Chương 32: Trở thành nhân viên văn phòng

Công ty thương mại Hoa Dương là một công ty con của tập đoàn Khánh Phong, chiếm lấy toàn bộ tầng mười hai, mười ba, mười bốn của tòa cao ốc, hơn nữa tòa cao ốc này có phí dụng thuê cũng rất cao, tiền thuê ba tầng một năm không dưới một trăm năm mươi vạn, không phải những công ty nhỏ có thể thừa nhân được. Bởi vậy có thể thấy được công ty thương mại Hoa Dương phát triển khá là tốt.

Đối với một công ty con mà có thể phát triển lên đến quy mô như vậy, Hứa Doanh Doanh đáng được kiêu ngạo, những gian khổ mà nàng trả giá để đưa công ty đến thành công như vậy cũng chỉ có mình nàng biết.

Bảy giờ rưỡi, còn chưa tới giờ đi làm nhưng nàng đã ngồi trong văn phòng của mình trên tầng mười bốn. Hứa Doanh Doanh bây giờ đang nghiêm túc sửa sang lại những kế hoạch dài phát triển của công ty trong mấy ngày Tết này. Một năm mới, nàng có hùng tâm muốn một lần nữa nâng Công ty thương mại Hoa Dương lên một bước nữa.

Sửa sang trong lại trong vòng giờ, Hứa Doanh Doanh nhìn thời gian, bèn gọi điện cho Bộ nhân sự. Người nhận điện thoại là Trưởng bộ phận nhân sự Tào Chí Đông, đây là người do tập đoàn phái tới, có quan hệ với một vị lãnh đạo của tập đoàn. Tuy không có năng lực gì nhưng ở đây Hứa Doanh Doanh vẫn cho hắn một chức Trưởng bộ phận nhân sự.

Tuy nàng là giám đốc Hoa Dương, nhưng bên trên còn có tập đoàn tổng, cho nên rất nhiều chuyện vẫn cần báo cáo với công ty tập đoàn. Mà để trong lòng nàng không hài lòng là phía cấp trên lại bố trí một số người xuống công ty con, những người này năng lực thường thường không đủ dùng nhưng vẫn phải bố trí cho một chức vị, Hứa Doanh Doanh hết lần này tới lần không thể từ chối.

“ Hứa lão tổng khỏe.” Giọng Tào Chí Đông vang lên từ trong ống nghe, ngữ khí vẫn rất cung kính, đây cũng coi giúp Hứa Doanh Doanh an ủi được phần nào. Những người này tốt xấu thế nào vẫn còn sợ hãi vài phần với giám đốc như nàng, bằng không công ty sẽ khó thể quản lý trơn tru được.

Hứa Doanh Doanh dứt khoát nói: “Tào Trưởng bộ phận( trưởng phòng), chốc nữa tôi sẽ gọi một người tên Lý Nhất Phi tới chỗ cậu, cậu hãy bố trí cho cậu ta ở bộ phận hậu cần.”

“Được, ở đó bố trí như thế nào, Hứa tổng còn có yêu cầu gì không?”

“Không có, để Trịnh Trưởng bộ phận hậu cần tự sắp xếp đi.”

Tào Chí Đông năm nay đã ba mươi lăm tuỗi, cao một mét bảy mươi, bụng hơi phì, tai to mặt lớn, năng lực công tác tuy không xuất chúng nhưng lại là một người khéo đưa đẩy, cho nên làm thủ hạ cho giám đốc Hứa Doanh Doanh cũng không chịu quá nhiều lời phê bình.

Bố trí nhân sự trong công ty từ trước đến nay đều là thông báo tuyển dụng công khai, kể cả khi có bố trí đặc biệt thì đều là phía tập đoàn tổng bố trí. Lý Nhất Phi kia được trực tiếp thông qua Hứa Doanh Doanh, hẳn là người bên phía tập đoàn hoặc là có quan hệ với Hứa Doanh Doanh.

Vẫn không có lấy cơ hội để nịnh bợ Hứa Doanh Doanh, giờ có cơ hội như thế, Lý Nhất Phi còn chưa tới nhưng Tào Chí Đông đã nghĩ đến làm thế nào làm quen với Lý Nhất Phi.

