Chương 23: Về Quê

Hứa Doanh Doanh chưa bao giờ nghĩ tới Lý Nhất Phi lại dám dùng cái giọng đó nói với mình. Lúc đầu vô cùng bực tức, đây là một sự miệt thị lớn đối với một bà chủ như nàng.

Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, theo như những lời Lý Nhất Phi nói, nàng cảm thấy cũng có phần đạo lý. Ở tình huống đấy mà còn nghĩ cách chiếm tiện nghi thì không biết phải tự tin lớn như thế nào với chính mình nữa.

Nghĩ thông suốt vấn đề, sắc mặt Hứa Doanh Doanh dần bình tĩnh lại. Cô bước ra ngoài phòng, nhìn thấy Lý Nhất Phi đang nói chuyện cùng với bố mẹ mình. Họ cười rất tươi, còn khích lệ Lý Nhất Phi nữa, mà Hứa San San cũng đang ngồi bên cạnh Lý Nhất Phi, trông rất là vui vẻ, khoái hoạt.

Hứa Doanh Doanh nhìn hai người, chợt cảm giác Lý Nhất Phi cùng em gái ở bên nhau rất là xứng đôi đó. Ít nhất thì nha đầu Hứa San San này ngày thường rất nghịch ngợm, luôn ra ngoài chơi với bạn bè. Nhưng bạn nam mà em ấy coi trọng lại vẫn quá ít, nàng chưa bao giờ thấy em gái thân thiết với một bạn nam nào như vậy.

Nếu San San và Nhất Phi ở bên nhau thì cũng không tồi đó chứ . . . Hứa Doanh Doanh vừa mới vụt nghĩ cái ý này liền cảm thấy thật hoang đường. Không nói Lý Nhất Phi chỉ là một bảo vệ nho nhỏ, nhưng hắn bây giờ vẫn đang giả làm bạn trai mình, cha mẹ sao có thể chấp nhận Lý Nhất Phi cùng Hứa San San lại ở bên nhau chứ? Đây cơ bản là điều không thể.

“Dịch qua một chút.” Tới gần mép ghế sofa, Hứa Doanh Doanh đứng ở giữa Hứa San San cùng Lý Nhất Phi, định đá em gái ra.

Hứa San cười hì hì nói: “Em không định cướp anh rể với chị đâu, sao chị chua lòm vậy?” Mông hơi xích ra một chút, nhường vị trí lại.

Mẹ Hứa San San cười mắng: “Cái con nha đầu này, chỉ thích nói hươu nói vượn.”

Hai chị em này lớn lên từ nhỏ tới lớn, có thứ gì đều phải giống nhau. Đi mua đồ mà đứa này có, đứa kia không có thì kiểu gì cũng có đánh nhau. Theo tuổi tác lớn dần, mỗi người có công tác của mình thì đã không còn đánh nhau như vậy nữa, nhưng tranh tới tranh lui thì lại không thể thiếu.

Đúng lúc này lại có người tới, là tiểu Vương mới rời đi kia, dĩ nhiên là ông ấy đi nói chuyện Lý Nhất Phi cứu người cho người khác. Nên những người được cứu ngày hôm qua đều chạy đến bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc với Lý Nhất Phi, đây chính là cấp cho vợ chồng Hứa Chấn Quốc rất nhiều mặt mũi đó.

Tới tuổi vợ chồng Hứa Chấn Quốc như vậy rồi, họ đã không còn quá quan tâm tới những gì đạt được. Cái họ quan tâm nhất chính là con gái của mình. Nếu các con gái tốt hơn, họ hoàn toàn yên lòng. Nhất là Lý Nhất Phi được nhiều hàng xóm láng giếng tán thành như vậy, đó chính là thể hiện con gái họ rất tinh mắt, đương nhiên họ có mặt mũi rồi.

Đặc biệt là Lý Nhất Phi cứu người không lưu danh, làm Hứa Chấn Quốc rất hài lòng, nhận được lời tán dương bất ngờ luôn là sướng nhất.

