Bước chân khỏi cái nơi gọi là ‘nghệ thuật’ này, Lý Nhất Phi đứng ngoài cửa, châm một điếu thuốc và hút. Nếu Hứa San San cùng hắn đi ra, vậy nhiệm vụ hắn đã hoàn thành, còn nếu không, Lý Nhất Phi cũng kệ luôn, rốt cục hắn chỉ là một anh rể giả mạo, đã làm đến thế này là được rồi.
Còn chưa hút được hai hơi, Hứa San San đã chạy ra tới, thấy Lý Nhất Phi ngoài cửa lập tức bĩu mỗi bước tới, tức tối nói: “Anh rể, anh làm gì vậy, bọn họ dù sao cũng là bạn bè của em, anh nói như thế nào tức giận liền tức giận thế.”
Lý Nhất Phi quay đầu nhìn Hứa San San, nói với khuôn mặt bình tĩnh: “San San, anh không định khuyên em, nhưng trong mắt anh, bọn họ không xứng gọi là bạn bè, nếu tâm em duy trì như bọn họ, vậy đời này em đừng hòng có cơ hội gì nữa.”
Hứa San San hừ một tiếng, nói: “Họ rất tài năng.”
“Đây mà cũng gọi là tài năng?” Lý Nhất Phi cười lạnh, rồi lắc đầu nói: “Đúng, họ có một chút tài hoa trên một số phương diện đấy, nhưng em cũng nên hiểu, thành công không chỉ dựa vào tài năng và kỳ ngộ, quan trọng nhất vẫn là sự nỗ lực. Cho dù em có được tài năng cùng kỳ ngộ cao nhất đi chăng nữa, không chú trọng nỗ lực, làm sao có thể thành công.”
“Anh cũng đâu có thành công đâu? Anh còn dạy dỗ em?” Hứa San San cảm thấy không vui khi nghe Lý Nhất Phi phê bình các bạn của nàng một cách thậm tê.
“Em nói đúng, anh cũng không thành công, nhưng anh nhận thức rõ chính mình là ai. Anh biết anh muốn làm gì, anh biết anh thích hợp làm gì. Anh chỉ nói tới đây thôi, em nghe hay không là quyền của em, anh sẽ không quản, dù sao mọi người đều có cách sống yêu thích của riêng mình, nếu em đã thích, anh sẽ không ngăn cản. Trở về chị em có hỏi, anh cũng sẽ nói đỡ cho em vài câu.”
Nói xong, Lý Nhất Phi vứt tàn thuốc đi, sải bước tiến về phía trước.
Phía sau lập tức vang lên tiếng bước chân của Hứa San San, trên cánh tay được níu lại bởi hai ngón tay nhỏ, hai người không nói một lời, chỉ yên lặng bước tiếp.
Gió lạnh thỗi qua làm thân thể Hứa San San khẽ run rẩy, hôm nay cô nàng chỉ mặc một chiếc áo khoác cashmere (áo lông dê), không đủ giữ ấm, gió lạnh thổi qua liền thấy lành lạnh.
Lý Nhất Phi quay lại nhìn nàng, đề nghị: “Gọi xe về nhà nhé.”
Hứa San San lại lắc đầu từ chối: “Em muốn đi tiếp.”
“Vậy được rồi, nếu em không ngại, anh có thể ôm em giúp em thấy ấm áp hơn chút.”
Hứa San San quay đầu nhìn Lý Nhất Phi, nhe răng cười: “Cảm ơn anh rể!” Buông cánh tay Lý Nhất Phi rồi chủ động ôm lấy eo hắn.
Lý Nhất Phi duỗi tay và ôm lấy Hứa San San. Dù quần áo của cả hai rất dày, không mang tới cảm giác đặc biệt gì, nhưng được ôm một đại mỹ nữ vẫn làm Lý Nhất Phi hắn cảm thấy đắc ý và thỏa mãn nho nhỏ.
Tết nhất, trên đường quạnh quẽ khác thường, đại đa số cửa hàng đã đóng cửa, đường phố vắng người qua lại, nhưng ánh đèn đường vẫn thật sáng ngời, trước cửa nhà nhà treo đèn lồng, năm mới thật sung túc.
