoài, một số kho hàng trước kia vẫn có rất nhiều nhân viên công tác.
Nói là công ty chi nhánh chứ công ty Hoa Dương còn lớn hơn không ít so với những công ty nhỏ khác, cho nên có rất nhiều các phòng ban trực thuộc. Giống như bộ phận của họ lúc này, so với những phòng ban cấp dưới thì cũng coi như là phòng ban cấp trên.
Công tác chủ yếu của Mễ Tuyết Nhi là phân phối vật chất trong công ty, nói trắng ra là công ty cần gì thì nàng là người phụ trách đi mua, sau đó về phân phối cho các phòng ban.
Trước đây, vị trí này là do một lão già trong công ty phụ trách. Thời điểm mua sắm đồ vật, lão ta thường hay ăn bo chút tiền thành ra hóa đơn cũng nhiều lên một chút, sau bị Hứa Doanh Doanh phát hiện, trực tiếp cắt chức rồi sau đấy nhường lại cho cô gái mới đến làm việc trong công ty là Mễ Tuyết Nhi làm.
Mễ Tuyết Nhi làm việc không tệ, cũng không chiếm lợi từ đó nên làm đã hơn một năm.
Giọng Mễ Tuyết Nhi rất êm tai, không phải rất thanh thúy mà mềm mại tựa như bông, làm người nghe cảm thấy mát lòng. Lúc nói chuyện phần lớn không nhìn Lý Nhất Phi, ngẫu nhiên có liếc Lý Nhất Phi một cái rồi lại quay đi, khuôn mặt cứ hồng hồng.
Cái này thực làm Lý Nhất Phi thấy thú vị, đã quen đi đến những nơi như quán bar giết thời gian, gặp qua nhiều loại phụ nữ hào phóng, nên đã lâu rồi Lý Nhất Phi không có gặp qua người con gái nào giống Mễ Tuyết Nhi là cứ đỏ mặt khi cùng nói chuyện với đàn ông cả.
“Được rồi, em đã nói xong, anh còn gì không rõ không?” Nói đến đây, Mễ Tuyết Nhi cuối cùng cũng nhìn trực diện Lý Nhất Phi, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Lý Nhất Phi nhún vai chút, nói: “Ngại quá, cô giảng nhiều quá nên tôi chưa có hoàn toàn nhớ kỹ.”
“A?” Mễ Tuyết Nhi ngạc nhiên, mặt càng đỏ hơn, xấu hổ nói: “Vậy tôi sẽ giảng cho cậu lần nữa.”
“Cảm ơn, cơ mà tôi cảm giác từ từ quen thuộc thì ký ức sẽ khắc sâu hơn, cô có thể nói cho tôi biết hôm nay nên làm gì không?”
Mễ Tuyết Nhi ngẫm nghĩ một chút, nói: “Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên sau năm mới. Nhiệm vụ mua sắm của công ty còn chưa có truyền xuống nên hẳn là không có việc gì.”
“Nói như vậy, hôm nay rất rảnh rỗi?”
“Hình như vậy.”
Lý Nhất Phi nhếch mép cười: “Xem ra làm nhân viên văn phòng cũng thật nhẹ nhàng đó.”
Mễ Tuyết Nhi lắc đầu, nói: “Chỉ là hôm nay thôi, em tin rất nhanh sau đó rất nhiều công tác sẽ được bố trí xuống, hơn nữa có khả năng chúng ta còn bị phái đi kiểm tra tình huống kho hàng nữa.”
“Cô cũng đi?”
“Đúng vậy, đương nhiên em phải đi. Đây là công việc của bộ phận hậu cần mà.”
“Tôi thấy một mỹ nữ như cô mà đến kho hàng, đó chẳng phải là một sự khinh nhờn sao?”
Mễ Tuyết Nhi lập tức bối rối nói: “Không . . . không phải, đây là công việc của em, em phải nghiêm túc.”
