Chương 22: Anh Hùng Cứu Người

Hai người bước ra ngoài, trên khuôn mặt Hứa Doanh Doanh vẫn còn đỏ ửng chưa tan. Hứa San San vừa vặn bước ra từ bên trong cánh cửa đối diện, như thể phát hiện ra đại lục mới mà réo lên: “Chị, sao mặt chị đỏ vậy, khẳng định là làm chuyện xấu rồi.”

Mặt Hứa Doanh Doanh càng đỏ hơn, cô trừng mắt nhìn Hứa San San, quát: “Nói hươu nói vượn.” Cơ mà nếu em gái đã nghĩ vậy thì hẳn sẽ cho rằng chuyện giữa cô và Lý Nhất Phi không phải là giả, ngược lại cũng không phải là chuyện gì xấu.

Lúc này, miệng Lý Nhất Phi có chút khô khốc. Hứa San San cùng Hứa Doanh Doanh đều mặt áo sơ mi giống nhau, cùng đồng thời đem dáng người lồi lõm tinh tế của cô nàng bày ra một cách hoàn hảo, hai chị em còn là song bào thai nữa chứ. Đều là hoàn mỹ như vậy, đẹp đẽ như vậy, ngắm nhìn hai nàng, thân là một nam nhân, thật sự quá xúc động.

Hứa San San cảm giác được ánh mắt Lý Nhất Phi đang hướng nàng nhìn lại, liền quay đầu lè lưỡi với Lý Nhất Phi, nói: “Cẩn thận chị em cho anh tối nay nằm sàn.”

Hứa Doanh Doanh lập tức quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lý Nhất Phi, hắn ta tức thời ho khan một tiếng, che đi sự xấu hổ của mình.

Hứa San San lúc này đã chạy tới trước mặt bố mẹ, Lý Nhất Phi cũng vội vàng theo sau, hắn rất chi là sợ Hứa Doanh Doanh nổi đóa.

Hai vợ chồng Hứa Chấn Quốc chúc những lời tốt lành xong, một nhà năm người liền trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Lý Nhất Phi cùng Hứa Doanh Doanh về phòng, Hứa Doanh Doanh lạnh lùng nhìn Lý Nhất Phi, nói: “Cậu giữ khoảng cách với San San một chút.”

Lý Nhất Phi cười trong gượng gạo: “Tôi cũng đâu có thân cận với em ấy ban nhiêu đâu.”

“Hừ, nhớ kỹ thân phận của mình cho tôi. Cậu là bạn trai của tôi.”

“Tôi biết mà. Với cả nếu đã là bạn trai của cô, cũng không thể giả bộ không quen biết với em vợ được. Em vợ khi dễ anh rể, đây hình như đã là truyền thống lưu truyền nhiều năm qua ở nước mình rồi.”

“Tôi muốn cậu đừng có mà có ý đồ với San San. Tôi nói cho cậu hay, nếu dám giở trò tới San San, tôi nhất định sẽ cho cậu chết thật khó xem.”

“Công việc này thật là không dễ làm mà. Được rồi được rồi. Tôi sẽ cố làm tốt hơn, để bà chủ hài lòng là được chứ gì.”

Lý Nhất Phi nói xong, rất chủ động lấy cái chăn mền của mình ra trải lên sàn nhà, rồi nằm xuống với bộ quần áo trong mới còn nguyên.

Hứa Doanh Doanh cũng không nhiều lời nữa, tắt đèn rồi lên gường đi ngủ.

Tối hôm nay Hứa Doanh Doanh ngủ ngon hơn một chút. Có thể bởi vì Lý Nhất Phi ngày hôm qua khá là thành thật, nên giúp cô không cần quá lo lắng Lý Nhất Phi sẽ làm gì với cô. Mặt khác cũng sợ Lý Nhất Phi ngủ trước và ngáy lên thì cô sao có thể ngủ tiếp được. Nên tóm lại là, phải nhanh chìm vào giấc ngủ thôi.

Đến khi cô tỉnh giấc, đã không thấy Lý Nhất Phi trong phòng nữa, chăn mềm cũng không. Vội vàng rời giường thay quần áo, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Lý Nhất Phi cùng mẹ trong bếp vọng ra. Này làm Hứa Doanh Doanh cô rất là hài lòng đó, biểu hiện của cậu ta cũng không tồi đâu.

“Doanh Doanh, đi gọi San San ra nào, chút nữa có người tới chúc Tết đấy.” Lúc này, Hứa Chấn Quốc nói với Hứa Doanh Doanh.

Hứa Doanh Doanh vâng một tiếng, rồi qua kéo San San đang ngủ trên giường dậy.

Sau bữa sáng đã là tám giờ rưỡi, có tiếng gõ cửa vang lên, người chúc Tết tới rồi.

Căn hộ Hứa Chấn Quốc được mua khi đơn vị của ông mua theo nhóm, nên có rất nhiều đồng nghiệp của ông sống trong tòa nhà này. Hứa Chấn Quốc còn là lãnh đạo nữa, cấp dưới tất nhiên là phải tới chúc Tết rồi. Cho nên mới sáng sớm mà người tới chúc Tết đã nườm nượp không dứt.

“Ồ, ngày hôm qua là cậu là người đẩy tôi ngã à?” Một người đàn ông trạc tuổi ba mươi bước vào, sau khi làm lễ mừng với vợ chồng Hứa Chấn Quốc xong, nhìn thấy Lý Nhất Phi, lập tức bất ngờ hỏi một câu.

