Chương 30: Quán Bar

Giữa trưa ngày hôm sau, Lý Nhất Phi và Hứa Doanh Doanh lên máy bay trở về Nghiệp Thành. Hôm nay đã là mồng năm, đến mồng bảy phải đi làm. Mọi người đa số đều sẽ cố ở lại nhà thêm một ngày nữa, nhưng Hứa Doanh Doanh thân là lão tổng, công ty của nàng không chỉ còn nhiều việc mà có một số chuyện còn cần nàng về sớm đã xử lý. Này đã là người trong nhà kỳ kèo cô ở lâu hơn rồi đó, còn không đến mồng ba là nàng đã về Nghiệp Thành rồi.

Đương nhiên, còn có chuyện nữa, biểu hiện của Lý Nhất Phi đã đủ ổn rồi, không xuất hiện thêm vấn đề gì nên cũng giúp nàng an tâm hơn nhiều, và cũng vượt quá hai ngày ở nhà so với dự tính của nàng.

Xuống máy bay, Hứa Doanh Doanh và Lý Nhất Phi cùng ngồi lên chiếc xe đã đỗ được mấy ngày trong bãi đậu. Đây là một chiếc Buick đen.

“Hợp đồng chúng ta đến đây là hết.” Hứa Doanh Doanh nhìn Lý Nhất Phi với ánh mắt lạnh lẽo.

Lý Nhất Phi gật đầu cười, nói: “Hi vọng lão tổng( bà chủ) vừa lòng với biểu hiện của tôi trong thời gian qua.”

“Được, mồng bảy đi làm, cậu đến bộ phận nhân sự công ty chúng ta, tôi sẽ cùng với cậu đến chào hỏi bọn họ.”

“Nhận lệnh.”

“Hi vọng cậu nhớ kỹ những gì mình nói, không được đem việc này nói ra.”

“Lão tổng yên tâm, tôi quên mất chuyện này rồi, cô về sau chính là lão tổng của tôi.”

Hứa Doanh Doanh gật đầu hài lòng, khởi động xe. Chỉ chốc lát sau đã vào nội thành, cũng chẳng hỏi Lý Nhất Phi sống ở đâu, cứ vứt thẳng hắn xuống một trạm xe buýt công cộng rồi đi rất dứt khoát.

Lý Nhất Phi cũng không thấy phản cảm gì. Mấy ngày năm mới này là những ngày Tết âm lịch thoải mái nhất trong mấy năm gần đây của hắn, còn lại đã không quá quan trọng.

Đánh một chiếc xe và đi thẳng tới tiểu khu Phồn Vinh, Lý Nhất Phi thuê một căn nhà đơn hai phòng ngủ ở đây, diện tích không đến bảy mươi mét vuông, trên tầng mười sáu, giống tầng nhà Hứa Doanh Doanh.

Vào nhà, tiện tay ném đồ vật xuống ghế sofa, Lý Nhất Phi cũng ném mình xuống ghế nốt. Ở nhà hắn khá là tùy tiện, không quá câu nệ như trong nhà Hứa Doanh Doanh. Nhưng mới hút xong một điếu thuốc, Lý Nhất Phi cảm thấy một sự cô đơn, mấy ngày nay vẫn luôn rất náo nhiệt, bây giờ trở về sự quạnh quẽ làm hắn không thích ứng kịp.

Đã ăn ở trên máy bay rồi nên hắn lúc này không quá đói bụng, thấy ngoài trời đã tối om, hắn cũng không định đi ngủ sớm, nên dứt khoát rời nhà, đánh một chiếc xe đến một quán Bar tên Mộng Duyên cách đây không xa lắm.

Quán bar này Lý Nhất Phi có từng đến trước đây, hoàn cảnh cũng không tệ. Đa số những người tới đây là các nhân viên văn phòng cho nên cũng không quá ồn ào. Trên hết là nếu bạn có cơ hội tốt, còn có thể làm tìm ai đó làm "tình một đêm" nữa. Bên trong quán bar tuyệt đối không phải toàn bộ là tiểu thư, nên ít đi rất nhiều thú vị.

Hôm nay càng thêm yên tĩnh, trên hàng ghế dài chỉ lác đác vài vị khách, tính ra còn chưa tới mười người, trước quầy bar thì một người cũng chẳng có. Điều này làm Lý Nhất Phi có hơn chút thất vọng, mấy người thích làm tình một đêm thường đều thích ngồi trước quầy bar, chờ người khác tới bắt chuyện.

Nhưng lại không có ai, Lý Nhất Phi cũng không chờ người khác đến bắt chuyện. Gọi một cốc bia rồi ngồi trước quầy bar, vừa uống vừa nói câu được câu không với người phục vụ.

