“Cố lên!”
“Cố lên!”
Triệu Thanh Tùng cùng Lý Nhất Phi giằng co đã nửa phút nhưng mọi người lại chẳng thấy Lý Nhất Phi có vẻ gì là bại tướng cả, vẫn đang cười nhẹ hết sức tự nhiên. Trái lại chỉ thấy trên đầu của Triệu Thanh Tùng đày mồ hôi, trên cánh tay lại đang hằn lên gân xanh, lập tức làm cả bọn kinh ngạc. Thế rồi, như không hẹn mà cùng vứt Lý Nhất Phi ra làm người ngoài mà hò hét cổ vũ cho Triệu Thanh Tùng.
Thấy tình huống như này, hai mắt Hứa San San tỏa sáng, đây hiển nhiên là Lý Nhất Phi chiếm thượng phong rồi. Mặc dù cũng hò hét cổ vũ nhưng cô nàng rõ ràng là đang hồ hết cho Lý Nhất Khi.
“Ổn không?” Lại giằng co một lát, Lý Nhất Phi hỏi với một nụ cười.
Bờ môi Triệu Thanh Tùng giật giật, nhưng không có một tiếng phát ra mà chỉ gật gật. Tay Lý Nhất Phi rất nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay, nhẹ nhàng như thường.
Dù Triệu Thanh Tùng cũng theo đó mà buông cánh tay xuống, nhưng trên đầu lại đổ đầy mồ hôi, làn da trên khuôn mặt run run. Dù không hô thành tiếng nhưng vẫn phải cố nén đau. Ngay tại thời điểm hắn phát lực, cảm giác như thể nắm vào một ván sắt vậy, mặc kệ hắn dùng lực như nào vẫn không thể nào suy chuyển được đối phương. Lý Nhất Phi phát lực, hắn cảm giác như thể xương bàn tay của mình sắp bị bóp gãy. Một minh chứng rõ nét lực tay giữa hai người thua kém nhiều như thế nào, nếu không phải ngại mặt mũi mình, hắn đã cầu xin ngay tại chỗ rồi.
Lý Nhất Phi đó là đã thủ hạ lưu tình rồi, vừa nãy hắn cũng chẳng dùng lấy bao nhiêu sức lực, Triệu Thanh Tùng tuy so với hắn thì có trẻ hơn hai tuổi đấy, nhưng trong mắt Lý Nhất Phi, những người này chỉ là những đứa trẻ không lớn. Thật sự là quá nhàm chán đi nổi hứng thú so đo với bọn này.
“Anh r. . . Nhất Phi, anh thật sự tuyệt vời.” Hứa San San hưng phấn đến suýt chút nữa kêu một tiếng anh rể, ôm chầm lấy cánh tay Lý Nhất Phi, còn rất tự hào với mọi người: “Thế nào, bạn trai mình rất lợi hại đó?”
“Xời, chẳng qua là lực tay lớn hơn một chút thôi sao, có gì xuất sắc hơn người.” Tiêu Danh cong miệng, vặn vẹo “eo thon” trở về chỗ ngồi.
Tất cả mọi người đều một biểu tình như vậy. Họ tự nhận mình là người vì nghệ thuật, thế cho nên cái trò cậy mạnh họ chẳng thèm xem trọng, hoàn toàn quên mất rằng lúc Triệu Thanh Tùng muốn cậy mạnh mà ra oai phủ đầu Lý Nhất Phi thì chính họ đã hưng phấn đến thế nào.
Hứa San San mang Lý Nhất Phi ngồi xuống, sau đó lại giới thiệu một chút về những người còn lại. Những người này quả thật cũng coi như đa tài đa nghệ, có người biết đánh đàn, có người biết soạn nhạc, có biết vẽ tranh, còn có đứa biết cả Body art( nghệ thuật nhân thể hay tiêu cực hơn tí là nghệ thuật khỏa thân nhé) nữa chứ. Dẫu sao đều là một số nghệ thuật đang khá được lưu hành hiện nay, Lý Nhất Phi hắn thì đối với mấy cái căn bản này thì dốt đặc cán mai rồi, cũng chỉ cười trừ mà chào hỏi bọn họ.