Hứa Doanh Doanh khẽ nhíu mày, mà Hứa Chấn Quốc thắc mắc nói: “Tiểu Vương, có chuyện gì vậy? Đây là bạn trai của Doanh Doanh nhà ta, Lý Nhất Phi.”

Người đàn ông gọi là tiểu Vương kia nhìn Hứa San San, rất kích động nói: “Vậy là không sai, đêm qua có quả pháo hoa bắn giữa trời nhưng không nổ, rơi xuống đất mới nổ, tôi vốn không phát hiện ra. Nhưng nhờ tiểu Lý đẩy ngã tôi nên tôi không bị pháo hoa rơi lạc nổ tung đó. Hứa cục, anh có biết uy lực quả pháo hoa kia lớn thế nào không. Tiểu Lý đã cứu tôi một mạng đó.”

Lý Nhất Phi cũng biết nên không có phủ nhận, chỉ cười cười: “Lý ca đừng nói vậy, em chỉ thuận tay làm thôi.”

“Cái này không phải là thuận tay gì cả, ngày hôm qua có đến sáu, bảy người đấy, cậu lại cứu bằng hết. Nếu không mọi người đã thê thảm. Khi mọi người đứng dậy định đi tìm cậu, thì cậu đã đi rồi. Mọi người lúc đó không có chú ý là cậu đi cùng với San San, không thì sớm đã đến tận cửa cảm ơn rồi.”

Hứa Chấn Quốc còn tưởng Lý Nhất Phi gây chuyện gì, vừa nghe tiếng cảm kích kia, thấy rất thoải mái trong lòng, cười ầm lên, nói: “Đừng khách khí, tất cả mọi người là hàng xóm mà.”

Hứa San San lúc này rất đắc ý, cái miệng nhảy xoèn xoẹt giống như đậu nhảy mà kể lại sự tình đêm qua một lần. Tuy rằng nàng không có thấy, nhưng đây lại có trí tưởng tượng rất phong phí, năng lực kể chuyện cực kì mạnh. Kể phải nói là sinh động như thật, như thể chính nàng tận mắt nhìn thấy vậy. Đặc biệt là lúc nói tới Lý Nhất Phi, nàng nói nói Lý Nhất Phi cực kỳ dũng cảm luôn, giống như là Spiderman, siêu nhân vậy đó.

Vợ chồng Hứa Chấn Quốc càng nghe càng sướng, nhìn Lý Nhất Phi rất là hài lòng. Một người có nhân phẩm như vậy, lại còn rất có năng lực nữa, dưới loại tình huống như vậy lại có thể đẩy hết toàn bộ sáu, bảy người đi mà không làm ai bị thương. Đây nếu không phải là có năng lực cực kỳ mạnh thì tuyệt đối không thể làm được.

Hứa Doanh Doanh cũng phải lau mắt nhìn lại Lý Nhất Phi. Trong mắt cô, Lý Nhất Phi chẳng qua là một bảo vệ nhỏ bé mà thôi. Mà đã làm bảo vệ thì chắc chắn chẳng phải là người tài giỏi gì, cùng lắm là có thân thể cường tráng hơn chút đỉnh. Nhưng giờ nhìn lại Lý Nhất Phi này thật không đơn giản. Ít nhất từ quan điểm chuyện này thì đúng thực là điều Lý Nhất Phi làm đa số mọi người làm không được.

Nhưng với nghe thấy đoạn Lý Nhất Phi nằm đè San San xuống đất, Hứa Doanh Doanh cau mày lại. Đợi khi những người chúc Tết đã về hết, nàng lập tức kéo Lý Nhất Phi đang nhận được lời khen ngợi của bố mẹ vào trong phòng.

“Sao vậy? Cô không định nói là lúc trước cô không đồng ý chúng ta mua pháo hoa chứ?” Lý Nhất Phi cười khổ nhìn Hứa Doanh Doanh.

Hứa Doanh Doanh hừ một tiếng, nói: “Cậu cũng ý thức được, tôi đã nói cái gì. Giờ tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại nằm đè lên San San, sao không đẩy em ấy ra hả?”

Lý Nhất Phi trợn to con mắt nhìn Hứa Doanh Doanh, có chút khó chịu, khịt mũi nói: “Tôi nói này bà chủ Hứa, người khác tôi không thân không quen, tôi đẩy là giúp bọn họ rồi, còn bị thương hay không, thì tôi không quan tâm. Còn San San là em gái cô, lại ra ngoài cùng với tôi, tôi cũng phải có trách nhiệm cho sự an toàn của em ấy chứ. Tôi đây là dùng cả thân thể mình để ngăn sóng xung kích từ vụ nổ đó, chẳng lẽ cô không nhìn ra sao?”

Hứa Doanh Doanh sửng sốt trong giây lát, Lý Nhất Phi nói tiếp: “Đây ít nhất cũng là xả thân cứu người, nhưng cô đã không khích lệ, chút tiền thưởng cũng không có, lại còn cho là tôi cố ý chiếm tiện nghi của San San nữa. Tình huống lúc đó, cô cho rằng tôi có thời gian để suy xét vấn đề như vậy sao? Còn có . . . bà chủ Hứa, cô có thể tích cực một chút, không nên nghĩ xấu về người khác như thế có được không?”

Nói xong, Lý Nhất Phi không để ý tới Hứa Doanh Doanh nữa, phất cánh tay một cái, rồi xoay người rời khỏi phòng.