“San San, nếu em thích phát triển trên phương diện vũ đạo, trở về anh sẽ giới thiệu cho em một lão sư( thầy) vũ đạo nổi tiếng.”
“Lão sư vũ đạo nổi tiếng? Anh biết sao?” Hứa San San bất ngờ ngửa đầu nhìn Lý Nhất Phi.
“Ừ, anh có nhận thức một người. Kiều Nhã, em biết không?”
“Kiều Nhã? Trời đất, anh đừng gạt em, đó chính là vũ công nổi tiếng nhất nước ta đó.” Hứa San San buông Lý Nhất Phi ra mà trợn to mắt nhìn hắn.
“Sao anh lừa em được, nhưng chuyện này đừng để chị em biết. Cô ấy có lòng nghi ngờ rất nặng, không cẩn thận lại hoài nghi anh có quan hệ với Kiều Nhã kia.”
“Hì hì, sao thế được, Kiều Nhã là nhà vũ công trứ danh cả nước, làm sao có thể có quan hệ gì với anh được chứ. Cơ mà anh rể, anh ruốt cuộc có quan hệ gì với cô ấy vậy, anh làm sao giới thiệu cho em?
“Anh cùng cô ấy chỉ là quan hệ bạn bè thôi, trước đó có một số chuyện nên nhận thức một chút. Hẳn cô ấy còn cho anh chút mặt mũi.”
“Hay hay, em nghe anh. Em cũng không nhất thiết phải học múa với cô ấy, dù sao em lớn tuổi như vậy rồi nên khó thể phát triển được nhiều ở phương diện này, nhưng cô ấy là thần tượng của em, nếu có cơ hội trông thấy cô ấy là em đã thỏa mãn rồi.”
“Vậy càng đơn giản, chờ hết Tết, anh sẽ hẹn thời gian để hai người gặp mặt, em coi thế nào?”
“Anh rể, anh thật đẹp trai!” Hứa San San hưng phấn đu lên cổ Lý Nhất Phi hôn một cái.
Lý Nhất Phi thầm đổ mồ hôi, nói: “Anh nói nè San San, em đừng có thân thiết như vậy khi kích động chứ?”
Hứa San San đấm một cái vào Lý Nhất Phi, dỗi: “Nói bậy bạ gì đó, em sao có thể thân thiết với người khác được. Anh không phải anh rể của em à, chúng ta là người một nhà đó.”
Lý Nhất Phi thở phào nhẹ nhõm, nếu Hứa San San là một người tùy tiện thì thật làm hắn thất vọng rồi. Xem ra nha đầu này vẫn ra một người con gái rất tự trọng, chính là cùng đám bạn bè xấu kia ở gần gây ảnh hưởng không tốt.
“Anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, bây giờ anh có phải nên quay về báo cáo kết quả công tác không đây?” Lý Nhất Phi cười tủm tỉm hỏi.
“Có thể, em không tiếp xúc với bọn họ là được chứ gì. Sự thật thì em cũng biết bọn họ không có tốt đẹp mấy, chỉ là em thích xem họ biểu diễn nên mới ở cùng với họ thôi.”
“Vậy được rồi, chúng ta về nhà thôi.” Lý Nhất Phi cười ha hả bắt taxi, hai người vui vẻ trở về khu chung cư.
“Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng đem việc này nói cho chị em, cũng đừng nói với bác trai bác gái nữa.” Trong thang máy, Lý Nhất Phi dặn dò Hứa San San.
Hứa San San liên tục gật đầu, còn rất tự hào nói: “Đây là bí mật của hai chúng ta.”
“Đúng! Bí mật hai người chúng ta.”
Hai người trong thang máy cười cười thâm ý. Sau đó rời thang máy mà mở cửa vào nhà.
“Ồ, sao hai con về sớm thế?” Hứa Chấn Quốc kinh ngạc nhìn hai người ở cửa.
Hứa San San cười khẽ, nói: “Ở đó không có ý nghĩa gì nên con về với anh rể.”
