Chương 24: Cùng Giường

Yên tĩnh một lúc, Hứa Doanh Doanh mở lời: “Lý Nhất Phi, tôi tin rằng cậu là một người có năng lực. Khi trở về công ty, cậu có thể đến gặp mặt tôi. Cậu muốn làm công tác gì?”

Lý Nhất Phi biết đây là vì Hứa Doanh Doanh sợ mình làm chuyện gì với nàng, cho nên mới cho Lý Nhất Phi chỗ tốt, để Lý Nhất Phi hắn có điều cố kỵ. Cùng một mỹ nữ như Hứa Doanh Doanh nằm chung một chiếc giường xác thực là một thử thách lớn với Lý Nhất Phi này, nhưng thử thách này cũng chưa chắc là không phải không thể cưỡng lại.

Trước kia Lý Nhất Phi đã từng chấp hành rất nhiều nhiệm vụ bảo mật cấp quốc gia, cho nên bọn họ đều phải nhận lấy nhiều cuộc huấn luyện, miễn cho bọn họ lúc bị địch bắt đừng có tiết lộ ra. Mà trong số đó huấn luyện sắc dụ cũng là cần thiết, nếu không bọn họ bị một mỹ nữ câu dẫn đến thân cha còn chẳng quen thì làm sao đủ tư cách làm siêu cấp đặc công được.

Đối với mỹ nữ, tuy không đến mức mà ngồi trong lòng tâm bất loạn, nhưng mà hắn trong mọi thời khắc vẫn luôn bảo trì lấy một trái tim cảnh giác, cái chuyện để dục hỏa váng đầu thì tuyệt đối không có thể phát sinh trên người Lý Nhất Phi.

Dù rằng đã trở về thành phố và sinh hoạt như một người bình thường, nhưng những huấn luyện Lý Nhất Phi chịu vẫn luôn thường trực trong cơ thể hắn, thế cho nên cho dù có nằm cùng giường với Hứa Doanh Doanh đi nữa, hắn cũng có thể kiềm chế bản thân, không làm gì với Hứa Doanh Doanh. Nhưng với Hứa Doanh Doanh, không làm theo lời cô nói thì cô nàng nào dám yên tâm.

“Hứa lão tổng, lời cô không chỉ là nói qua loa cho xong chứ?”

Hứa Doanh Doanh lập tức nói: “Tôi vốn dĩ lúc đầu cũng không có biết gì nhiều về cậu, nhưng theo những biểu hiện của cậu trong hai ngày này, tôi cảm nhận được cậu thực sự có tài năng. Nếu ở trong công ty tôi thì cậu sẽ càng phát huy ra sức mạnh lớn hơn nữa, chẳng lẽ cậu muốn làm bảo vệ cả đời sao?”

Lý Nhất Phi tỏ vẻ rất là hưng phấn nói: “Tôi đương nhiên là không muốn làm bảo vệ rồi. Trong mắt người đời, bảo vệ chính là công dân cấp thấp thôi sao. Cô xem mấy cái người trong tòa cao ốc đi, có ai là đặt chúng tôi vào mắt đâu, còn đối với chúng tôi hô tới hô lui nữa chứ. Nếu có cơ hội làm thành phần tri thức, tôi còn muốn làm thành phần tri thức nữa. Chính cô cũng biết mà, tôi không có bằng cấp, đến cái bằng đại học cũng chẳng có, sao có thể đến công ty cô làm nhân viên văn phòng được được?”

“Năng lực một người không được quyết định từ những tấm bằng kia. Chỉ cần cậu có năng lực và trái tim hăng hái, vậy hoàn toàn không có vấn đề gì.”

“Hay hay, nếu lão tổng đã nói vậy rồi mà tôi còn không đáp ứng thì đúng là thằng ngốc. Chẳng qua . . . tôi thật sự không biết tôi có thể làm gì.”