Đang ngẫm nghĩ, có người gõ cửa văn phòng, Tào Chí Đông lập tức ngồi ngay ngắn lại, nói: “Mời vào.”

Tiến vào đúng là Lý Nhất Phi, hắn mặc trên mình một chiếc áo sam màu xám cùng một chiếc quần jeans bên dưới, cũng chẳng vì mình là nhân viên văn phòng mà đổi sang âu phục làm gì. Bước qua cửa liền cười lễ phép với Tào Chí Đông: “Tào Trưởng phòng khỏe, tôi là Lý Nhất Phi.”

Tào Chí Đông nhìn Lý Nhất Phi, thấy có chút quen mắt nhưng nhất thời không có nhớ ra, hơi chần chừ rồi hỏi: “Chúng ta hình như đã thấy qua ở nơi nào rồi đúng không?”

Lý Nhất Phi vội nói: “Tào Trưởng bộ phận, tôi vốn là bảo vệ dưới tòa nhà, mỗi ngày đều thấy qua anh.”

Tào Chí Đông cẩn thận nhìn Lý Nhất Phi, thấy cũng có chút ấn tượng, trong lòng thì rõ bực bội. Cái tên Lý Nhất Phi này chẳng lẽ không có quan hệ gì với Hứa Doanh Doanh, nếu không sao ngày trước hắn ta chỉ làm một bảo vệ tòa nhà?

“Tiểu Lý, cậu làm sao đến công ty chúng tôi?” Tào Chí Đông thử thăm dò.

“Hì hì, Hứa tổng thấy tôi làm việc nghiêm tục nên đặc biệt cho tôi đến công tác trong công ty, tôi thật sự cảm tạ sự coi trọng của Hứa tổng.”

Tào Chí Đông nghe vậy liền minh bạch, Hứa Doanh Doanh và Lý Nhất Phi cũng không có quan hệ gì cả. Hứa Doanh Doanh trước nay luôn dựa trên năng lực để đánh giá nhân sự, cho nên chỉ cần có năng lực, tuyệt đối sẽ có khả năng được Hứa Doanh Doanh thăng chức tăng lương.

Ngả người ra lưng ghế, Tào Chí Đông lập tức bày ra phong thái Trưởng bộ phận, nói: “Tiểu Lý, giám đốc Hứa đã nói với tôi, về sau hãy làm việc thật chăm chỉ trong công ty.”

“Cảm ơn Trưởng bộ phận đã chấp nhận, vậy công tác của tôi là . . .”

“Tiểu Vương!” Tào Trưởng bộ phận hô lên, chốc lát sau, một người đàn ông trẻ tuổi tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi đi đến. “Tiểu Vương, cậu mang tiểu Lý đi làm chút thủ tục đi, say đó dẫn tiểu Lý đến bộ phận Hậu cần, tôi sẽ cùng Trịnh trưởng bộ phận nói chuyện.”

Tiểu Vương đồng ý, bèn dẫn Lý Nhất Phi ra ngoài, mỉm cười chào: “Chào cậu, tôi tên là Vương Đào.”

“Chào anh, em tên là Lý Nhất Phi, về sau còn xin Vương ca chiếu cố nhiều hơn.”

“Khách sáo rồi. Trong công ty chúng ta, chỉ cần nỗ lực và chăm chỉ làm việc, cậu sẽ có rất nhiều cơ hội. Hứa tổng của chúng ta mắt sáng lắm.”

Nghe Vương Đào nói vậy, Lý Nhất Phi không khỏi bội phục năng lực của Hứa Doanh Doanh, một lão tổng có sức hút sẽ có lực ngưng tụ mạnh mẽ, Hứa Doanh Doanh hiển nhiên làm được.

