Lý Nhất Phi động, tay phải tóm lấy chai rượu rót vào trong bình lắc, sau đó nhanh chóng cầm lên bình lắc mà lắc mạnh, đồng thời cũng rót thêm một chai rượu khác vào một bình lắc khác, nhưng lại không phải lắc (shaking) mà là khuấy (stirring).
Hai tay hai động tác khác biệt lại không chút ngập ngừng, giống hệt nhất tâm nhị dụng như trong các bộ tiểu thuyết võ hiệp vậy.
Người bình thường nhìn động tác hai tay của Lý Nhất Phi khác nhau thì cũng không có nghĩ nhiều, nhưng tròng mắt Tiểu Long thì sắp lồi hết cả ra rồi. Hắn cũng từng luyện qua thủ pháp này, biết để có thể làm hai tay làm hai động tác khác nhau nó khó khăn đến nhường nào. Chính hắn cũng chỉ miễn cưỡng làm được thôi, nhưng để so sánh với Lý Nhất Phi thì chẳng khác gì tự nhục cả.
Khi Tiểu Long còn chưa có phục hồi ý thức khỏi bất ngờ, Lý Nhất Phi đã trước sau rót thêm loại rượu thứ ba cùng thứ tư vào trong 2 bình lắc.
Lúc Lý Nhất Phi pha chế, hắn không có làm những trò như tung hứng bình lắc, hoặc làm cái gì khéo léo, hắn chỉ đơn giản lắc hoặc khuấy. Trông hắn chẳng chút đẹp mắt hay cảm giác nghệ thuật như khi Tiểu Long pha chế, phong thái của hắn thật bình thường đến mức họ cũng có thể làm được.
“Xong!” Lý Nhất Phi kết thúc bằng một giọng nói nhàn nhạt với chín loại rượu được rót vào một cái ly.
“Đã vậy mà xong rồi?” Triệu Thanh Tung khinh khỉnh nói: “Hơi quá bình thường thì phải?”
Tiêu Danh phụ giọng: “Đúng đó, thật không có chút thú vị, bản lĩnh như vậy, tôi cũng làm được.”
Hứa San San cũng hơi thất vọng, nàng tưởng rằng Lý Nhất Phi có thể đại triển thần uy, không nghĩ tới lại bình thường như vậy, thật vô nghĩa.
Lúc này Tiểu Long lại gắt gao nhìn chằm chằm vào ly rượu Lý Nhất Phi đã pha chế xong, đột nhiên chạy tới đóng công tắc đèn trong quán bar lại. Mọi người bên trong lập tức kêu lên, đặc biệt là ngụy nương( giả gái thì phải) Tiêu Danh thì giọng còn sắc nhọn hơn nữa.
Một tia sáng nhỏ đang phóng tới, đó là Tiểu Long đang cầm lấy một chiếc đèn pin nhỏ chạy lại bên bàn. Hắn cẩn thận chiếu rọi lên bề mặt ly rượu, ánh mắt mọi người đều bị cuốn hút tới cái ly Tiểu Long cầm.
“Ah! Thật xinh đẹp!” Bạn nữ đầu tiên kêu lên.
“Thật giống như cầu vồng vậy.”
“Không! Phải là đẹp hơn cả cầu vồng nữa, thật giống như mộng ảo vậy.”
Lúc này mọi người mới phát hiện ra điều lạ kỳ của ly rượu. Xuyên thấu qua chiếc ly, rượu bên trong được chia thành chín tầng, rõ ràng rành mạch, không một chút pha tạp. chín màu cùng nhau phối sắc thật rực rỡ làm ai nhìn cũng mê li.
Hứa San San hai mắt tỏa sáng, bắt lấy cánh tay Lý Nhất Phi mà nhảy nhót, vô cùng phấn khích kêu: “Anh rể, anh thật quá đẹp trai, yêu anh chết mất.”