Hứa Doanh Doanh thoáng trầm ngâm, nói: “Ta thấy có hai bộ phận rất thích hợp với cậu. Một là bộ phận marketing( doanh tiêu bộ), hai là bộ phận hậu cần. Bộ phận marketing thì tương đối vất vả, nhưng sẽ kiếm được nhiều tiền. Bộ hậu cần tuy cũng không ít việc, nhưng lại không cần phải chạy ngoài. Chính cậu lựa chọn xem.”

Lý Nhất Phi trả lời không chút do dự: “Tôi muốn đến làm ở bộ phận hậu cần.”

Hứa Doanh Doanh có chút thất vọng. Trên thực tế, nàng vẫn rất lỳ vọng Lý Nhất Phi có thể đến bộ phận marketing, là nơi để đào tạo người, nhưng Lý Nhất Phi lại muốn tới bộ phận hậu cần, muốn ở đó mà triển lộ tài năng thì tương đối khó khăn. Tuy vậy cái quan trọng là nàng muốn giữ cho Lý Nhất Phi ổn định và để cậu ta cảm giác rằng mình đã mang lại lợi ích cho cạu ta, như vậy ít nhất cậu ta sẽ có bận tâm khi hành động.

Hứa Doanh Doanh có thể lên làm một lão tổng, hơn nữa còn dẫn dắt một công ty nhỏ đạt được thành tích như thế thì đối với cách dùng người cũng có một ít thủ đoạn. Nếu không có tài sử dụng cấp dưới thì công ty cũng khó mà tốt lên được.

Một người, nếu không có hi vọng, vậy bất kỳ chuyện cũng sẽ dám làm gì, thế nhưng có hi vọng, có cơ hôi, khi làm chuyện gì đó sẽ có bận tâm. Hứa Doanh Doanh chính là lợi dụng tâm lý này, vào lúc này để hứa hẹn cho Lý Nhất Phi lợi ích.

Cho nên ngay lập tức dụ dỗ: “Vậy được, sau khi trở về tôi sẽ sắp xếp cho cậu vào bộ phận hậu cần ở công ty. Hứa Doanh Doanh tôi tuyệt đối không thất hứa.”

“Cảm ơn Hứa lão tổng, vậy có phải bây giờ tôi cũng coi như là một thành phần tri thức rồi phải không?”

“Tất nhiên rồi, nếu đến lúc đó cậu muốn chuyển bộ phận, có thể nói với tôi. Nhưng tôi cảm giác bộ phận marketing mới là bộ phận thích hợp nhất với cậu. Ở nơi đó có nhiều cơ hội hơn, trích phần trăm nhiều hơn, hơn nữa nếu làm tốt thì càng dễ thăng tiến hơn. Nhưng nếu tại bộ phận hậu cần, cậu muốn thăng chức tăng lương thì sợ rằng sẽ khá là khó khăn.”

Lý Nhất Phi cười ha ha nói: “Cảm ơn lão tổng, nhưng cá nhân tôi vẫn có chút nhận thức về bản thân. Tôi còn chẳng qua nổi đại học, coi như là đến đó luyện vài ngày, sao có thể giải quyết trơn tru vấn đề khách hàng được, thế cho nên tôi đến bộ phận hậu cần vẫn là ngon nhất.”

“Hậu cần cũng không có nhẹ nhàng như cậu tưởng đâu, cũng rất là bận bịu đó.”

“Đó cũng không phải là một nhân viên văn phòng sao, quan trọng là năng lực của tôi chứ.”

“Vậy được rồi, cậu trước cứ đến hậu cần đi.”

“Cảm ơn lão tổng. Ha Ha, tôi đã muốn làm một nhân viên văn phòng lâu rồi.” Lý Nhất Phi ra vẻ rất làm phấn khích.

Điều này làm cho Hứa Doanh Doanh có chút coi thường Lý Nhất Phi. Một người đàn ông không chí tiến thủ, cho hắn cơ hội lại không biết nắm lại, thay vào đó trở thành nhân viên văn phòng lại rất sung sướng. Hình tượng Lý Nhất Phi tụt dốc không phanh trong mắt Hứa Doanh Doanh.