Bởi vì chuyện mới xảy ra nên mọi người tạm thời cũng không có khiêu khích với Lý Nhất Phi, nhưng hiển nhiên vẫn không định nhiều lời với hắn, còn cố ý nói đến những cái gọi là chuyện trong giới nghệ thuật, cố tình lãnh đạm với Lý Nhất Phi.
Một lát sau lại tới một vài người nữa. Tính cả Lý Nhất Phi cùng Hứa San San thì có tất cả 16 người, 10 nam và 6 nữ. Lúc này, một thanh niên tên Tiểu Long mang theo mấy chai rượu cùng mấy cai ly bước đến, lập tức được mọi người phấn khích hò reo.
Đặt mấy thứ này lên bàn, Tiểu Long hô: “Chào mọi người, hôm nay tôi có mang đến một chai Vodka tốt, vừa hay làm cho mọi người một ly Cocktail ngon, không biết mọi người có hứng thú nhấm nháp một chút không?”
“Hay hay, nhanh lên, tôi không chờ nổi nữa rồi, chúng ta đã lâu rồi chưa thấy tiểu hữu biểu diễn đó.”
“Đúng đó, rượu được pha chế bởi Tiểu Long tuyệt đối là tuyệt nhất, mỗi lần đều mang đến cảm giác khác biệt, thật làm người ta khó quên.”
Mọi người sôi nổi thúc giúc, Tiểu Long lúc này mới bắt tay vào biểu diễn. Đầu tiên, hắn cầm 2 chiếc cốc tựa như đang trình diễn chơi xiếc ảo thuật vậy, hai chiếc cốc không ngừng bay múa giữa không trung, trông thật đẹp mắt, Hứa San San nhìn đến nhập thần, mọi người thì sôi động vỗ tay trầm trồ khen hay.
Ngay sau đó, Tiểu Long lại đem thấy mấy loại rượu rót vào trong cốc, hoặc lắc hoặc đảo. Không tốn bao công sức, một ly cốc Cocktail bốn lớp đã sẵn sàng.
“San San, hôm nay cậu mang bạn trai cậu tới, tôi liền kính tặng ly rượu này cho bạn trai cậu.” Tiểu Long đưa ly Cocktail đến trước mặt Hứa San San.
Triệu Thanh Tùng hừ một tiếng, nói: “Tiểu Long, cậu đang là đàn gảy tai trâu đó. Rượu tốt như vậy mà lại cho hắn uống, hắn làm sao có thể thưởng thức hương vị của nó chứ?”
Những người khác lập tức cười rộ lên, Tiêu Danh dùng một giọng sắc bén: “Đúng vậy, hắn không biết phẩm rượu, đó chính là hoa nhài cắm bãi phân trâu, mình thấy hay là cho San San cậu ấy uống đi, đừng để lãng phí thứ tốt.”
Hứa San San ngày thường hay chơi với mọi người, cũng hay giễu cợt người khác, nhưng hôm nay người khác giễu cợt Lý Nhất Phi làm trong lòng nàng cảm thấy chút khó chịu. Nhưng mọi người đều là bạn bè, nàng cũng không thể trở mặt được, chỉ có thể trừng hai mắt, quát: “Các cậu đừng có nói hươu nói vượn, Nhất Phi là một chuyên gia phẩm rượu, ai ấy sẽ phẩm rượu cho các cậu coi.”
Lúc đưa ly rượu cho Lý Nhất Phi thì nháy nháy mắt, ý bảo anh uống đi rồi khen một hai câu là được.
Nhưng Lý Nhất Phi lại hiểu sai ý, cho là Hứa San San muốn mình giữ thể diện cho cô nàng. Tuy rằng mấy cái thứ linh tinh như nghệ thuật gì đó hắn không hiểu, nhưng nếu về phần pha chế rượu này ý, hắn là một cao thủ.
Tuy Lý Nhất Phi vẫn luôn ở trong bộ đội đặc chủng, nhưng cũng cần phải đi chấp hành nhiệm vụ. Có một lần khi chấp hành nhiệm vụ, hắn phải giả dạng làm một người pha chế ở quán bar, cho nên trong mấy ngày huấn luyện, hắn chính là được pha chế sư nổi tiếng nhất thế giới dạy dỗ. Mà vì Lý Nhất Phi có luyện qua công phu nên khống chế rất tốt kình lực trên tay hơn nữa trên phương diện này hắn xác thật là có thiên phú, nên chỉ sau một thời gian ngắn học, hắn đã học được những phương pháp pha chế rượu phi thường cao minh.