Cô gái trước mặt này thật quá dễ thẹn thùng mà, cảm giác một cô gái như vậy không nên ra ngoài làm việc, bởi cô rất dễ bị người khác khi dễ, đến cả Lý Nhất Phi còn có xúc động muốn trêu chọc nàng. Nhưng là một người mới, Lý Nhất Phi biết phải một vừa hai phải, đem tiểu cô nương người ta chọc tức chỉ sợ sẽ bị bán bơ trong bộ phận hậu cần này, nhìn xem hai chế tài xế đang nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn kìa.
Lúc này Trịnh Tú Cần đi đến, nói: “Sau kỳ nghỉ lễ Tết, các kho hàng đều không được kiểm tra, hôm nay công việc của mọi người là đi xuống các kho hàng kiểm tra. Ngày kia, tôi muốn thấy báo cáo của các cô cậu, có vấn đề gì không?”
“Không vấn đề.” Mễ Tuyết Nhi, Lý Trí Sinh, Thẩm Á Quyên, đều đồng thanh đáp.
Trịnh Tú Cần gật gù, nói với Mễ Tuyết Nhi: “Cô lúc kiểm tra chớ quên dạy cậu ta.”
Mễ Tuyết Nhi vội vàng gật đầu vâng một tiếng, Trịnh Tú Cần lúc này mới đi ra ngoài.
“Trời, mới ngày đầu đi làm đã phải đi kiểm tra kho hàng rồi.” Trịnh Tú Cần vừa đi thì Thẩm Á Quyên đã kêu lên báo oán.
Lý Trí Sinh cười ha hả, nói: “Đứng có báo oán, hãy nhớ về tiền thưởng cuối năm đi.”
Thẩm Á Quyên nghe vậy cười dài một chút, nói: “Vì phần thưởng cuối năm mới, tôi sẽ trở lại đi làm từ hôm nay.”
Bốn người cùng rời khỏi văn phòng, sau đó bước đến cửa thang máy chờ thang máy. Lý Trí Sinh cười ha hả nói: “Tiểu Lý à, cố gắng đi làm nhá, thưởng cuối năm công ty chúng ta rất phong phú đó.”
Lý Nhất Phi một bộ hơi kích động nhỏ hỏi: “Bao nhiêu vậy?”
Thẩm Á Quyên lập tức nói: “Cái này phải xem biểu hiện một năm của bản thân thế nào, lúc đó trưởng bộ phận sẽ căn cứ vào đó mà chấm điểm chúng ta. Căn cứ vào chấm điểm này mà tiền thưởng mỗi người sẽ không giống nhau. Lão Lý tuyệt đói là được thưởng nhiều nhất trong bộ phận chúng ta.”
“ Tôi cũng đâu có nhiều đâu, cũng không quá chênh lệch với mọi người.” Lão Lý khiêm tốn nói nhưng trên mặt vẫn lộ ra sự tự hào.
Lúc này thang máy đã tới, mọi người cùng nhau tiến vào trong. Bên trong thang máy còn có người khác nên tất cả đều không nói gì.
Rời khỏi thang máy và đi đến cửa tòa cao ốc, hai bảo vệ lập tức thấy ngay Lý Nhất Phi, mọi người đều từng là nhân viên bảo vệ nên đều biết nhau. Ban sáng bảo vệ tan ca còn tưởng Lý Nhất Phi đến phòng bảo vệ làm việc, mà bây giờ bảo vệ ca sáng lại thấy Lý Nhất Phi không có tới đứng gác mà còn đi cùng với Mễ Tuyết Nhi, làm bảo vệ Tôn Tiểu Minh thấy mà mắt sắp rớt khỏi tròng hỏi: “Lý Nhất Phi, hôm nay không phải đến ca của cậu sao?”
Lý Nhất Phi cười ha ha nói: “Về sau tôi không làm trong ban nữa.”
“Cậu không làm trong ban?” Tôn Tiểu Minh nghe không lọt.
