Chương 25: Dự Tiệc Với Em Vợ

“Thùng thùng!” Có tiếng đập cửa vang lên, Hứa San San ngoài cửa vọng vào: “Chị, anh rể mau rời giường!”

Hứa Doanh Doanh "Ừ" một tiếng rồi nhỏ giọng với Lý Nhất Phi: “Quên việc này đi, không cần đặt nặng trong lòng, bây giờ cậu là bạn trai tôi.”

Lý Nhất Phi vội vàng gật đầu, bèn hít một hơi thật sâu, cười cười với Hứa Doanh Doanh, nói: “Không thành vấn đề.”

Hứa Doanh Doanh gật đầu, đứng dậy mở cửa phòng. Hứa San San lập tức ùa vào, nhìn chăn trên giường, lại nhìn hai người đã mặc quần áo, cười hì hì: “Hai người mặc đồ nhanh ghê ta?”

Lý Nhất Phi ho khan một tiếng, có chút xấu hổ, Hứa Doanh Doanh thì trừng mắt nói: “Em có ý gì hả, chúng ta còn phải mặc quần áo cho em xem chắc?”

Hứa San San cười khúc khích, nói: “ Chị không mặc đồ thì chẳng có gì để xem cả, còn anh rể . . . Hì hì, em không dám nhìn.”

Lý Nhất Phi cười gượng một tiếng, bèn vội đi gấp chăn lại. Xếp chồng chăn lên, lúc này mới khoác áo ngoài lại, còn Hứa Doanh Doanh thì đã sớm mặc xong rồi.

“Mới sáng sớm em chạy tới đây làm gì?” Hứa Doanh Doanh nói.

Hứa San San cười khẽ một tiếng, nói: “Không có gì, mẹ chúng mình dậy sớm, nên đánh thức em luôn. Em đành qua quấy rầy hai người vậy.”

“Hừ, em cũng quá nhàm chán rồi đó.” Hứa Doanh Doanh sửa sang lại đầu tóc một chút, một đầu đại ba lãng quyển( tóc uốn sóng biển nhé) sau khi thức dậy cũng rất thuận tiện cho việc sửa sang.

“Làm gì bây giờ? Sáng sớm thế này chẳng có gì làm cả. Hay là chốc nữa chúng ta ra ngoài chơi đi?”

“Có cái gì mà chơi, sao không đi trò chuyện với ông nội đi?”

“Chị một năm còn chưa trở về lấy một lần, em thì mỗi tháng đều đến đây, ông nội không muốn gặp ta nữa. Anh rể, anh đi chơi với em được không?”

Hứa Doanh Doanh rất quả quyết phủ quyết: “Không được, anh rể em phải đến gặp mặt ông nội nữa.”

“Không có tí thú vị nào. Hừ, em đi tìm người khác chơi.” Hứa San San làm mặt quỷ với Hứa Doanh Doanh rồi nhanh chóng xoay người chạy ra bên ngoài.

Hứa Doanh Doanh lắc đầu, thật hết cách với cô em gái này, quay đầu thấy Lý Nhất Phi đang cười, hỏi: “Cậu cười cái gì?”

Lý Nhất Phi nói: “Hai chị em cô là song bào thai( sinh đôi) mà, sao tính cách lại khác biệt xa vậy?”

Hứa Doanh Doanh rất bất đắc dĩ nói: “Hừ, em ấy chính là đứa trẻ không chịu lớn, thật không biết khi nào mới để cho người khác bớt lo.”

“Cũng không hẳn, tôi cảm thấy San San như vậy cũng rất tốt mà. Vui vẻ vô ưu, một cô gái như vậy, chỉ cần vui sướng là hạnh phúc rồi, cần gì phải cùng theo đuổi lý tưởng giống với cô chứ.”