Hai người làm thủ tục trong bộ phận nhân sự, rồi Vương Đào lại dẫn Lý Nhất Phi đến bộ phận hậu cần. Bộ phận hậu cần ở góc trong cùng tầng mười ba, gồm ba văn phòng, tận cùng bên trong là văn phòng Trưởng bộ phận, gần đó là văn phòng Phó trưởng bộ phận. Phó trưởng bộ phận có 3 người, một người là dựa vào năng lực đi lên, hai người còn lại là được cấp trên phái tới, ngày thường rảnh rỗi không có đi làm. Mặt khác một phòng còn lại là văn phòng nhân viên bộ phận hậu cần, bên trong ngăn cách phân thành mười gian nhỏ, phong cách thiết kế văn phòng điển hình trong công ty, không có quấy rầy nhau.

Lý Nhất Phi theo Vương Đào trực tiếp vào văn phòng Trưởng bộ phận.

Trịnh Trưởng bộ phận là một người phụ nữ hơn 30, tên là Trịnh Tú Cần, hơi béo, tuy không xinh đẹp mấy nhưng được cái giỏi giang. Vương Đào hình như rất sợ Trịnh Trưởng bộ phận, nên vừa mới ném Lý Nhất Phi vào là đã đi rồi.

Trịnh Tú Cần đầu tiên là nghiêm túc nhìn vào sơ yếu lý lịch Lý Nhất Phi mới điền vào, sau đó xem xong mới ngẩng đầu lên quan sát Lý Nhất Phi từ trên xuống dưới, rồi chỉ chỉ vào ghế dựa trước bàn làm việc, nói: “Ngồi đi.”

Lý Nhất Phi mỉm cười ngồi xuống, nói: “Cảm ơn Trịnh Trưởng bộ phận, về sau tôi sẽ là nhân viên dưới quyền Trịnh Trưởng bộ phận, còn mong Trịnh Trưởng bộ chỉ giáo nhiều hơn.”

Trịnh Trưởng bộ cũng không có cười, nhìn chằm chằm vào mắt Lý Nhất Phi, nói: “ Hứa tổng nói cậu là một nhân tài không tồi, bảo tôi hãy dạy dỗ tốt câu, hi vọng cậu đừng để tôi thất vọng, cũng đừng để Hứa tổng phải thất vọng.”

Lý Nhất Phi lập tức đứng thẳng người nói: “Tôi nhất định sẽ làm việc nghiêm túc để không cô phụ kỳ vọng của Trưởng bộ phận và Hứa tổng.”

Trịnh Tú Cần gật gù, cúi đầu nói: “Sau khi xem sơ yếu lý lịch của cậu, cậu từng làm lính, còn làm bảo vệ, nhưng không có kinh nghiệm công tác, cho nên bây giờ tôi không thể bố trí cậu công tác quan trọng được. Hiện tại cậu làm trợ thủ trong bộ phận đi, chờ qua một đoạn thời gian tôi có hiểu biết về cậu thì lúc đó sẽ bố trí công tác chuyên trách cho cậu.”

“Được ạ.” Lý Nhất Phi thống khoái đáp.

“Vậy cậu theo tôi.” Trịnh Tú Cần dẫn theo Lý Nhất Phi tới văn phòng nhân viên bên cạnh, vỗ vỗ bàn tay, có mấy người lập tức nhìn ra hướng cửa.

Trịnh Tú Cần nói: “Mọi người chú ý một chút, hôm nay tôi giới thiệu cho mọi người một đồng nghiệp mới.”

Lý Nhất Phi đứng ra nói: “Chào mọi người, tôi là Lý Nhất Phi.”

Mọi người nhìn Lý Nhất Phi với ánh mắt tò mò, nhưng cũng không quên làm một tràng pháo tay tỏ vẻ hoan nghênh.

Trịnh Tú Cần bổ sung: “Tiểu Mễ, Lý Nhất Phi sẽ do cô dẫn dắt, tạm thời sẽ theo cô công tác, chờ khi quen thuộc, tôi sẽ lại bố trí cho cậu ta công tác khác.”

Một cô gái lập tức đứng dậy và hỏi với một chút kinh ngạc: “Tôi dẫn dắt?”

“Trịnh Tú Cần trầm mặt, nói: “Có vấn đề gì sao?”

“Không . . . Không thành vấn đề.” Cô gái có chút bối rối lắc đầu như trống bỏi.