“Tôi bây giờ đã đến công ty Hoa Dương làm rồi, nên không thể cùng đứng gác với các anh em nữa.” Lý Nhất Phi có chút đắc ý nho nhỏ, cũng các nhân viên an ninh sớm chiều hai tháng, hắn ít nhiều cũng hiểu được những nhân viên an ninh như họ rất hâm mộ những nhân viên văn phòng đang làm việc trong tòa cao ốc này.
Hai người bảo vệ trừng lớn con mắt, nói: “Không thể nào?”
Lý Nhất Phi chỉ chỉ thẻ tên trước ngực nói: “Nhìn cái này xem.”
Hai người nhìn đến tấm thẻ tên kia quả thực chính là công ty Hoa Dương, cả đám đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Lý Nhất Phi. Tôn Tiểu Minh nói với giọng pha chút chua chua: “Thằng nhóc cậu giờ tốt rồi, không cần phải chịu khổ như chúng ta nữa, ha ha.”
Lý Nhất Phi ha ha nói: “Đừng nói vậy chúng ta đều là anh em tốt, tối nay tôi mời mọi người ra ngoài ăn cơm. Ra đây chào mọi người, tôi bây giờ còn phải ra ngoài làm việc nữa.”
Đợi khi rời khỏi công ty, Lý Trí Sinh cùng Thẩm Á Quyên không có đồng hành cùng Lý Nhất Phi, hai người bọn họ là mỗi người phụ trách một mảnh, cho nên mọi người đều tách nhau mỗi người một hướng.
Đi tới bến xe buýt, Mễ Tuyết Nhi tò mò hỏi: “Anh trước kia làm bảo vệ sao?”
Lý Nhất Phi mỉm cười nói: “Đúng vậy, làm hai tháng, chẳng lẽ cô chưa một lần nhìn thấy tôi sao? Tôi thì đã thấy cô nhiều lần rồi đấy.”
“Thực xin lỗi, em không chú ý.” Mễ Tuyết Nhi lại đỏ mặt rồi.
Lý Nhất Phi lắc đầu: “Cái này không có gì để xin lỗi cả. Đúng rồi, trong công ty chúng ta không phải có tài xế sao, chúng ta ra ngoài kiểm tra sao không phái xe tới?”
Mế Tuyết Nhi lắc đầu, nói: “Công ty chúng ta có tổng cộng hai tài xế, phân công nhau nhưng đều là chở các lãnh đạo ra ngoài mới được phái xe. Chúng ta ra ngoài chỉ có thể ngồi xe buýt.”
Xe buýt lúc này đã tới, Lý Nhất Phi cùng Mễ Tuyết Nhi bước lên xe, bây giờ đã quá giờ đi làm, ít người đi chơi, cho nên trên xe buýt không nhiều người, 2 người sóng vai ngồi xuống ghế.
Mễ Tuyết Nhi ngồi xuống một lúc liền nói: “Em phụ trách bốn kho hàng, đều ở phía Đông thành phố. Một ngày kiểm tra hai kho, một nhà sáng và một nhà chiều, đến buổi chiều ngày mai là có thể kiểm tra xong.”
Lý Nhất Phi hỏi: “Vì sao kho hàng không để một chỗ?”
“Kho hàng được công ty chúng ta thuê, nếu quá lớn thì phí dụng quá cao, cho nên phân tán ra. Mặt khác công ty chúng ta kinh doanh đa mặt hàng, sảm phẩm mua sắm rất nhiều, cũng thuộc nhiều loại khác nhau, buộc phải chuyển đến những nhà kho bất đồng.”
Mễ Tuyết Nhi tiếp tục một khóa giảng dạy cho Lý Nhất Phi về phương diện nhà kho, Lý Nhất Phi lần này còn may là nhớ hết. Ngồi nửa giờ trên xe buýt, hai người tiếp tục gọi một xe. Năm, năm sáu phút sau, họ đã đến được địa điểm đầu tiên.