Mọi người đều bị vẻ mỹ lệ của ly rượu hấp dẫn, không ai phát giác ra một tiếng “Anh rể” Hứa San San kêu, nếu không quan hệ hai người lập tức lộ tẩy.
“Cửu sắc cầu vồng! Cửu sắc cầu vồng! Ôi trời ơi, mình lại thật sự nhìn thấy Cửu sắc cầu vồng!” Tiểu Long lắp bắp.
“Cái này kêu là Cửu sắc cầu vồng sao?” Một nữ nhân hỏi.
Tiểu Long xoa xoa trái tim đang loạn nhịp nói: “Đúng vậy, chính là Cửu sắc cầu vồng. Theo như ta biết, ở trong tỉnh chúng ta cũng chỉ có một người có thể pha chế ra Cửu sắc cầu vồng.”
“Nó khó vậy sao? Sao tôi thấy anh ta chỉ quơ quơ vài cái, sau đó rót ra thôi mà, làm gì có điều đặc sắc đâu?” Tiêu Danh vẫn có chút không phục hỏi.
Tiểu Long đáp ngay lập tức: “Đây là cậu không rõ rồi, pha chế rượu không có đơn giản như vậy. Rượu là chất lỏng, rất dễ dàng bị hòa lẫn vào nhau. Phải thông qua kỹ năng pha chế rượu như shake (lắc) cùng stir (khuấy) nhờ làm mật độ cùng độ ấm của rượu đạt đến tốt nhất thì mới có thể không khiến chúng hỗn hợp với nhau, không tin các cậu có thể tự thử xem.”
Mọi người chung quanh không tin tà mà bắt đầu thử ngay, nhưng dù họ có làm như nào, hai loại rượu đều sẽ trộn vào với nhau. Hai loại đã khó như vậy rồi, thì để làm giống như Lý Nhất Phi bây giờ chia chín loại rượu thì có thể nghĩ ra nó khó khăn đến mức nào.
Tiêu Danh vẫn cứng cổ nói: “Rượu trông thì đẹp đấy nhưng lúc pha chế rượu chẳng có một chút mỹ cảm nghệ thuật gì cả, đâu có như Tiểu Long pha chế mà như múa vậy, nó phải được kết hợp với nghệ thuật mới đáng được khen ngợi và thán phục.”
Tiểu Long lắc đầu nói: “Tôi chỉ là làm lòe( lấy lòng) thiên hạ thôi, một đại sư pha chế chân chính sẽ không làm những động tác hoa mỹ như vậy đâu.”
Rồi Tiểu Long nhìn Lý Nhất Phi với ánh mắt tràn ngập sùng bái, kích động nói: “Hôm nay tôi đã gặp được cao nhân, cảm ơn vị đại sư này đã giúp tôi mở mang kiến thức thủ pháp pha chế rượu cao minh như vậy.”
Lý Nhất Phi cười nhạt, nói: “Không có chi, tôi chỉ ngẫu nhiên nghịch chơi thôi, sao có thể so sánh với cao thủ pha chế như cậu được.”
Tiểu Long ngại ngùng nói: “Chuyên nghiệp của tôi còn kém nhiều nghiệp dư của anh lắm, ở trước mặt anh, tôi thấy thật xấu hổ khi pha chế.”
Thấy Tiểu Long tôn sùng Lý Nhất Phi như vậy, kể cả khi mọi người không phục cũng không thể nói thêm gì, nếu không đó chính là coi thường Tiểu Long.
“Anh r . . . Nhất Phi, rượu này em uống được không?” Hứa San San lúc này coi trọng nhất chính là ly Cửu sắc cầu vồng đang được đặt trên bàn kia.
Lý Nhất Phi vội nói: “Chính là pha cho em đó.”
Hứa San San hưng phấn hét lên, rồi rất nhẹ nhàng nhấc ly rượu lên, như sợ cái hỗn hợp rượ này lẫn vào nhau mà làm mất đi vẻ đẹp vậy.