Hứa Doanh Doanh nói với giọng bất mãn: “Cậu không được đem những lời này nói cho San San, bằng không em ấy càng lên mặt hơn. Tôi nói với cậu không phải là tôi hi vọng em ấy sẽ giống như tôi, nhưng cũng không thể không có việc gì là chạy ra ngoài chơi như thế được. Bên ngoài có rất nhiều loại người không đứng đắn, nói cái gì mà thưởng thức nghệ thuật, tôi thấy đó đúng làm một đám người không học vấn không nghề nghiệp( bất học vô thuật), chỉ lấy nghệ thuật ra làm cái cớ.”

Lý Nhất Phi với cái này thì không hiểu nhiều nói: “Vậy thì tôi không hiểu rõ rồi. Nếu San San tiếp xúc với những loại người không đứng đắn vậy thì đúng thực là nên quản giáo nghiêm.”

Hứa Doanh Doanh nhìn nhìn Lý Nhất Phi, đột nhiên hỏi: “Cậu có phải rất giỏi đánh nhau không?”

“Cũng có thể nói được đi? Như nào, cô muốn tôi đánh nhau với ai à?”

“Không phải, tôi muốn cậu tìm cơ hội giáo huấn những tên đó, để bọn chúng cách xa San San một chút.”

“Không phải chứ, vậy là can thiệp đến bằng hữu( bạn bè) mà San San kết giao, sợ rằng San San sẽ nổi nóng đó.”

“Hừ, nổi nóng thì sao, tôi là chị của em ấy, tôi sợ em ấy chắc?”

“Cái này . . . tôi thấy cô hay là thận trọng hơn đi. Nếu cô tin tưởng tôi, tôi sẽ tìm cơ hội cùn San San nhìn những người bạn kia của em ấy, xem bọn ấy là loại người gì. Nếu thật sự chẳng ra gì, tôi sẽ dạy dỗ bọn chúng, còn nếu không, vẫn nên để cho em ấy tự do.”

“Cậu . . .” Trong mắt Hứa Doanh Doanh ánh lên sự hoài nghi tột độ.

Lý Nhất Phi nhún vai, nói: “Cô nếu đã không tín nhiệm tôi, thì tôi cũng không có biện pháp.”

Hứa Doanh Doanh thế mà lại gật đầu, nói: “Vậy cậu đi kiểm tra đi. Bọn họ hai ngày này khẳng định là sẽ tụ tập làm cái gì đó. Cậu đến lúc đấy đi theo là tốt.”

Lý Nhất Phí nhếch miệng cười, nói: “Không thành vấn đề, lần này tôi không thu tiền, coi như là quà tặng kèm đi.”

Hứa Doanh Doanh lườm Lý Nhất Phi, nói: “Tôi cho cậu không thiếu gì, huống chi còn sắp xếp công việc cho cậu, cậu làm nhiều việc cũng là lẽ tất nhiên.”

Hiếm khi thấy Hứa Doanh Doanh dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, Lý Nhất Phi cười lên ha hả, rồi cùng Hứa Doanh Doanh bước ra ngoài đại sảnh. Ông nội cùng vợ chồng Hứa Chấn Quốc đều đang ở đây, Hứa San San thì chẳng biết đã chạy đến đâu rồi.

Mọi người ăn bữa sáng, rồi lại một vòng chúc Tết nhau, những thân thích xa hơn chút cũng lại đây. Mọi người náo nhiệt cả ngày. Đến buổi chiều, một nhà năm người Hứa Doanh Doanh mới trở về nhà ở thành phố.

So với sự sôi động ở nông thôn, căn nhà trông có vẻ khá im lìm. Hứa San San mới về nhà đã nhận được mấy cuộc điện thoại, đều là bạn bè đến nói về chuyện bữa tiệc.

Hứa Doanh Doanh thấy Hứa San San đã nói chuyện xong, liền nói: “San San, anh rể em ở nhà cũng không có gì làm, em cũng mang theo anh ấy ra ngoài đi.”

Hứa San San rất bất ngờ nhìn Hứa Doanh Doanh: “Chị yên tâm để em dẫn anh rể ra ngoài hả? Không sợ em dạy hư anh ấy à?”