Đây là một kho hàng có diện tích hơn hai ngàn mét vuông, có tường vây quanh và một cánh cửa sắt đen lớn. Lúc này cửa sắt đang mở, một người đàn ông hơn ba mươi đang đứng chờ ở đó, thấy hai người tiến lại bèn lên đón, cười chào: “Tiểu Mễ tới rồi à.”
Mễ Tuyết Nhi vội vàng đáp: “Trương quản lý khỏe, đây là đồng nghiệp mới của bộ phận hậu cần chúng ta, Lý Nhất Phi.”
Ở trên đường, Mễ Tuyết Nhi đã giới thiệu cho Lý Nhất Phi người quản lý tên Trương Bình này, bèn bước qua bắt tay, nói: “Trương quản lý, ông khỏe.”
“Cậu khỏe cậu khỏe, về sau còn phải giúp đỡ nhiều rồi.”
“Tôi chỉ là một tiểu binh, còn cần Trương quản lý chiếu cố.”
“Sao nói thế được, các cô cậu là người bên trên phái tới đây kiểm tra chúng tôi, đương nhiên là phải chiếu cố chúng tôi rồi.”
Trương Bình này thật là một người biết nói chuyện, chỉ trò chuyện vài câu đã làm ra vẻ rất thân thiết, sau đó còn mang theo Lý Nhất Phi cùng Mễ Tuyết Nhi tiến vào văn phòng.
Văn phòng ở đây thì kém hơn nhiều so với trong công ty Hoa Dương, nhưng lại hơn ở rộng rãi, hơn nữa ở đây Trương Bình là người đứng đầu, kỳ thật so với bọn Lý Nhất Phi làm viên chức nhỏ thì dễ chịu hơn.
Mễ Tuyết Nhi là một cô nàng rất nghiêm túc, không có chuyện trò gì, bảo Trương Bình lấy ra danh mục hàng tồn kho. Đầu tiên là đối chiếu với cái mình mang theo một chút, sau đó lại vào trong nhà kho kiểm kê một phen, tuyệt đối không cẩu thả, phi thường nghiêm túc.
Kiểm tra xong đã là hơn mười một giờ, Trương Bình muốn mời hai người ra ngoài ăn cơm, Mễ Tuyết thì kiên quyết từ chối. Trương Bình hẳn cũng biết Mễ Tuyết Nhi sẽ không đồng ý nên cũng không làm quá lên.
“Cũng không sao nếu chúng ta đi ăn bữa cơm bàn công việc với họ mà?” Chờ khi Mễ Tuyết Nhi ngồi xuống quán ăn ven đường, Lý Nhất Phi nghĩ tới việc từ chối ăn tiệc chiêu đãi của Trương Bình, nhịn không được hỏi Mễ Tuyết Nhi.
Mễ Tuyết Nhi lắc lắc đầu nói: “ Thế là không được, người ăn miệng ngắn, đến lúc đó bọn họ gây ra vấn đề gì, chúng ta lại không tiện báo, đây là thiếu trách nhiệm với công ty.”
Lý Nhất Phi bật ngón tay cái lên với Mễ Tuyết Nhi, nói: “Tính nguyên tắc của cô thật cao.”
Mễ Tuyết Nhi cười ngượng, nói: “Ngại quá, làm hại anh ăn đồ ăn đơn giản thế này.”
“Không có chi, dù sao tôi cũng sẽ từ tốn làm quen, thói quen tốt rồi, được ăn cơm no lại khá tốt, còn được trả tiền giúp nữa.” Lý Nhất Phi vốn nghĩ nói ít câu ngả ngớn trêu chọc Mễ Tuyết Nhi, nhưng cuối cùng không có nói ra. Mễ Tuyết Nhi khẳng định không cấm trêu chọc, nhưng nếu làm quá mức sẽ rất dễ làm nàng phản cảm. Mặc dù mình cũng không có ý gì với cô nàng, thế nhưng đắc tội với một tiểu mĩ nữ, về sau Mễ Tuyết Nhi tuyệt sẽ không cho hắn sắc mặt tốt đâu, đó chính là làm thiếu đi rất nhiều điều thú vị đấy.