“Thấy chưa, anh rể rất lợi hại đó, đem bọn họ trấn trụ hết, làm cả đám đứng đó trợn mắt há mồm, nhất là Cửu sắc cầu vồng ấy, uống thật tuyệt. Đến giờ con vẫn còn nhớ mãi hương rượu đấy. Anh rể, anh pha chế thêm một ly nữa đi.”
Lý Nhất Phi chỉ pha chế ra có một ly đơn giản vậy hiển nhiên Hứa San San không có hài lòng rồi.
Hắn lại lắc đầu nói: “Trong nhà không có đủ rượu, đây đã là tốt nhất anh có thể làm rồi.”
“Vậy ngày mai bác đi mua.” Hứa Chân Quốc thích uống rượu ngon, giờ được nếm Cocktail ngon như vậy, lại thêm Hứa San San nói, càng như đổ dầu vào lửa, trong lòng ngứa ngáy khó chịu. Nếu không phải bây giờ trời đã tối, ông đã phóng ngay đi mua rồi.
Hứa Doanh Doanh lập tức nói: “Không được đâu bố, bố mấy ngày nay đã uống không ít rượu rồi, không tiết chế sẽ làm cơ thể khó tiêu đó.”
Mẹ Hứa Doanh Doanh cũng tiếp lời: “Doanh Doanh nói đúng, rượu tuy ngon nhưng cũng không thể quá nhiều. Nhất Phi, cháu đừng quá chiều lão già uống rượu. Cái lão này, vừa thấy rượu ngon là chẳng muốn sống nữa.”
Hứa Chấn Quốc như ăn phải khổ qua, đau khổ nói: “Hai mẹ con các người không cần vậy mà, tốt xấu gì cũng đang Tết nhất, cho tôi uống nhiều thêm hai ly có chi?”
Lý Nhất Phi hơi cười, nói: “Kỳ thực rượu vẫn có một số công hiệu như lưu thông máu ứ đọng, còn có tác dụng đuổi hàn nữa. Chỉ cần uống một lượng vừa phải, uống đúng cách thì sẽ không gây hại cho cơ thể, còn có một số chỗ tốt nữa. Ngày mai con sẽ pha chế cho bác 2 ly, là rượu dương sinh nên tuyệt đối sẽ không gây ảnh hưởng xấu đâu.”
Hứa Chấn Quốc lập tức cười to, vỗ mạnh bả vai Lý Nhất Phi: “Tốt lắm chàng trai, bác thích nghe nhất những lời của cháu. Nghe thấy chưa bà nó, Nhất Phi cho tôi uống rượu như vậy đấy, lẽ nào bà sẽ không cho tôi uống?”
Mẹ Hứa Doanh Doanh lắc đầu nói: “Nhất Phi, việc này giao cho cháu, mong cháu quan tâm tới thân thể bác trai.”
Lý Nhất Phi vội nói: “Không sao đâu ạ, bác gái cứ yên tâm giao cho cháu, cháu sao có thể không bận tâm tới thân thể bác trai chứ.”
Mẹ Doanh Doanh gật đầu nói: “Vậy thì giao cho cháu, bác cháu có tật rượu đến là uống đến quên trời quên đất. Nếu hắn dám cưỡng ép cháu, cháu chỉ cần kêu bác hoặc là Doanh Doanh ra, để xem chúng ta trị lão ta ra sao.”
Hứa Chấn Quốc cười dài với Lý Nhất Phi: “Nhất Phi à, vốn dĩ ngoài bác ra, tất cả đều là nương tử quân, bác chẳng có chút địa vị gì cả. Bây giờ cháu đã đến rồi, đang định kéo lấy giúp đỡ thì cháu đã bị bọn họ thu mua rồi, bác chỉ còn cô đơn lẻ loi một mình thôi.”