Đây là một cô gái trẻ mới hơn đôi mươi, một đầu tóc dài mượt mà khoác sau đầu, tóc mái hơi xoăn trên vầng trán cùng một khuôn mặt trái xoan xinh xắn. Tóc dài như mây là tuyệt phối mặt trái xoan, cô gái này hiển nhiên rất biết nắm bắt.

Đôi mắt không phải quá tròn nên cũng không quá lớn, nét mặt thuộc dạng ưa nhìn, thuộc dạng càng nhìn càng đẹp. Lúc này khuôn mặt vì khẩn trương nên hơi đỏ ửng.

Vóc người cao khoảng một mét sáu mươi bảy, sáu mươi tám, nhưng để đặt độ cao đó hẳn là nàng có đi giày cao gót, nên chiều cao thực tế còn phải xem lại chiều cao giày cao gót của nàng đã. Nhìn từ góc độ này hiển nhiên Lý Nhất Phi nhìn không ra.

Mặc bộ âu phục sẫm màu với cổ áo rất rộng, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, đường ren phồng lên trước ngực, khá hài hòa khi kết hợp cùng áo khoác với hai bên ngực nhô cao. Nàng mặc trên người bộ vest văn phòng điển hình tuy làm nàng trông có vẻ già dặn một chút nhưng sự uyể chuyển hàm xúc kia lại khó lòng che lấp được.

Đây thật là một cô nàng xinh đẹp, tuy không làm người ta cảm thấy kinh diễm nhưng là một mỹ nữ với vẻ đẹp mà chỉ nhìn liếc qua thôi là không thể nào quên được.

“Cứ vậy đi, tiểu Mễ, cô dẫn Lý Nhất Phi đi làm quen một chút mọi người trong văn phòng đi, chuyện công tác cô nhìn mà sắp xếp.” Trịnh Tú Cần Trưởng bộ nói xong liền xoay người rời đi.

Tiểu Mễ hơi chần chừ rồi đỏ mặt tới trước mặt Lý Nhất Phi, đôi môi hơi hé, cánh tay vươn ra, nói: “Tôi tên là Mễ Tuyết Nhi.”

Lý Nhất Phi bắt tay với Mễ Tuyết Nhi, bàn tay Mễ Tuyết Nhi nhỏ và rất mềm mại, nhưng lại có chút lạnh, mỉm cười nói: “Chào cô, về sau xin hãy chiếu cố cho người mới này.”

Mễ Tuyết Nhi gật đầu, nói: “Tôi sẽ. Đây là Lý Trí Sinh, Lý đại ca, là người có năng lực nhất bộ phận hậu cần chúng ta. Đây là Thẩm Á Quyên, chúng ta hay kêu là Thẩm tỷ. Đây là Hà Đông, Trần Phi, là tài xế trong công ty chúng ta.”

Cộng thêm Mễ Tuyết Nhi, còn có Lý Nhất Phi, trong bộ phận hậu cần có tổng cộng sáu người, hai tài xế, Lý Trí Sinh hơn bốn mươi tuổi, Thẩm Á Quyên xấp xỉ ba mươi, Hà Đông cùng Trần Phi hai người làm tài xế lại hơn ba mươi.

Trừ Mễ Tuyết Nhi nhỏ hơn Lý Nhất Phi một tuổi ra, bốn người còn lại đều lớn hơn Lý Nhất Phi, nên hắn chỉ đành phải kêu mấy tiếng anh anh chị chị. Tuy nhiên Lý Nhất Phi với chuyện này thì không thấy quá mâu thuẫn gì, dù sao mình vẫn còn một cô em gái xinh đẹp mà.

Mà Lý Nhất Phi thật sự rất chờ mong làm việc trong công ty ngay lúc này. Lúc chấp hành nhiệm vụ, hắn phải cải trang thành không ít nhân vật, vì nhiệm vụ nên cũng phải đến công tác ở một số nơi, nhưng hình như còn chưa có bao giờ làm nhân viên văn phòng cả. Bây giờ có thể trải nghiệm một chút, tuyệt đối là một chuyện không tệ.