Mẹ Hứa San San cũng khó hiểu nhìn Hứa San San: “Mọi lần con toàn về lúc nửa đem, lúc này còn chưa tới chín giờ, quá khác thường đó.”
Lý Nhất Phi tiếp lời ngay: “San San thấy ở đó chán qua cho nên cùng cháu về nhà trước.”
Hứa San San nhảy đến ôm cánh tay mẹ, nói: “Được rồi mà, mẹ đừng dùng ánh mắt đó nhìn con nữa, về sau con sẽ không ra ngoài chơi với bọn họ nữa đâu. Lúc này mẹ yên tâm rồi chứ?”
“Thật sự?” Hai vợ chồng Hứa Chấn Quốc trăm miệng một lời hỏi. Bọn họ không biết đã nói qua với Hứa San San bao nhiêu lần, còn nó thì cứ việc con con làm. Nghĩ thấy con gái đã lớn rồi, họ cũng không nói nhiều nữa, cuối cùng là mặc kệ thích đi đâu thì đi. Giờ bỗng dưng hôm nay lại đổi tính.
“Đương nhiên là thật rồi, con bị anh rể trách mắng một lúc nên con không dám đi nữa.” Hứa San San nói, còn làm mặt ủy khuất bĩu môi với Lý Nhất Phi.
Vợ chồng Hứa Chấn Quốc hết nhìn Hứa San San lại nhìn nhìn Lý Nhất Phi, cứ có cảm giác trong này có điều không chân thật. Lúc này Hứa Doanh Doanh cũng đã rời phòng, nói với Lý Nhất Phi: “Anh vào phòng đi.”
Lý Nhất Phi nháy mắt với Hứa San San cái rồi theo Hứa Doanh Doanh vào phòng, trực tiếp liền ngồi xuống giường.
Hứa Doanh Doanh ôm ngực, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, nói: “Có chuyện gì?”
Lý Nhất Phi nhún vai: “Không có gì, tôi chỉ là không vừa mắt đám nhóc đó nên mắng chửi bọn chúng một lúc, San San được tôi trách mắng nên tỉnh lại, rồi cùng tôi trở về, còn nói về sau sẽ không đi nữa.”
“Chỉ đơn giản như vậy?”
“Chỉ đơn giản như vậy.”
“Vậy cậu kể chi tiết quá trình cho tôi nghe.”
Lý Nhất Phi đem những chuyện phát sinh ở quán bar trong ngày hôm nay kể một lượt. Chuyện pha chế rượu, kiểu gì Hứa San San cũng sẽ nói nên cũng không dấu diếm chi. Nhưng chuyện hắn được Hứa San San hôn, rồi còn nói sẽ mang cô nàng đi gặp Kiều Nhã thì tự nhiên là không nói rồi.
Hứa Doanh Doanh đi lại vài bước trong phòng, dừng lại với giọng khó hiểu: “Vậy thật quái, con bé này lại bị cậu mắng tỉnh, tôi với bố mẹ đâu có mắng thiếu nó đâu, sao nó không có nghe?”
“Các người chưa nói đến trọng điểm, hơn nữa bản thân em ấy bị các ngươi phê bình đã tồn tại sự nổi loạn trong lòng, cho nên mới không đem đến tác dụng. Tôi thì trực tiếp dùng âm thanh phẫn nộ mắng những thằng kia á khẩu không nói gì được nữa, cộng thêm việc tôi pha chế trấn trụ bọn nó, cho nên San San mới lắng nghe tôi.”
“Có lẽ là vậy, cơ mà đây là chuyện tốt, San San đã không còn ở cùng với đám loạn thất bát tao đó nữa, tôi cũng an tâm rồi.”
Lý Nhất Phi mỉm cười, nói: “Vậy xem như tôi đã hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ rồi đi?”
Hứa Doanh Doanh gật đầu, nói: “Chuyện này cậu làm rất tốt.”
“Cảm ơn Hứa lão tổng khích lệ.”
Hứa Doanh Doanh kéo tủ quần áo, lấy từ bên trong ví tiền rồi móc một xấp tiền đưa cho: “Đây là phần thưởng của cậu.”