Mà thủ pháp pha chế rượu của Tiểu Long ở trong mắt Lý Nhất Phi đơn giản là trò trẻ con, thật sự chẳng được đặt trên cùng mặt bàn, cũng chỉ có thể đi hù mấy đứa nhóc chưa trải sự đời thôi.
Nhận lấy chén rượu, nâng lên trước ngửi một chút, tiếp theo là đưa lên bên miệng nhấp nhẹ, Lý Nhất Phi lắc lắc đầu than: “Rượu này pha chế quá kém.”
Đầu Hứa San San lập tức trải đầy hắc tuyến, nhanh nói: “Nhất Phi, đây là bạn của em, uống là được.” Sau đó còn đưa mắt ra hiệu với Lý Nhất Phi.
Lý Nhất Phi lúc này mới hiểu ý, hóa ra là Hứa San San muốn hắn lừa dối quá quan là được, cũng không phải đến cho hắn phẩm giá, này không khỏi làm hắn dở khóc dở cười. Đang được thuận theo ý đại cô nương này thì chúng nhân lại không cho làm.
“Khẩu khí thật lớn đó, lại nói rượu Tiểu Long pha chế kém.”
“Tiểu Long chính là pha chế sư số một số hai toàn thành phố Bình Dương của chúng ta đó, không biết đã có biết bao nhiêu người vì uống rượu của Tiểu Long mà dấn thân vào môn nghệ thuật này.”
“San San à, bạn trai cậu nói khoác không biết ngượng à?”
Mọi người bắt đầu một cuộc chinh phạt làm mặt Hứa San San đỏ trắng đan xen, không khỏi có chút oán trách nhìn Lý Nhất Phi. Lý Nhất Phi dưới chân vỗ nhẹ vào chân Hứa San San để nàng yên tâm. Cái này làm Hứa San San đột nhiên giật mình, có chút vui sướng nhìn Lý Nhất Phi. Lý Nhất Phi lập tức gật đầu, tỏ vẻ anh có thể.
“San San, bạn trai cậu nói tớ pha chế rượu kém, phải chăng hắn ta cũng là một cao thủ pha chế rượu, vậy hôm nay tớ có thể làm người thưởng rượu rồi.” Sắc mặt Tiểu Long cũng không tốt hơn là bao, hướng Hứa San San gây khó dễ.
Hứa San San cười rất đắc ý nói: “Đây là đương nhiên, Nhất Phi ở phương diện pha chế rượu . . . cũng rất lợi hại đó.”
“Vậy hãy để chúng ta kiến thức một chút được không?” Tiểu Long sáng ngời đôi mắt rọi về phía Lý Nhất Phi.
“Đúng đấy, đừng chỉ nới mà không làm, hãy để chúng ta kiến thức cái gì mới là cao thủ pha chế rượu chân chính đi.”
“Đúng đúng, bộc lộ tài năng cho chúng ta thấy, chúng ta mới thực sự phục cậu”
Lý Nhất Phi đứng dậy, nhìn những chai rượu được bày trên bàn, nói: “Ở đây vẫn còn thiếu một ít. Tôi yêu cầu chín loại rượu, nếu cậu có thể mang ra, tôi sẽ điều chế cho các cậu một ly.”
“Ngươi muốn rượu chứ gì. Ở đây tôi có thiếu gì khác chứ không thiếu rượu.” Tiểu Long hất đầu, kiêu ngạo nói.
“Được, tôi muốn Lafite 1982 . . .”
“Cái gì? Lafite 1982? Ngươi có lầm không?” Tiểu Long thất thanh kêu lớn: “Lafite 1982 bây giờ càng ngày càng ít, trên thị trường bày bán những cái đó toàn là hàng giả.”
Lý Nhất Phi nhún vai, nói: “Vậy được rồi, Lafite 1982 thì đúng là có làm khó cậu, vậy cậu hẳn sẽ mang ra được Lafite loại thường đi?”
“Được!”