Tiến đến bên miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đôi mắt Hứa San San trở nên đê mê. Uống một ngụm nhỏ thôi, biểu cảm trên khuôn mặt biến hóa cực kỳ phong phú. Khi thì vui sướng, khi thì say mê, rồi cau mày nhưng đã dãn ra ngay sau đó, dư vị đến vô tận.
Nhìn Hứa San San như vậy, mọi người không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nước miếng Tiểu Long suýt chút nữa chảy đầy đất. Từ sự biến hóa sắc mặt của Hứa San San, cậu cảm giác được rượu này thực chất không phải tư vị của các loại rượu mà là những dòng rượu khác nhau hỗn hợp cùng mang đến những tư vị khác nhau. Hắn hận không thể xông lên đoạt lấy mà uống cho đã.
Hứa San San cuối cùng đã uống hết ly rượu, khuôn mặt hơi ửng hồng, đang nhắm đôi mắt cảm nhận dư vị còn vương lấy, lúc này mới mở đôi mắt. Đôi mắt to tròn ngập nước như làn thu thủy nhìn Lý Nhất Phi, không nói lời nào đột nhiên bắt lấy cánh tay hắn, người nhún lên mà hôn lên mặt Lý Nhất Phi.
“Oh . . .” Mọi người đồng thanh cất lên tiếng kêu lạ.
Lý Nhất Phi lập tức cảm thấy xấu hổ. Chuyện quái gì đây? Anh vợ được em vợ tự nguyện hôn. Cái này mà để Hứa Doanh Doanh biết thì kiểu gì hắn cũng bị lột da.
Nhìn bộ dáng xấu hổ của Lý Nhất Phi, Hứa San San lại khanh khách cười.
Lúc này, tuy rằng mọi người vẫn còn chút không phục Lý Nhất Phi, nhưng cũng cho rằng Lý Nhất Phi có đủ tư cách theo chân bọn họ. Nhưng cảm giác Lý Nhất Phi vẫn là một ngoại nhân nên họ cũng không quá nhiệt tình.
Lý Nhất Phi không quan tâm tới, mục đích hôm nay hắn đến là để đi cùng Hứa San San xem nhóm người này rốt cục đang làm gì, cũng là để cho Hứa Doanh Doanh một lời giải thích thỏa đáng.
Mà nhìn một lúc, Lý Nhất Phi sắp hết kiên nhẫn rồi. Nào có cái gì gọi là nghệ nhân ở đây, cái này chẳng qua là một đám cao đàm khoát luận (khoác lác phóng đại). Một đám chỉ biết bình luận về những nhân vật trong ngành của mình, luôn luôn tìm khuyết điểm củ người khác, không quan tâm tới những cố gắng của người khác, những ưu điểm của người ta. Nói những chuyện không đâu, như thể cả đám là những người có tài nhưng không gặp thời, miễn là chỉ cần cho bọn họ một cơ hội là có thể một bước lên trời ( Nhất Phi Trùng Thiên).
Tuổi Lý Nhất Phi tuy rằng chỉ lớn hơn cả đám một, hai tuổi, nhưng trải qua những năm tháng tôi luyện tàn khốc, hắn sớm đã vứt bỏ những ảo tưởng phi thực tế. Hắn cảm giác cả đám chỉ là những đám nhóc trẻ mà trâu, thật sự không có chút ý nghĩ gì đi giao lưu với đám này. Nếu không phải Hứa San San còn ở đây, thì hắn đã lập tức vỗ mông rời đi rồi.
Triệu Thanh Tùng ngồi bên cạnh Hứa San San lúc này đang rất thề thốt: “San San, tôi sớm muộn gì cũng sẽ trở thành ngôi sao ca nhạc cấp Thiên hoàng, bây giờ tôi chỉ thiếu đi một chút kỳ ngộ thôi. Cậu phải tin tưởng tôi.”