Một bà cô nọ còn khen ngợi: “Vẫn là Doanh Doanh tinh mắt nhất, tìm được người bạn trai tài giỏi như vậy.”

Mẹ Hứa Doanh Doanh rất tự hào nói: “Ha ha, tôi không có coi trọng những thứ đấy đâu, cái tôi coi trọng ấy là Nhất Phi còn rất đảm đang nữa. Một tay lo toan việc nhà, nấu đồ ăn tất niên năm mới đều là do Nhất Phi làm đó. Năm nay thật đúng là năm tôi nhàn nhất đấy.”

“Cô bạn già của tôi, cô thật là có phúc đó, đâu giống như con rể nhà tôi, đến nhà tôi mà như đến làm ông tổ vậy, cái gì cũng không biết làm.”

Nụ cười trên mặt mẹ Hứa Doanh Doang càng tươi như một đóa hoa nở rộ vậy, nói: “Con gái thấy tốt là chúng tôi đã thỏa mãn rồi. Ha ha, Doanh Doang giờ có một bờ vai để dựa rồi, còn mỗi đứa nhỏ San San này, tôi là rất ngóng trông San San cũng tìm được một tấm chồng tốt.”

Hứa San San sầm mặt, vội vã nói: “Mẹ, chị con đã kết hôn đâu, người khoan đã phiền đến con mà, được không?”

“Cái gì mà không làm phiền con, con với chị con kém nhau có hai giờ, chị con năm nay kết hôn, con còn không mau đi tìm ngay, sớm đem con gả ra ngoài, mẹ cũng thấy thật yên bình.”

Hứa San San lập tức kêu réo lên: “Không thể nào, mẹ à, mẹ sao nhanh vậy đã muốn đem gả đứa con gái bé bỏng dễ thương nhất của mẹ ra ngoài rồi?”

Hứa Doanh Doanh bây giờ rất là hả hê nhìn Hứa San San. Nàng biết ngay mà, mang Lý Nhất Phi về thì kiểu gì mẹ cũng sẽ lải nhải với con bé ngay, mình cuối cùng có thể được giải thoát rồi.

Mồng hai Tết, cả gia đình nhà họ Hứa đi về quê ở ngoại thành. Ông bố già của Hứa Chấn Quốc sống ở đây, có năm gian nhà trệt lớn rất là khí phái.

Hứa gia đã ở đây vài thập niên rồi, vô cùng thân thuộc nơi đây. Mà Hứa Chấn Quốc cũng có thể coi là người tiền đồ nhất Hứa gia, thế cho nên cả gia đình vừa đến là đã có bảy cô lớn tám dì lớn tụ tập lại rồi.

Mà cái họ chú ý nhất hiển nhiên là người bạn trai Lý Nhất Phi của Hứa Doanh Doanh rồi. Mọi người mồm năm miệng mười hỏi đủ thứ với Lý Nhất Phi nhưng đều được hắn khéo léo trả lời. Cơ mà khi đám người biết công tác của Lý Nhất Phi chỉ là một bảo vệ thôi thì rất không vừa lòng, nhưng khi mẹ Doanh Doanh nói kể đêm qua Lý Nhất Phi đã anh dũng cứu người thế nào, rồi còn có tay nghề nấu ăn thượng thừa, lại rất biết săn sóc cho Hứa Doanh Doanh nữa, mọi người lúc này mới coi như Lý Nhất Phi đạt chuẩn con rể.

Một đại gia đình ăn một bữa cơm trưa xong, Lý Nhất Phi đi vào trong phòng ở góc tây mới dám thở dài nhẹ nhõm. Tình cảnh này thật còn làm Lý Nhất Phi cảm thấy khó ứng phó hơn cả chống lại phần tử khủng bố nữa.

Hứa Doanh Doanh và Hứa San San cũng đi vào phòng này. Cô em cười khúc khích nói: “Anh rể, anh có phải cảm thấy rất mệt không?”

Lý Nhất Phi cười méo xệch, thừa nhận: “Mọi người nhiệt tình quá mà, anh cũng không biết có lỡ nào phạm lỗi làm mất mặt chị em không nữa.”