“Hương vị kia có hơi kém, xem ra cậu không có dùng những loại rượu nổi tiếng. Vậy lấy những loại phù hợp thôi đi. Whiskey cậu đã có ở đây rồi, sau đó là một chai Vodka, Bacardi, Hennessy, . . .”
Kế đó Lý Nhất Phi trực tiếp gọi ra vài loại rượu, bao gồm cả những rượu đến từ các trang trại rượu lớn, trong đó còn có cả rượu trắng Mao Đài trong nước, còn muốn thêm một chai bia.
Những chai rượu Lý Nhất Phi kể thì chẳng cần ở niên đại nào cũng đều là những loại rượu đỉnh cấp thế giới, giá mỗi chai đều xa xỉ làm Tiểu Long rất là nóng nảy: “Cậu nghĩ chỉ cần trộn lẫn vài loại rượu một cách tùy tiện với nhau là được chắc, lại còn dùng cả bia pha chế Cocktail nữa? Cậu đừng có mà làm hỏng rượu ngon của tôi, cậu cho rằng mấy chai rượu này là hàng vỉa hè chắc?”
Lý Nhất Phi chỉ cười nhẹ, nói: “Vậy thôi, nếu rượu tôi pha chế không làm cậu hài lòng, theo nguyên tắc phí tổn mua rượu đều tính hết lên đầu tôi. Cậu xem coi thế nào?”
Vốn mọi người còn đang định cười nhạo Lý Nhất Phi thì lúc này cả đám ngậm chặt miệng. Chỗ rượu đó ước chừng cùng phải mấy ngàn nhân dân tệ, Lý Nhất Phi dám nói như vậy thì chắc chắn có đủ lòng tin.
Trong lòng Hứa San San tuy vẫn đọng lại chút lo lắng, nhưng cũng lập tức ngẩng đầu lên khiêu khích: “Tiểu Long, tôi không nghĩ là cậu không bỏ ra được chỗ rượu này chứ.”
Tiểu Long đỏ bừng mặt, nói ngay: “Tôi làm sao lại tiếc chứ, chỉ là lãng phí là không tốt thôi. Nếu anh ta đã dám nói vậy thì tôi còn tiếc cái gì nữa.” Nói rồi chạy thẳng đến trong quán bar, tuần tự mang lên năm sáu chai rượu, tất cả đều là hàng ngày thường không lấy ra đang được bày hết trên bàn.
Lý Nhất Phi đứng trước bàn, mở nắp tất cả chai rượu, sau đó không có lập tức động thủ mà là nhắm hai mắt lại, chậm rãi điều hòa hô hấp.
“Ey, ngươi làm cái gì đấy, còn không mau pha chế đi?” Triệu Thanh Tùng lớn lối kêu gào.
Tiểu Long vội vàng xua tay. Hắn rất thích pha chế rượu, cho nên rất có nghiên cứu với việc pha chế. Nhìn động tác của Lý Nhất Phi, hắn bỗng nhớ tới lời một vị đại sư pha chế đã nói: Muốn pha chế một ly rượu ngon, điều quan trọng nhất là tâm phải dung hòa vào trong rượu, mà muốn tâm dung hòa vào trong rượu, điều đầu tiên chính là tâm vô tạp niệm, trong một quán bar ồn ào sẽ chẳng thể nào pha chế ra một ly rượu ngon.
Bộ dạng Lý Nhất Phi lúc này tựa hồ như chính là khúc nhạc dạo tâm dung hòa cùng rượu. Người khác nhìn không hiểu, nhưng Tiểu Long xem hiểu tất cả, cho nên mới ngăm mọi người thúc giục Lý Nhất Phi, hơn nữa vẻ mặt còn vô cùng chờ mong nhìn hắn. Thấy Tiểu Long như vậy, mọi người trân trân nhìn Lý Nhất Phi, muốn xem xem Lý Nhất Phi thật sự có bản lĩnh như vậy không.
Đôi mắt to tròn linh động của Hứa San San tràn ngập sự kích động cùng chờ mong. Nàng hoàn toàn không ngờ được rằng Nhất Phi lại có bản lĩnh như vậy. Hiện giờ nàng đang rất bức thiết muốn được nhìn cảnh Lý Nhất Phi trấn trụ đám bạn của mình đây.