“Đi ngủ đi.” Nói chuyện một lúc, Hứa Doanh Doanh liền xoay người lại, đưa lưng về phía Lý Nhất Phi. Đối với một tên đàn ông dễ thỏa mãn như vậy tựa hồ không cần quá lo lắng.

Cũng không biết ngủ đến lúc nào, Lý Nhất Phi cảm thấy ót lạnh lẽo, một lớp chăn không đủ để giữ ấm thành ra lạnh giá quá nên tỉnh giấc.

Dù rằng dưới giường có tấm lót điện nên dưới thân đúng là rất ấm áp, nhưng nhiệt độ trong phòng lại đang giảm xuống rất nhiều, đây là đặc điểm của nông thôn. Máy sưởi đã đốt suốt và đến sau nửa đêm thì tắt ngủm, thế nên mới làm nhiệt động phòng lạnh như vậy. Những người sống lâu ở đây đã quen rồi, nhưng những người thường sống trong nhà lầu máy sưởi thì khó thể thích ứng nổi.

Lý Nhất Phi thực ra không có để bụng loại rét lạnh này, nhưng nhiệt độ phòng thay đổi vẫn làm hắn tỉnh dậy theo bản năng. Hắn đong muốn tiếp tục ngủ thì Hứa Doanh Doanh đã dựa vào bên hắn.

Dưới ánh sao trời ngoài cửa sổ, Lý Nhất Phi thấy Hứa Doanh Doanh co ro lại thành một khối, rõ ràng là đang rất lạnh.

Hơi chần chừ, Lý Nhất Phi đem một nửa chăn của mình trùm lên người Hứa Doanh Doanh, còn hắn chỉ để lại một nửa. Hứa Doanh Doanh rất nhanh cảm thấy dễ chịu hơn, thân thể cũng đã giãn ra.

Lý Nhất Phi chỉ đắp có nửa chăn nên cảm giác có chút lọt gió, cơ mà cũng chỉ vậy thôi. Hắn nhắm mắt lại một lúc rồi chìm vào giấc ngủ. Trong quá khứ trải qua nhiều hoàn cảnh còn gian khổ hơn thế này, hắn ngủ là ngủ ngay, huống chi dưới thân còn có tấm đệm lót ấm áp nữa chứ.

Cũng không biết ngủ bao lâu, Lý Nhất Phi lại dậy thêm lần nữa. Lần này thì không phải là vì lạnh mà vì ấm, bởi trong lồng ngực hắn đang nhiều thêm một người, Hứa Doanh Doanh thế mà lại cùng hắn chung một chăn. Hai người đắp hai chăn như vậy, lại còn dựa sát vào nhau nữa, tự nhiên là dần ấm lên rồi.

Hứa Doanh Doanh lúc này đang nghiêng mình đối mặt Lý Nhất Phi, một cánh tay duỗi dài ôm chầm lấy bờ lưng hắn, một chân thì cuốn lấy bên bắp đùi, ngủ rất ngon.

Hai người đù đang mặc rất nhiều đồ, nhưng được ôm một đại mỹ nữ như vậy, Lý Nhất Phi cảm giác miệng đắng lưỡi khô. Rất khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, Lý Nhất Phi vẫn không đánh mất lý trí của mình. Hứa lão tổng không phải dễ chọc đâu, nếu dám làm chuyện gì thì hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ đó.

Mặt khác hắn cũng nhìn ra Hứa Doanh Doanh không phải loại phụ nữ tùy tiện. Một khi phát sinh quan hệ, đó chắc chắn là một phiền toái. Dù rằng hắn muốn làm một người bình thường, nhưng hắn bây giờ cũng chưa muốn mình sớm bị ràng buộc với nữ nhân. Nữ nhân dù có tốt đến đâu như Hứa Doanh Doanh cũng không thể đánh động tới hắn. Cho nên phải hít một hơi thật sau này, ổn định cái tâm tư xao động của mình này, nhắm con mắt rồi lại tiếp tục chìm vào giấc mộng đẹp.