Đợi chờ hơn nửa giờ nhưng thật ra thì có hai cô gái đến bắt chuyện với Lý Nhất Phi, chẳng là hắn không hài lòng lắm. Hắn tuy không phải thiện nam tín nữ gì, ở phương diện này cũng không quá bảo thủ, nhưng hắn rất kén chọn, nếu cô gái nào không làm hắn vừa lòng thì hắn cũng lười vào.

Lại qua nửa giờ nữa, những người đến vẫn không làm hắn vừa lòng, nhưng hắn có chú ý tới một cô gái ngồi trên hàng ghế dài ở một góc hẻo lánh. Cô gái mặc một chiếc áo lông rộng thùng thình, bên cạnh là một chiếc áo khoác, trước ngực rất đầy đặn, dáng người tốt, tuy rằng được một đầu tóc đen che chắn, lại càng tôn thêm nàng một cảm giác thần bí. Theo cảm giác của Lý Nhất Phi, cô gái này mặt mũi hẳn không tệ.

Cô gái thu mình thật sâu trên ghế và đã không cử động trong một lúc lâu. Ngẫu nhiên cũng có cử động chút, chính là nốc rượu. Rượu thì là loại Remy Martin đắt tiền, vừa nhìn biết ngay một người có tiền, nhưng nhìn biểu hiện bấy giờ, có thể thấy được cô gái này đang không được vui.

Có những cô gái ra ngoài tìm kích thích, những cô như vậy rất dễ dàng đắc thủ, chỉ cần nhìn vừa mắt là có thể làm một đêm vui vẻ rồi. Mà trong quán bar còn có loại cô gái dễ dàng đắc thủ khác, chính là những cô mượn rượu giải sầu. Các nàng thường là những người có vấn đề trong công việc hoặc tình cảm, trái tim họ thường trống rỗng, thậm chí là nảy sinh sự trả thù thầm kín, chẳng qua là trong lòng họ vẫn có phần do dự. Có phương pháp thích hợp, tuyệt đối đắc thủ.

Lý Nhất Phi thích nhất là những cô gái thế này, bởi họ thường không hay lui tới đây nên rất sạch sẽ, khi làm chuyện đó đỡ phải mang “Ba con sói”, và hơn hết khi chiến nhau, vì họ cần phát tiết nên thường thường sẽ rất là điên cuồng.

“Mang cho tôi một ly Whiskey.” Lý Nhất Phi gọi một ly Whiskey rồi trực tiếp đến trước mặt cô gái kia. Hắn ngồi xuống, đặt ly Whiskey lên bàn rồi đẩy tới trước mặt cô gái, lịch sự nói: “Mời cô uống một chén.”

Cô gái kia không nhìn lại, chỉ lạnh lùng nói một chữ: “Lăn!”

Lý Nhất Phi không có rời đi, ngược lại càng hứng thú hơn. Hắn cười nhạt nói: “Mượn rượu tiêu sầu thì Remy Martin không phải là lựa chọn tốt nhất, quá nhẹ. Tôi đưa cho cô một ly Whiskey, rượu này rất nặng, cô uống một lúc là sẽ say.”

Lý Nhất Phi đứng dậy, nói: “Không quấy rầy.” Rồi lập tức trở về ngồi xuống trước quầy bar, không có quay lại nhìn cô gái kia nữa.

Mấy năm nay Lý Nhất Phi chưa từng có một cô bạn gái. Có cơ hội thả lỏng thì hắn thường hay đến các quán bar, cho nên cũng có thể coi là một cao thủ đi bar. Hắn biết cứ quấn lấy không buông thì khẳng định đối phương sẽ không đồng ý, giờ mình quay đi không ngó lại thường thường sẽ làm đối phương sinh hứng thú, cơ hội thành công sẽ lớn hơn vài phần.

Lý Nhất Phi phán đoán rất chuẩn. Hai mươi phút sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân, là tiếng giày cao gót gõ lộp cộp trên sàn, có chút loạng choạng, đã nói lên rằng cô gái này đi đứng không được ổn lắm, chắc hẳn đã có mấy phần men say.

Tiếng bước chân mãi cho đến bên người hắn mới ngừng lại, cô gái ngồi xuống bên chiếc ghế cao cạnh hắn, đúng là cô gái ngồi thu mình ở ghế dài vừa nãy. Lý Nhất Phi quay đầu lại, hơi mỉm cười với nàng, giơ lên chiếc ly bảo đợi một chút rồi uống một ngụm.

Càng nhìn hắn càng hài lòng. Cô gái này khá là xinh đẹp, mặt trái xoan, cằm hơi nhọn nhưng khó lòng ảnh hưởng tới mỹ cảm của nàng, trên mặt không một chút phấn son, đôi mắt ngập nước cùng hốc mắt hơi đỏ. Một cô gái không trang điểm đã đẹp như vậy, nếu mà trang điểm thì những cái gì mà đại minh tinh minh sợ rằng chẳng thể nào hơn nàng.