Hứa San San gật đầu nói: “Tôi tin tưởng cậu.”
Triệu Thanh Tùng càng kích động hơn, nói: “Thế đạo( thói đời) bây giờ, đám ca sĩ toàn dựa vào nâng đỡ. Cậu xem kỹ năng hát của bọn họ trông chẳng ra làm sao cả, ca khúc thì toàn là đạo sáng tác của người khác. Rồi mấy người thì dựa vào bán thân xác của mình để thượng vị. Những ngôi sao ca nhạc như vậy, thật đáng sỉ nhục.”
Cái thằng này kể ra rất nhiều ngôi sao ca nhạc, chỉ hết tất cả khuyết điểm của bọn họ, bộ dáng lòng đầy căm phẫn dẫn tới sự tán đồng sôi nổi của đông đảo mọi người, đến cả Hứa San San cũng gật đầu liên tục.
Lý Nhất Phi sớm đã khó chịu trong lòng, lại thấy Hứa San San chịu ảnh hưởng không nhỏ của bọn này làm hắn không khỏi lắc đầu ngán ngẩm. Một đám phẫn thanh chỉ biết oán thán thì có năng lực gì, nếu để San San tiếp xúc với bọn này lâu dài, sẽ không có lợi với cô nàng. Về điểm này, Lý Nhất Phi ngược lại lại rất tàn đồng quan điểm của Hứa Doanh Doanh.
Nhưng Hứa San San là một nữ hài có trái tim nổi loạn rất mạnh, nếu cấm cố nàng không được kết giao với nhóm người này, nàng sẽ càng lấn sâu hơn vào bọn chúng. Xem ra phải tìm lấy cơ hội để Hứa San San nhận thức rõ bộ mặt thật của đám người này.
“San San, đến lúc đó chúng ta hãy làm một nhóm đi. Tôi hát, cậu nhảy, thật sự là là tổ hợp tốt nhất, nổi tiếng khắp cả nước.”
Nhìn đến Triệu Thanh Tùng có phần quá đà, đến cả Lý Nhất Phi đang giả làm bạn trai Hứa San San cũng cảm thấy rất khó ở, hơn nữa thấy đây cũng là một cơ hội tốt. Bỗng nhiên đập bàn đứng bật dậy làm mọi người hoảng sợ, quát: “Đủ rồi, rác rưởi như cậu mà đòi tổ hợp cái gì, cậu cho rằng cậu có thực lực như thế sao?”
Hứa San San không nghĩ tới Lý Nhất Phi sẽ nổi giận đùng đùng như vậy, rất bất ngờ nhìn hắn. Triệu Thanh Tùng cũng lập tức nhảy dựng lên, trừng mắt quát lại: “Anh thì biết gì về âm nhạc sao? Anh biết gì về vũ đạo sao? Anh dựa vào cái gì mà tới giáo huấn chúng tôi?”
Lý Nhất Phi hừ lạnh một tiếng, nói: “Cậu đứng đây phê bình cái này, chỉ trích cái nọ, thế nhưng cậu đã bao giờ xem xét tới điểm mạnh của người khác chưa? Cậu đã bao giờ nghiêm túc nghiên cứu bọn họ dựa trên sở trường của họ chưa? Cậu ảo tưởng rằng trình độ của mình cao hơn những ca sĩ đó sao? Tôi nghĩ cậu chỉ vì đố kỵ rằng người khác may mắn hơn mình mới thượng vị( đây có thể hỉu là nổi tiếng) được. Không ăn được nho thì nói nho còn xanh. San San, một cuộc tụ tập như này, anh không có hứng thú, anh đi dây, nếu em vẫn muốn chơi tiếp thì cứ chơi đi.”
Nói xong hắn sải bước đến cửa ra, cũng lười để tâm đến một đám người phẫn thanh chỉ biết phun âm thanh phẫn nộ.