Lý Nhất Phi cũng cười nói: “Bác, cháu cũng chưa thực sự bị thu mua đâu, ngẫu nhiên cháu cũng sẽ đứng cùng một trận tuyến với bác.”
Mọi người cười rộ lên, ngay cả Hứa Doanh Doanh cũng không nhịn được cười.
Thời gian đã không còn sớm nữa, mọi người dọn dẹp một chút rồi đi nghỉ ngơi. Lý Nhất Phi vẫn nằm sàn, Hứa Doanh Doanh không có vì hôm qua hai người nằm ngủ một giường mà cho phép Lý Nhất phi hôm nay cũng lên giường.
Một đêm không nói chuyện, sáng hôm sau là mồng bốn Tết, bởi vì ông bà ngoại Hứa Doanh Doanh đề đã qua đời thành ra mỗi người cũng không cần phải đi chỗ khác chúc tết. Người một nhà quây quần bên nhau đánh mạt chược, mà Hứa Doanh Doanh thì vẫn ở trong phòng cắm mặt vào máy tính. Tết nhất rồi nhưng nàng vẫn làm việc không ngừng.
Chơi xong một trận mạt chược, Hứa Chấn Quốc khó hiểu nhìn Hứa San San: “San San, sao hôm nay con may mắn vậy?”
Hứa San San rất đắc ý nói: “Bố cũng phải xem đó là ai chứ, con không ra ngoài chơi thì cũng phải thắng mấy người chút tiền chứ, không con lỗ lớn.” Chân dưới bàn thì chà nhẹ lên cẳng chân Lý Nhất Phi, thể hiện sự tán thưởng.
Mẹ Hứa San San lườm quýt Lý Nhất Phi, nói: “Nhất Phi, không lẽ cháu cùng San San thông đồng với nhau, nếu không sao mỗi lần San San đụng vào bài gì thì cháu đều sẽ đánh đó ra vậy.”
Lý Nhất Phi vuốt mũi nhẹ, nói: “Cháu cũng hết cách rồi, phỏng chừng do bàn cháu đánh đen quá.”
Hứa Chấn Quốc ở bên xoa bài, một bên cười nói: “Đừng tưởng mấy đứa dùng mấy cái ám hiệu nhỏ mà hữu dụng. Giờ có ta nhìn mấy đứa thì để xem chúng bay còn có thể thông đồng nữa không.”
“Vậy bố cứ nhìn đi, con với anh rể đâu có dùng ám hiệu gì đâu, đúng không anh rể?” Hứa San San cười hì hì chớp chớp mắt với Lý Nhất Phi.
Lý Nhất Phi cười ha ha nói: “Đúng là không có ám hiệu.” Động tác nhỏ bên dưới không thể nói là ám hiệu được, chỉ có thể coi là mánh khóe trần trụi thôi à. Nhưng mà được Hứa San San xinh đẹp dùng đôi chân mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve không ngừng lên chân hắn cũng thực làm khó Lý Nhất Phi quá trời. Đó thực sự là một sức cám dỗ mạnh mẽ, cảm giác thậm chí cứ như thể đang yêu đương vụng trộm vậy.
Thấy sự hoài nghi của vợ chồng Hứa Chấn Quốc, Lý Nhất Phi cũng sợ hai người sẽ phát hiện ra mánh khóe dùng chân của họ này, bèn tạm thời không cho bài Hứa San San, nhưng cô nàng sau hai lượt không lấy được bài muốn nên ngay lập tức dẫm bẹp cái chân Lý Nhất Phi. Hắn hết cách đành tiếp tục đưa bài cho bà nương này.
Lại chơi thêm lúc nữa, Hứa Chấn Quốc vẫn không phát hiện ra Lý Nhất Phi với Hứa San San giở trò quỷ nào. Hứa San San thì vẫn ù bài, Lý Nhất Phi thì vẫn không ngừng đưa bài Hứa San San muốn.
“Con đi lấy táo đây, có ai muốn không?” Hứa San San đứng lên, thắng vui quá nên muốn ăn chút gì đó.