“Anh đưa tôi Whiskey, vì sao lại uống bia?” Cô gái hơi nghiêng đầu nhìn Lý Nhất Phi, cau mày hỏi.

Lý Nhất Phi hơi cười, nói: “Tôi và cô khác nhau, tôi tới quán bar là để thả lỏng chính mình, cô tới vì muốn say cho nên uống Whiskey mới thích hợp với cô.”

Cô gái kia cười trào phúng: “Tôi xem không phải vậy, anh chỉ muốn chuốc say tôi rồi nhân cơ hôi muốn chiếm tiện nghi của tôi. Đám đàn ông như anh tôi thấy nhiều rồi.”

Lý Nhất Phi gật đầu, không chút xấu hổ thừa nhận: “Cô nói đúng, tôi đúng thật là có cái ý tưởng này. Tôi ngồi đây đã là minh chứng xác đáng, tôi chẳng qua là muốn tìm tình một đêm, cho cô Whiskey cũng là muốn cùng cô bắt chuyện. Chẳng qua nếu cô không đồng ý, tôi cũng không cưỡng cầu, dẫu sao tình một đêm chính là tôi tình cô đều tự nguyện, xong việc vô can( liền không liên quan).”

Cô gái có chút bất ngờ với phản ứng của Lý Nhất Phi, một người đàn ông bị chọc thủng mục đích thường thường sẽ có chút hoảng loạn, nhưng người đàn ông trước mắt này lại vẫn có thể bình tĩnh như vậy. “Tôi tình anh nguyện . . . Xong việc vô can . . .” Cô gái thì thào, rồi khinh thường nói: “Đám đàn ông các người không hổ là động vật dùng thân dưới.”

Lý Nhất Phi rất thong dong đáp trả: “Đúng thế, tình cảm chỉ có thể cho vợ của chính mình, nhưng tôi không có vợ thì thích phương pháp trực tiếp như này hơn.”

“Ha ha . . .” Cô gái đột nhiên cười lên hai tiếng, sự khinh thường càng đậm trên nét mặt: “Đám đàn ông các người ngoài mặt nói thì dễ nghe, trước khi kết hôn thì coi nữ nhân như bảo bối, nhưng một khi kết hôn rồi, hoàn toàn chẳng để trong lòng nữa, chỉ muốn đi tìm những kích thích mới, tình cảm mới . . . nói thật dễ nghe, đám đàn ông các người chưa bao giờ là coi trọng chuyện tình cảm cả.”

Lý Nhất Phi lắc đầu, kiên định nói: “Cô bị một người đàn ông tổn thương cũng không thể đem toàn bộ đàn ông phủ định được.”

“Vậy rồi anh có tình cảm, lẽ nào sẽ là người đàn ông không có người phụ nữ khác sao?” Cô gái nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lý Nhất Phi.

Lý Nhất Phi đón nhận ánh mắt cô gái, rồi chậm rãi lắc đầu, nói: “Chuyện này tôi không dám đảm bảo, bởi tôi còn chưa tìm được mảnh tình cảm thuộc về mình kia. Hơn nữa chuyện tương lai, ai có thể biết, người thường lập chí tất vô chí ( người hay hứa thì thường ko thực hiên đc), người thường đảm bảo sẽ không làm được những việc mình đảm bảo.”

Thân thể cô gái khẽ chấn động, cúi thấp đầu tựa như đã gặm nhấm những lời Lý Nhất Phi nói. Qua một lúc mới ngẩng đầu lên, nói với Lý Nhất Phi: “Hãy mời tôi thêm một ly Whiskey nữa.”

“Không thể mời cô uống tiếp.”

“Vì sao?”

“Rất đơn giản, uống tiếp cô sẽ say.”

Trong mắt cô gái hiện lên một tia quyến rũ, nói: “Không phải thừa lúc say, anh mới có thể dẫn tôi đi mướn phòng sao.”

“Ngại quá, tôi không thích cùng một ma men lên giường. Nếu vậy thì thật vô nghĩa, ân ái( làm tình) phải hai người phối hợp lẫn nhau.”

Lý Nhất Phi nói thẳng ruột ngựa làm cô gái đỏ ửng cả mặt. Cắn căn môi, nói: “Thế nhưng tôi mà không say, tôi sẽ không đồng ý ra ngoài cùng với anh.”

Đây thật đúng là một người phụ nữ rắc rối, muốn phóng túng, nhưng lý trí lại bắt không phóng túng, cái này càng làm Lý Nhất Phi hài lòng hơn, hơi hơi cười, nói: “Tôi kiến nghị cô bây giờ uống bia đi, uống say sáu, bảy phần là được.”

“Được, vậy uống bia.” Cô gái đập nhẹ lên quầy bar, gọi người phục vụ: “Cho tôi một cốc bia.”

Lý Nhất Phi cụng bia với cô gái, mỉm cười, biết tối nay không tĩnh mịch rồi.