Đến khi tỉnh lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hứa Doanh Doanh nên Lý Nhất phi không có mở mắt ra ngay, mà phán đoán tình hình bấy giờ, nhưng vừa mới cảm giác được gì, hắn đã âm thầm kêu khổ.

Hứa Doanh Doanh bây giờ là nằm thẳng, chỉ có khuôn mặt là nghiêng nhìn tới hắn. Còn hắn bây giờ, một cánh tay thì vòng qua cổ Hứa Doanh Doanh, tay còn lại thì ôm lấy bả vai nàng, một chân thì đè chặt người nàng. Khó trách nàng đã tỉnh trước nhưng lại không có xuống giường ngay mà lườm hắn.

Mà đó không phải chính yếu, chính yếu là tay hắn duỗi đến cổ Hứa Doanh Doanh, thế nhưng duỗi thế nào mà duỗi đến cổ áo nàng, tuy rằng còn chưa có chạm vào ngực nàng nhưng đã dán sát da thịt rồi.

Cánh tay cùng chân Hứa Doanh Doanh cũng bị chân hắn đè nặng, không thể rời giường, cũng không thể gỡ cánh tay hắn ra, cho nên mới dùng cái ánh mắt muốn giết người đó nhìn hắn.

Trong lòng suy tính không biết nên giải thích tình trạng hai ngươi bây giờ thế nào, Lý Nhất Phi làm bộ ngủ say như chết. Lại qua hai phút sau, Lý Nhất Phi cựa quậy, rồi chậm rãi mở mắt. Đến khi đón nhận ánh mắt Hứa Doanh Doanh, hắn lập tức ngẩn ngơ, sau đó như thể bị bọ cạp chích, tay chân vùng vẫy trong luống cuống mà buông lỏng Hứa Doanh Doanh ra, cực kỳ “Hoảng loạn” thốt: “Lão tổng, tôi . . . tôi . . . tôi sao lại ngủ với cô . . . trong một chăn?”

Hứa Doanh Doanh không nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Lý Nhất Phi. Lý Nhất Phi nhanh chóng ngồi dậy, đón nhận ánh mắt Hứa Doanh Doanh mà lắp bắp thưa: “Lão tổng, tôi thật sự không cố ý mà. Nửa đêm tôi tỉnh dậy một lần . . . thấy cô có vẻ rất lạnh, nên tôi đắp cho cô một nửa chăn, cô xem . . . chính là vậy đó, chính tôi cũng không biết sao lại . . . lại như thế này . . . lão tổng, tôi thật sự không phải cố tình.”

Hứa Doanh Doanh nhìn thoáng qua chăn trên người hắn, quả thật chăn ở bên hắn chỉ còn một nửa, biết Lý Nhất Phi nói hẳn là không sai khác lắm.

“Lão tổng, cô . . . cô có còn cho tôi đến công ty cô làm nữa không?” Lý Nhất Phi dè dặt hỏi một câu.

Hứa Doanh Doanh lúc này mới hoàn toàn tin lời Lý Nhất Phi, một tiểu nhân vật để ý đến công việc như vậy thì làm gì có gan mà xâm phạm nàng nửa đêm chứ. Với cả từ tình trạng thân thể nàng thì cũng không thấy bị xâm phạm gì. Chẳng qua nàng lại đắp chung một chăn với Lý Nhất Phi, hơn nữa bàn tay thằng cha này còn mò đến trong quần áo vẫn khiến nàng không khỏi bực bội.

"Hừ: một tiếng, Hứa Doanh Doanh nói: “Hứa Doanh Doanh tôi đã đáp ứng chuyện gì thì xưa nay chưa bao giờ nuốt lời.”

“Cảm ơn lão tổng, cảm ơn lão tổng, ngài là đại nhân đại lượng.” Lý Nhất Phi lập tức một bộ cảm động đến rớt nước mắt, nhưng trong lòng thì lại rất là hối hận. Tay mình đã mò duỗi vào trong quần áo Hứa Doanh Doanh, sao không xuống sâu thêm chút nữa chứ, thử xem bộ ngực kia của nàng thế nào xúc cảm trông cũng ngon lành chứ.