Hứa Doanh Doanh hừ tiếng nói: “Chị chính là để anh rể đi trông em đấy.”

Hứa San San cười hì hì nói: “Không thành vấn đề.” Còn chớp chớp mắt với Lý Nhất Phi. Nàng đến giờ vẫn ôm thái độ hoài nghi với người anh rể Lý Nhất Phi này. Tuy nhiên Lý Nhất Phi lại chung phòng với Hứa Doanh Doanh, điều này bắt nàng không thể không tin rằng Lý Nhất Phi là bạn trai của chị.

Nàng cảm thấy người anh rể này rất tốt, càng không sợ hãi Lý Nhất Phi, thậm chí còn rất thích thú với tính tình anh rể này, cùng Lý Nhất Phi đi chơi cũng rất vui vẻ.

Tầm 5 giờ chiều, Lý Nhất Phi và Hứa San San cùng nhau rời nhà. Hứa San San cũng không có lái xe bởi cô nàng còn muốn uống rượu tối nay.

Bắt một chiếc xe trực tiếp đến một nơi gọi là Nghệ Ba. Bên ngoài tranh hoàng rất bắt mắt, nhưng khi đi vào, lại có chút tối tăm. Sau khi bước qua một hành lang vòng tròn, một hội trường nhỏ xuất hiên. Quanh hội trường bày ra một vòng bàn ghế, lúc này đang có sáu, bảy người đang chia nhau ngồi trên hai bàn uống rượu. Ở trung tâm có một sân khấu nhỏ, một người thanh niên tóc dài đang ôm một cây đàn ghi-ta mà đánh một bản nhạc Lý Nhất Phi chưa từng nghe qua.

“San San tới đây.” Có người gọi với lại, sau đó những người khác cũng sôi nổi chào hỏi Hứa San San. Hứa San San cũng chào hỏi với mọi người, có vẻ rất quen thuộc.

“San San, đây là ai thế?” Một người phụ nữ đầu để tóc dài, mặc một chiếc áo sơ mi cổ hở, quần hoa, đang lắc mông tới tiếp đón, ngón tay khẽ vươn lên chỉ vào Lý Nhất Phi, động tác thật đúng là quyến rũ.

“Để mình giới thiệu cho mọi người, đây là Lý Nhất Phi.” Hứa San San cười cười kéo Lý Nhất Phi tới bên người giới thiệu, nhưng lại không nói ra chuyện hắn là anh rể của mình.

“Lý Nhất Phi, tôi là Tiêu Danh.” Là người phụ nữ quyến rũ đưa bàn tay móng đỏ duỗi về phía Lý Nhất Phi.

Lý Nhất Phi cũng chỉ nắm qua một chút, chào lại. Nhưng chợt phát hiện có vấn đề, người này thế mà lại có yết hầu (hồ tra). Giờ nhìn kỹ lại, lớp hóa trang tuy rằng giúp hắn ta trông giống một người phụ nữ, nhưng ở cằm vẫn ẩn ẩn lộ ra yết hầu.

Cái này đúng thật là làm Lý Nhất Phi mồ hôi đầy đầu. Lúc ở Thái Lan hắn đã gặp qua không ít nhân yêu, nhưng lại chưa gặp qua ngụy nương (nam giả nữ = trap) bao giờ. Thật không nghĩ tới đời này còn có thể chân chính gặp mặt một người như thế đây. Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt . . .

“San San, anh ta là gì của cậu vậy?” Tiêu Danh lúc này hỏi Hứa San San.

Hứa San San tinh nghịch nháy mắt với Lý Nhất Phi, rồi nói: “Tôi mang anh ấy đến, các cậu nói xem anh ấy là ai nào?”

“WOW!” Tiêu Danh đột nhiên hét toáng lên, bèn đánh giá Lý Nhất Phi từ trên xuống dưới, còn vòng ra sau lưng xem đầu tóc Lý Nhất Phi nữa. Bị một đối thủ cường hãn nhìn ngang ngó dọc cũng tuyệt đối không khiến Lý Nhất Phi chột dạ đến như bây giờ.