Lý Nhất Phi nói ngay: “Không phải tôi đã nói đây chỉ đơn thuần là quà tặng kèm sao?”
Hứa Doanh Doanh đặt xấp tiền tới bên cạnh Lý Nhất Phi, nói: “Tôi chỉ phái cậu đi nhìn San San, nhưng cậu lại có thể làm nàng chặt đứt quan hệ với đám hồ bằng cẩu hữu đó. Đây là phần thưởng cậu nhất định phải nhận, không cần phải khách khí.”
Lý Nhất Phi cười khà khà, nói: “Vậy tôi không khách khí. Nếu nhà các cô có việc gì khó thì hãy để tôi đi giải quyết cho. Xem ra làm như này kiếm tiền nhanh hơn nhiều.”
Hứa Doanh Doanh khó chịu lườm Lý Nhất Phi, nói: “Cậu mong chờ nhà tôi có nhiều vấn đề nhỉ?”
Lý Nhất Phi nhanh chóng nhét tiền vào túi, cười hì hì nói: “Tôi chỉ đùa tý thôi mà, lão tổng đừng để ý nha.”
Trông cái bộ dáng thấy tiền là sáng mắt của Lý Nhất Phi, Hứa Doanh Doanh nhìn mà chướng mắt, nói: “Được rồi, đừng có gọi lão tổng, miễn cho bố mẹ nghe thấy.”
“Rõ, vậy tôi đi rửa mặt rồi chuẩn bị đi ngủ.”
Bên ngoài Hứa San San đang kể cho bố mẹ nghe sự tích của Lý Nhất Phi đêm nay. Nào là so găng với người ta khiến cho đối phương toát hết mồ hôi, rồi còn pha chế ra một ly Cửu sắc cầu vồng nữa, đem danh chuyên gia pha chế ra trấn trụ.
“Anh rể, anh mau tới đây. Bố mẹ em không có tin em, anh mau chứng minh cho họ thấy đi, cho họ thấy anh lợi hại thế nào.” Thấy Lý Nhất Phi đến, Hứa San San lập tức hô lớn tiếp đón Lý Nhất Phi.
Lý Nhất Phi vội vàng bước qua, cười trừ: “Có gì giỏi giang đâu, chỉ là tùy tiện nghịch ngợm chút thôi.”
Hứa San San không có thuận theo, vội la lên: “Cái gì mà tùy tiện nghịch ngợm chút, anh mau pha chế cho bố mẹ em một ly đi, để họ được mở mang kiến thức.”
Hứa Chấn Quốc cảm thấy rất hứng thú: “Nhất Phi, nếu cháu thực sự có bản lĩnh như thế, vậy thì cháu hẳn cũng nên làm cho bác một ly chứ. Bác ngày thường rượu ngon không ít, nhưng lại chưa từng uống qua Cocktail bao giờ.”
Hứa Chấn Quốc đã nói vậy thì Lý Nhất Phi cũng không tiện từ chối. Hắn cầm lấy mấy chai rượu trong đống rượu ngon của Hứa Chấn Quốc. Hứa Chấn Quốc đúng là có không ít rượu ngon, nhưng trong đó phần lớn là rượu trắng, còn có một số loại rượu mạnh nhập ngoại như Vodka hay Whiskey thì lại hoàn toàn không có.
Rượu tuy rằng không được đầy đủ, nhưng Lý Nhất Phi vẫn có thể pha chế ra Cocktail ngon. Hứa Chấn Quốc nếm thử mà khen không dứt miệng, Hứa Doanh Doanh sớm đã đứng ở một bên nhìn cũng không khỏi bất ngờ. Nàng thân là một tổng giám đốc, nên thường hay tham gia các loại tiệc rượu, với Cocktail tất nhiên là vô cùng quen thuộc rồi. Cocktail Lý Nhất Phi pha chế tuyệt đối là ngon hơn của mấy pha chế sư khác.
Từ phía sau nhìn Lý Nhất, Hứa Doanh Doanh đột nhiên phát hiện Lý Nhất Phi thật sự là có nhiều bản lĩnh, hoàn toàn khác biệt so với cái biểu hiện tục tằng bên ngoài.