Hứa Doanh Doanh gật đầu:" Biểu hiện cũng không tệ.”

Lý Nhất Phi cười ha ha nói: “Cảm ơn lãnh đạo đại nhân khích lệ.”

Nhưng còn không có để Lý Nhất Phi thư giãn thêm, những người trẻ tuổi cùng thế hệ đã đến lôi kéo Lý Nhất Phi đi đánh bài. Hắn nào dám từ chối, nên cùng mọi người chơi tiếp. Ăn xong bữa cơm chiều lại triển tiếp đến mười giờ hơn thì mọi người mới buông tha hắn.

Ngày lễ Tết rất là sôi động, nhất là ở nông thôn, ngũ vị đầy đủ, nhưng không thể không nói cũng khiến người mệt chết.

Hôm nay mọi người sẽ nghỉ ngơi ở đây. Hứa Chấn Quốc và những người khác đều đã đi nghỉ, chỉ còn lại mỗi Lý Nhất Phi là đến giờ vẫn chẳng biết đi phòng nào ngủ đây. Vừa hay Hứa Doanh Doanh đi qua, Lý Nhất Phi hỏi dồn: “Hôm nay ở nơi nào?”

Hứa Doanh Doanh với vẻ mặt quái dị trực tiếp dẫn Lý Nhất Phi qua căn phòng ở sườn phía Tây. Nhìn xem nơi này rồi Lý Nhất Phi mới hiểu sao Hứa Doanh Doanh lại làm ra cái biểu tình quái dạng vậy.

Trong phòng chỉ có một giường, nền là xi măng, thế này hắn chắc chắn không thể ngủ trên sàn được rồi. Mà chiếc giường lại chỉ rộng có một mét năm. Tuy rằng hai người ngủ trên giường cũng đủ đó, như vậy chẳng phải ám chỉ rằng hôm nay hắn cùng Hứa Doanh Doanh sẽ thật sự là cùng chung chăn gối sao.

“Cô sẽ không nói với tôi, là cô cũng ở đây chứ?” Lý Nhất Phi dè dặt hỏi.

Hứa Doanh Doanh không có trả lời, chỉ quay lại đóng cửa, còn khóa trái lại, dùng hành động trực tiếp biểu đạt với Lý Nhất Phi. Lý Nhất Phi lập tức cảm giác hơi thở mình có chút dồn dập, quả là quả là( nãi nãi đích: ta cx ko bt rõ nó nghĩa là j ta lên mạng thì search đc mấy cái ảnh moe càng thêm khó hỉu các đạo hữu giúp ta), được ngủ cùng giường với một đại mỹ nữ như Hứa Doanh Doanh, đây chẳng phải là muốn mạng lão tử sao. Quan trọng là Hứa Doanh Doanh kia dám cá là sẽ không để hắn làm cái gì đâu. Đây không phải diễm phúc, mà là cực hình.

“Cậu thành thật một chút, không đừng trách tôi không khách khí.” Hứa Doanh Doanh chỉ lạnh lùng nói liền lên giường.

Trên giường có hai cái chăn, nhưng không phải tách ra mà là chồng lên nhau. Phòng ở nông thôn vẫn khá lạnh, một chăn một phòng thì không đủ giữ ấm nên mới đưa cho hai đưa cho hai người hai chiếc.

Hứa Doanh Doanh sau khi lên giường liền lập tức tách chăn ra, chỉ cởi áo khoác đã nằm xuống rồi.

Lý Nhất Phi tắt đèn, lúc này mới leo lên giường, cũng chỉ cởi mỗi áo khoác, liền đắp chăn lên. Trong phòng trở nên một màu tĩnh lặng, nhưng Lý Nhất Phi rõ ràng cảm giác được hơi thở Hứa Doanh Doanh có chút hỗn loạn. Rất hiển nhiên bà chủ xinh đẹp này rất là khẩn trương, thậm chí còn khẩn trương hơn cả lần đầu tiên hai người ở chung phòng nữa.