“San San, ánh mắt cậu sao vậy trời, sao có thể tìm một người đàn ông thế này đến làm bạn trai chứ?”

Ngay sau đó lời Tiêu Danh nói làm Lý Nhất Phi cảm thấy khá là không vui đấy, không ngờ những đứa này lại coi hắn trở thành bạn trai của Hứa San San, đến cả cô nàng San San dường như cũng cố tình cho người khác nghĩ vậy nữa.

Tuy vậy Lý Nhất Phi cũng không có đứng lên phản bác ngay, bởi Hứa San San vừa mới ra hiệu bằng mắt cho hắn. Ý tứ rất rõ ràng, con nha đầu này trên đường có thấy nói quái gì đây, giờ đến đây rồi mới tiền trảm hậu tấu (chém trước trình sau).

Hứa San San lập tức bắt lấy tay Hứa San San, nói: “Tiêu Danh, ánh mắt cậu bị sao vậy, nói cho cậu nghe nè, bạn trai tớ rất tuyệt vời đó.”

“Tuyệt vời? Hắn có gì? Hắn ta có hiểu âm nhạc không? Hắn ta có hiểu vũ đạo không? Hắn hiểu tranh sơn dầu không? Hắn hiểu nghệ thuật không?” Tiêu Danh hỏi một tràng dài với một sự không phục.

Lý Nhất Phi lắc đầu thừa nhận: “Những cái đó tôi đều không hiểu.”

Tên nhóc đang đứng hát trên sân khấu cũng nhảy xuống tới rồi, ánh mắt tràn đầy địch ý bước tới trước mặt Hứa San San, nói: “San San, cậu làm cái gì vậy? Sao lại có thể mang một một người không hiểu gì đây vậy?”

Hứa San San mím môi nói: “Các cậu chẳng có ánh mắt gì cả, mấy cậu sao biết Nhất Phi lợi hại chỗ nào được. Nếu các cậu tiếp tục nói vậy nữa, mình sẽ rời đi.”

Tên nam tử tóc dài há miệng, lại không nói gì sau đó nữa mà vươn tay với Lý Nhất Phi, nói: “Triệu Thanh Tùng.”

Lý Nhất Phi bắt tay cùng nam tử tóc dài này một chút, mỉm cười muốn buông ra, không ngờ thằng này lại đi nắm chặt bàn tay Lý Nhất Phi lại. Vẻ mặt những người còn lại thì rất phấn khích, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hai người, hiển nhiên cả đám đều biết Triệu Thanh Tung đang âm thầm so tay với Lý Nhất Phi.

Lý Nhất Phi không khỏi cười cười, cũng nắm tay Triệu Thanh Tùng, muốn nhìn xem tiểu tử này có bản lĩnh gì.

“Ha ha, San San, cẩn thận tay bạn trai cậu bị niết gãy đó.”

“Đúng vậy đó, cậu không phải không biết lực tay Thanh Tùng, cậu ấy đã tập võ đó.”

“Muốn làm bạn trai San San của chúng ta, sao lại có thể không lộ ra chút bản lĩnh gì chứ.”

Hứa San San lúc này cũng có chút khẩn trương nhìn Lý Nhất Phi. Nàng đương nhiên biết được Triệu Thanh Tùng có đôi tay rất khỏe, nhưng nàng lại không hiểu biết nhiều về Lý Nhất Phi, lúc này, nàng thật sự lo lắng Lý Nhất Phi sẽ chịu thiệt. Lúc nãy nàng vốn định nhắc nhở Lý Nhất Phi nhưng lại quá muộn, bây giờ cũng nghĩ có nên bảo Triệu Thanh Tùng buông Lý Nhất Phi ra không. Chẳng qua thấy biểu tình Lý Nhất Phi vẫn nhẹ nhàng tự nhiên như vậy, lời đến bên miệng đều nuốt trở về, trong mắt cũng giống như mọi người ánh lên quang mang( tia sáng) phấn khích.