“Lấy mỗi người một quả đi, chúng ta thua hoài nên tức lắm.” Hứa Chấn Quốc lắc đầu nguầy nguậy, chơi cũng đã tầm tầm 8 trận rồi, thế mà đại đa số toàn Hứa San San ù bài, hắn tổng còn chưa đến 3 lần.
( Ù bài trong mạt chược. Xem chi tiết tại: https://dangkynhacai247.com/full-huong-dan-cach-choi-mat-chuoc/)
Lý Nhất Phi cũng nhân lúc nào đi toilet giải quyết chúy. Khi trở về thì nhận lấy quả táo Hứa San San đưa cho, vừa ăn vừa tiếp tục chơi.
Nhưng vì hai người Lý Nhất Phi và Hứa San San đều rời đi nên khi Lý Nhất Phi muốn duỗi chân đến giữa thì lại phát hiện ra chân Hứa Chấn Quốc đang chắn ngang ở giữa, hai chân duỗi không được. Đang định nhắc nhở Hứa San San chút thì Hứa Chấn Quốc đã trợn mắt: “Nha đầu thúi, con dẫm chân ta làm gì?”
Lý Nhất Phi hoảng hốt, nếu để vợ chồng Hứa Chấn Quốc biết Hứa San San dùng chân truyền tin tức, giở trò quỷ là nhỏ, nhưng là anh rể và em vợ cùng giở trò quỷ, thì hình như có phần quá xa rồi.
Hứa San San hoảng hồn, nhưng đã cười hì hì bào chữa: “Bố để chân ra đi, chân con không chỗ duỗi nên thấy không thoải mái.”
“Nha đầu thúi, tật xấu nhiều thế.” Hứa Chân Quốc vẫn luôn rất yêu thương con gái, nên lúc này bèn thu chân về, nhưng cũng không phát hiện ra hoạt động của Hứa San San.
Nhưng bởi vì vậy, Lý Nhất Phi tạm thời không dám với chân qua, nhưng chưa được hai lượt đã bị Hứa San San trộm trừng mắt, đành thử duỗi chân ra thăm dò. Mà Hứa San San thì cũng có chút chột dạ nên phải dẫm dẫm mấy cái đã rồi mới chạm nhẹ.
Lý Nhất Phi khẽ gật đầu, khóe miệng Hứa San San tức khắc cong lên, cười rất vui vẻ. Hoạt động nhỏ của hai người lại một lần nữa bắt đầu.
Mãi cho đến bữa cơm chiều, bài đã ngả cục mới ngừng lại. Hứa San San đại thắng với gần bốn ngàn tệ, Lý Nhất Phua tầm khoảng hai ngàn tệ, còn lại vợ chồng Hứa Chấn Quốc thua sạch.
Hứa San San tất nhiên là cười không khép miệng, vợ chồng Hứa Chấn Quốc thì đời nào phục, ước hẹn tối nay tái chiến.
Lý Nhất Phi xuống thẳng bếp nấu ăn, để mọi người được thưởng thức tay nghề của hắn, hơn nữa lúc ăn cơm còn pha chế cho Hứa Chấn Quốc một ly rượu. Hứa Chấn Quốc thua tiền lập tức tươi sáng trở lại.
“Chị, hôm nay anh rể thua thảm lắm, thua tận hai ngàn lận.” Lúc ăn cơm Hứa San San nháy mắt với Hứa Doanh Doanh, cười hì hì nói.
Hứa Doanh Doanh cười mỉm nói: “Thua thì thua thôi, mỗi lần chúng ta ăn Tết, không phải đều là em nhận được gió thần tài à.”
“Quá khen quá khen, nhưng mà anh rể còn thua thảm hơn cả chị ngày thường đó.”
“Đương nhiên, có em ở đó, hắn dám thắng chắc.”
Bữa chiều nay vẫn rất phong phú, cơ mà vợ chồng Hứa Chấn Quốc rất gấp gáp muốn đánh mạt chược tiếp vào buổi tối, ho nên vừa ăn xong đã làm ngay một ván. Hứa San đứng ở bên nhìn một lúc, cũng coi như đến chung vui với người nhà, nhưng rất nhanh sau đã mất hết hứng thù mà trở về phòng.
Chơi đến hơn 11 giờ, Lý Nhất Phi mới trở về phòng ngủ. Hứa Doanh Doanh đã nằm sẵn trên giường, trên người khoác một bộ áo ngủ dày, chân trong chăn, bên trên là một chiếc laptop.
“Thua bao nhiêu?” Hứa Doanh Doanh nhàn nhạt hỏi.
“Không nhiều lắm, chỉ chưa tới 5000 tệ.” Lý Nhếch Phi cười méo xệch.
(Cỡ gần 17 triệu VNĐ hiện nay nhé các đạo hữu, ta ko bt thời điểm tác viết, trị giá hối đoái thế nào so vs hiện ta, nhưng chứac là chưa đến (!^^!))
“Tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, cậu đưa tài khoản cho tôi, tôi chuyển qua cho.”
Lý Nhất Phi cười khà khà nói: “Vậy tôi không khách khí.”
“Cậu không cần khách khí, thuê cậu, tôi cũng không thể để cậu mất tiền được. Hơn nữa dù cậu không thua thì tôi cũng thua, năm nào San San cũng thắng tiền, nhưng năm nay em ấy hình như thắng hơi bị nhiều.”
Lý Nhất Phi cười thầm, có hắn nhường cho, Hứa San San không thắng mới lạ. Dù không phải tiền mình nhưng cũng lấy được một cái nhân tình, chân nhỏ của San San đã cho hắn hưởng thụ cả ngày này mà.
Đợi khi Lý Nhất Phi nằm dưới giường, Hứa Doanh Doanh nói: “Hôm nay San San hình như không có thăm dò cậu nhỉ?”
Lý Nhất Phi cười: “Em ấy chỉ lo thắng tiền thì sao rảnh để dò xét tôi chứ.”
Hứa Doanh Doanh lắc đầu, nói: “Vậy không đúng, con nha đầu này ranh mãnh như quỷ, làm sao đã tin tưởng cậu là bạn trai tôi rồi. Mới lần đầu con nhỏ còn dò xét, hai ngày sau đã tin rồi, tôi cảm thấy có chút không chân thật.”
Lý Nhất Phi duỗi lưng, nói: “Đây chẳng phải đơn giản sao, trong lòng em ấy, cô hẳn không phải là một người tùy tiện đúng chứ?”
“Vô nghĩa.”
“Thì đó, cô không phải người tùy tiện, nhưng vẫn có thể cho tôi ngủ cùng một phòng, rồi cái ngày chúng ta ngủ ở nhà ông bà nội cô, chúng ta còn ngủ cùng một giường nữa, em ấy sao còn hoài nghi gì với quan hệ giữa chúng ta chứ?”
“Hi vọng cậu quên việc đó đi, và về sau đừng bao giờ nhắc tới nó với người khác.” Hứa Doanh Doanh lạnh lùng nói một câu, mang theo một ngữ điệu không thể chống đối.
“Đây không phải là cô nhắc tới sao, giờ lại trách tôi. Tương lai tôi còn muốn làm công dưới lão tổng cô nữa mà, nào dám nói loạn đâu, trừ phi tôi không muốn làm.”
“Vậy là tốt nhất.”
Hứa Doanh Doanh nhàn nhạt trả lại một câu, cảm thấy sắp xếp công tác cho Lý Nhất Phi vẫn có hiệu quả, ít nhất cũng có thể lấp miệng hắn lại, không hắn trở về nói bậy cả lên thì thể diện tổng giám đốc của mình trong công ty mất sạch.